Khuynh Diễm vẫn cười nhàn nhạt như mọi khi, nhưng Tần Ưu cảm nhận được một loại khí thế cực kỳ áp lực tỏa ra từ cô.
Còn dữ dằn hơn cả lúc cô đập nát phòng y tế, giống... giống y hệt tối qua cô đánh Bùi Cẩn nhập viện.
"Đưa tay đây."
Tần Ưu không những không phối hợp đưa tay, mà còn lùi về sau hai bước.
Nhớ khi hắn năm tuổi, làm vỡ chiếc bình gốm cổ ở phòng khách, ông Tần say xỉn trở về bắt gặp, liền cởi dây nịt hung ác quất lên người hắn.
Đó là lần đầu tiên ông ta đánh hắn, và cũng là trận đòn roi bắt đầu cho cuộc sống tối tăm về sau của hắn.
Đã có lúc, Tần Ưu nghĩ nếu hắn không làm vỡ bình gốm, có lẽ mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, người Tần gia cũng sẽ yêu thương hắn.
Sau khi trưởng thành, Tần Ưu nhận ra suy nghĩ đó thật quá viễn vông. Dù cho chiếc bình kia không vỡ, người Tần gia vẫn có hàng ngàn cái cớ khác để hành hạ hắn, trừng phạt hắn.
Số phận u tối của hắn, đã định trước vĩnh viễn không thể thay đổi.
Chỉ là, có vài thứ một khi đã khắc sâu vào linh hồn, không phải cứ trưởng thành là có thể vứt bỏ.
Tần Ưu thiếu niên mười bảy tuổi hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Tần Ưu đứa bé năm tuổi mãi mãi không thể hiểu được.
Đứa bé yếu ớt đó vẫn luôn khát cầu tình thương, nó không thể hiểu tại sao cha không thương nó, tại sao ông ta đánh nó, tại sao người lớn ai cũng ghét bỏ nó.
Mỗi ngày, nó chỉ biết cố gắng ngoan hơn, tuyệt đối không được làm sai, nếu không sẽ không ai cần nó nữa.
Đứa bé năm tuổi đó không biến mất, nó chỉ đang lẩn trốn phía sau thù hận cùng oán giận chồng chất.
Nhưng mỗi khi Tần Ưu khát cầu sự quan tâm từ ai đó, đứa bé kia sẽ lại xuất hiện, thì thầm bên tai hắn, nhất định phải vâng lời, ngoan ngoãn mới không bị vứt bỏ.
Tần Ưu muốn ở bên Khuynh Diễm, cho nên hắn luôn cẩn thận từng li từng tí, luôn rụt rè thăm dò, luôn nhỏ nhẹ xin phép.
Hắn không dám làm trái ý cô, cũng không dám đòi hỏi yêu cầu. Chỉ cần Khuynh Diễm hơi nhíu mày, hắn liền thấy bất an, chứ đừng nói cô đang hừng hực khí thế muốn đánh người như hiện tại.
Hắn không sợ Khuynh Diễm đánh hắn, nếu đánh hắn làm cô vui vẻ, cô muốn đánh bao nhiêu cũng được.
Hắn chỉ sợ cô ghét bỏ hắn, cảm giác kinh hãi hiện tại của hắn, y như lúc năm tuổi làm vỡ bình gốm, về sau không còn một ai cần hắn nữa...
Nhưng chờ hồi lâu cũng không có cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng, Tần Ưu rụt rè mở mắt.
Khuynh Diễm nắm lấy ngón tay bị cứa đứt của hắn, nhíu mày quan sát.
Cả người cô toát lên ba chữ "không kiên nhẫn", lại thêm ba chữ "muốn đánh người".
Khí thế hung hãn khiến Tần Ưu đến thở cũng không dám thở mạnh, bàn tay cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Khuynh Diễm thô bạo đổ thuốc sát trùng lên vết thương trên tay Tần Ưu, hắn cắn chặt răng, sợ mình than một tiếng sẽ khiến cô không vui.
Nhưng Tần Ưu đoán sai rồi, hắn như thế Khuynh Diễm không những không vui, mà còn muốn bóp chết hắn.
"Đau thì cứ kêu."
Trưng ra cái bộ dạng bị ức hiếp cho ai xem?
Ta ức hiếp mi sao? Ta dám ức hiếp mi sao!!
"Không đau." Tần Ưu khẽ đáp.
Khuynh Diễm nhìn vết thương trên ngón tay hắn, không bằng một góc so với lúc hắn ăn vạ cô ở trường, liền im lặng từ bỏ ý định...
\[Không nghiêm trọng kí chủ liền bắt đại nhân vật kêu à?\] Nó đọc được ý định của cô rồi đấy!
"Đúng vậy." Khuynh Diễm vừa dán băng cá nhân lên ngón tay Tần Ưu, vừa đáp lời Hệ Thống.
\[Thuốc sát trùng đã đổ, có kêu cũng kêu xong từ mấy tháng trước rồi.\] Cái thứ bệnh quái dị gì mà bắt người ta kêu?!
Khuynh Diễm cười ôn hòa: "Ta muốn nghe, cứ rên 'a' lên một tiếng cho ta nghe là được."
\[!!!\] Rên... rên sao?? Còn là rên 'a' nữa!
Biến thái! Sắc nữ!!
Khuynh Diễm băng bó xong, bắt đầu tìm hung khí gây án.
Thứ gì làm tên ăn vạ này bị thương?
Cô nhìn đến lưỡi câu nằm trong cốp xe, còn dính lên một ít máu, chắc chắn là đám vệ sĩ trong lúc sắp xếp đồ vật vô ý làm rơi.
Có chút chuyện cũng làm không xong, ta nuôi đám ăn hại đó làm gì?
Giàu thì giàu, chứ không có rảnh tiền!!
Hệ Thống ngoáy ngoáy lỗ tai, thề với lòng thế giới sau cho kí chủ nghèo mạt rệp.
—
"Làm gì?" Khuynh Diễm nhíu mày, nhanh chóng chộp lấy bàn tay Tần Ưu đang lần nữa thò vào cốp xe.
Mẹ nó, ăn vạ một lần còn chưa đủ sao??
"Tôi lấy đồ." Tần Ưu ngơ ngác. Sao tự nhiên cô lại cản hắn thế?
"Lấy cái gì?"
Tần Ưu chỉ chỉ vào thứ màu hồng trước mặt, Khuynh Diễm nhìn theo tay hắn, đáy lòng cuồn cuộn dâng trào.
Cô hít sâu một hơi, trấn tĩnh lấy đồ vật trong cốp xe đưa cho Tần Ưu, vẻ mặt cô lười nhác thờ ơ, nhưng tâm đã sớm loạn thành nồi lẩu.
Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ta sớm đã biết mi rất khác biệt. Nhìn từ bản chất chuyên ăn vạ của mi, ta đã nghi ngờ từ lâu, nhưng ta không tiện nói.
Một đại nhân vật như mi, đội mũ màu đen không tốt sao?
Không thì đổi một màu khác, màu xám, màu nâu, màu lam đều có thể.
Tại sao mi nhất định phải chọn màu hồng???
Mi... làm gì?!
Khuynh Diễm chợt ngưng bặt, ánh mắt mơ hồ nhìn thiếu niên đang cầm chiếc mũ màu hồng đội lên tóc cô.
Hắn hơi rụt rè, môi khẽ mím lại, khóe miệng muốn giương lên nhưng lại cố nén xuống, đầu mày đuôi mắt đều tràn ngập ý cười.
Khuynh Diễm bất giác nâng hai tay chạm vào mặt Tần Ưu, trước ánh mắt tròn xoe khó hiểu của hắn, cô véo má hắn kéo lên.
"Cười một cái cho tôi xem."
Cả người Tần Ưu cứng ngắc.
Lời thoại này hình như không đúng lắm!
Vẻ mặt Khuynh Diễm cà lơ phất phơ, ngữ điệu cứ như mấy tên lưu manh trêu chọc con gái nhà lành.
Vành tai Tần Ưu nhiễm một mảng đỏ ửng, hắn vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của Khuynh Diễm, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng lùi được hai bước, Tần Ưu chợt khựng lại.
Hắn không làm theo yêu cầu của Khuynh Diễm, cô... có tức giận không?
Tần Ưu lén lút quan sát, thiếu nữ đối diện điềm nhiên như không, đang dùng vải bọc chiếc lưỡi câu dính máu. Sau đó lại cẩn thận kiểm tra một lượt khắp cốp xe, hoàn toàn không hề có biểu hiện khó chịu nào.
Cô thật sự không tức giận sao?
\*\*\*
Hôm nay ta đi chơi với nhỏ bạn thân, đang nói chuyện vui vẻ thì nó chọt vô câu "bồ tao tốt lắm, ảnh thương tao lắm luôn đó mày."
Nói một lần thì thôi, trong một buổi sáng mà nói hơn một trăm lần! Ủa bộ không biết ta là cẩu độc thân hay gì? Ta nghe mà ta tức á!
Nộ khí công tâm, tức không thể tức một mình! Ta quyết định từ đây đến tối sẽ chăm chỉ phát cẩu lương, mọi người ăn cùng cho VUI nha!!