Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 510: Ảnh Hậu Có Bệnh (9) 2



Sau khi Diêm Túc từ bệnh viện trở về, hắn vẫn luôn trong trạng thái thất thần.

Mãi tới lúc vào biệt thự, cuối cùng hắn cũng không nhịn được suy tư hỏi trợ lý: "Cậu xem, có phải tôi bị trúng tà không?"

Theo lẽ thường, nếu một người tùy tiện ôm hắn… không, không cần đến mức ôm, chỉ cần vừa hơi có ý đồ bất chính với thân thể hắn, đã đủ để kẻ đó không thấy nổi mặt trời ngày hôm sau.

Nhưng Khuynh Diễm hết lần này đến lần khác vượt giới hạn, hắn đều không tính toán với cô.

Thậm chí, khi thân thể cô và hắn tiếp xúc trong thời gian càng dài, tâm hắn sẽ càng mềm xuống.

Đừng nói vai diễn phim truyền hình, dù cô có đòi sao trên trời, hắn cũng nghĩ cách mua về một hành tinh đứng tên cô.

Đây… chắc chắn là bị trúng tà rồi.

Trợ lý dùng vẻ mặt nghiêm trang hỏi: "Ngài muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?"

"Thật." Diêm Túc chọn rất dứt khoát.

Trợ lý chân thành nói: "Ngài không trúng tà, mà ngài trúng mũi tên vàng của thần Cupid."

Diêm Túc nghi ngờ vài giây, sau đó mới hiểu đây là ám chỉ hắn thích Khuynh Diễm.

Làm sao có thể?

Kết luận vô căn cứ!

Trừ lương!

Trợ lý: "…"

Tôi dành cả trái tim trả lời ngài, ngài lại nhẫn tâm cắt bát cơm tôi.

Vậy thì đừng trách tôi độc ác!

Tiếp chiêu đi!

"Giờ đã tra ra người mua chuộc bác sĩ Chu, chúng ta chỉ cần theo dõi Hà Điềm Điềm, dò la tung tích kẻ đứng sau. Không nhất thiết phải chờ Kiều tiểu thư hồi phục trí nhớ nữa."

Trợ lý đều đều giọng nói: "Dù sao Diêm tổng cũng không thích cô ấy, cứ bỏ mặc cô ấy ở Ánh Dương tự sinh tự diệt là được."

Diêm Túc nghe đến đây liền nhíu mày, mơ hồ không đồng ý.

"Nhốt cô ấy vào phòng, cử đội ngũ vệ sĩ tới canh giữ, đảm bảo cô ấy không thể trốn viện. Bớt làm loạn phiền hà tới ngài."

Trợ lý càng nói, cảm giác phản đối dưới đáy lòng Diêm Túc càng nảy lên mãnh liệt.

Tuy hắn mạnh miệng hù dọa sẽ nhốt Khuynh Diễm, nhưng hắn không thật sự muốn làm.

Nuôi mèo nhỏ, nhốt nó vào lồng còn khiến nó khổ sở, huống chi cô là một con người?

Ai có thể hạnh phúc khi bị giam cầm trong bốn bức tường chật hẹp?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cô một mình chịu khổ chịu đau, cô độc không người an ủi, là tim hắn liền co thắt lại.



"Sau khi mất trí nhớ, Kiều tiểu thư rất dựa dẫm Diêm tổng. Bây giờ trong mắt cô ấy, ngài chính là người thân duy nhất."

Trợ lý bình tĩnh phân tích: "Diêm tổng bỏ mặc cô ấy, còn bắt nhốt cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ làm chuyện dại dột. Nhưng ngài đâu thích Kiều tiểu thư, sống chết của cô ấy chắc cũng đâu ảnh hưởng tới ngài."

Khó chịu không? Đau lòng không? Phẫn nộ không?

Cho ngài trừ lương tôi này!

Diêm Túc liếc mắt nhìn trợ lý, nhiệt độ trong phòng giảm xuống đến cực kỳ rét lạnh.

Hắn nói mình không thích Khuynh Diễm, chứ không nói bỏ cô sống chết không ai lo.

Có hắn ở đây, cô tuyệt đối sẽ không chết!

Trợ lý nhìn ánh mắt đầy sát khí của Diêm Túc, liền lắc đầu thở dài: "Ngài thích Kiều tiểu thư thì cứ tiến tới, sao phải chống chế làm gì? Cô ấy xinh đẹp như vậy, còn sắp về giới giải trí. Ngài mà cứ chần chờ, mất vợ cho xem."

Diêm Túc trầm giọng khiển trách: "Cô ấy chưa phải vợ tôi, dùng từ nghiêm chỉnh vào."

Ăn nói không ra thể thống!

Hủy hoại thanh danh cô gái người ta!

Trợ lý: "…" Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, nhưng tâm hồn Diêm tổng vẫn đang lơ lửng ở thập niên cổ đại.

Con gái thời nay đều thích được đối phương chủ động cưa cẩm, vung tiền làm rầm làm rộ.

Ngài mà cứ cứng nhắc kiểu này, chắc tới sáu mươi tuổi cũng chưa kết hôn nổi.

Phát rầu!

Diêm Túc tự hỏi chính mình, rốt cuộc hắn có thích Khuynh Diễm không?

Cảm giác rung động lần đầu xuất hiện là ở KTV, thời điểm hắn vô tình ngã lên người cô, đáy lòng hắn đã phát ra tiếng thúc giục rất kỳ lạ.

Nó kêu gọi hắn phải tới gần cô, chạm vào cô, chiếm hữu cô, khiến cô thuộc về hắn!

Nhưng hắn vốn là người lý trí, luôn ngăn mình làm theo bản năng bộc phát nhất thời.

Chỉ là về sau, càng tiếp xúc với cô, càng khiến hắn giống như kẻ nghiện không dứt ra được.

Hắn đã quen biết cô hơn một năm qua, tại sao trước kia chẳng hề có cảm giác, mà phải chờ gần đây va chạm thân thể với cô, hắn mới sinh ra khao khát bất thường?

Chẳng lẽ hắn… là loại đàn ông tồi, thèm muốn làm bậy với thiếu nữ người ta?

Diêm Túc suy nghĩ một lúc, liền không chấp nhận được nhân cách tồi của mình.

Ngày mai phải đặt lịch hẹn bác sĩ tâm lý, xem có biện pháp nào thay đổi con người cặn bã trong hắn không…



Chàng trai trẻ cười tươi rói đến khuôn mặt sắp nở thành đóa hoa cúc, ân cần hỏi: "Kiều lão sư, cô thấy kịch bản thế nào? Nếu có chỗ khiến cô không thích, cô cứ nói. Tôi sẽ điều chỉnh đến khi cô hài lòng mới thôi!"

Khuynh Diễm đóng tập tài liệu, nhạt giọng bình phẩm: "Kịch bản không có vấn đề."



Nhưng mi thì có!

Đặc biệt là biểu cảm nhiệt tình lố lăng của mi!

Vào lần đầu tiên ta đến tìm mi, mi còn rượu chè bê tha, khóc than vợ con phản bội.

Phải chờ bị ta đánh một trận, mi mới tỉnh ngộ muốn sống tiếp.

Vậy mà hôm nay mi lại vui tươi như biến thành người khác, cư dân mạng còn đang kêu réo mi đáng thương, đúng là sai lầm nghiêm trọng!

Nam sinh viên họ Trần… không đúng, hiện tại đã là đạo diễn Trần, ánh mắt nhìn Khuynh Diễm chỉ thiếu điều hóa thành biểu tượng hai đồng đô la, xem cô như cây hái ra vàng.

Giờ hắn đã nghĩ thông suốt rồi, dành cả thanh xuân truy chân ái, cuối cùng chân ái cũng phản bội hắn.

Thứ duy nhất không bao giờ phản bội hắn, chính là tiền!

Nhờ sự giúp đỡ của cô, mà bộ phim đầu tay của hắn đã trở thành dự án khủng.

Kinh hỉ nhất là ngay cả tập đoàn Diêm thị cũng tới góp vốn, hóa ra vị đại nhân vật đó mới là kim chủ của cô, chứ không phải Chủ tịch GGG như lời đồn.

Bây giờ trong lòng hắn, cô chính là quý nhân, là thần tài phát lộc, đương nhiên hắn phải nhiệt tình với cô!

"Theo điều kiện trao đổi, tôi giúp anh đoạt lại kịch bản, còn anh đưa tôi một vai diễn." Khuynh Diễm chậm rãi nhắc nhở.

Đạo diễn Trần hắng giọng, quay về biểu cảm nghiêm túc phân tích: "Câu chuyện này xoay quanh một nữ tử ngây thơ tiến cung làm phi, trải qua ám hại phân tranh, cuối cùng tính cách biến đổi. Thế cờ xoay chuyển, nàng không chỉ đánh bại hậu cung, mà còn chiếm cả sơn hà của hoàng đế."

"Nội dung đề cao nữ quyền, giai đoạn tâm lý của nữ chính sẽ có chuyển biến lớn. Ban đầu là trong sáng ngây thơ, về sau quyết đoán lạnh lùng. Người diễn vai này phải đánh bật được hai thần thái khác biệt."

Khuynh Diễm gật đầu: "Nghe cũng khá thú vị."

Đạo diễn Trần: "…" Chỉ thú vị thôi sao?

Chẳng phải lúc này cô nên bày tỏ mình sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành vai diễn à?

"Kiều lão sư, cô có muốn diễn thử một phân đoạn của nữ chính không? Nếu bây giờ cô chưa sẵn sàng, vậy có thể về nhà tập luyện, chờ hai ngày nữa quay lại thử vai."

Khuynh Diễm ngạc nhiên: "Tôi không đóng nữ chính."

Đạo diễn Trần hơi ngẩn ra, sau đó tự hiểu thấu gật gù: "Cũng phải, Kiều lão sư còn đang điều trị tâm lý, vai nữ chính quá áp lực, là tôi suy nghĩ không chu toàn."

Hắn lật kịch bản tới một trang khác, đề xuất hỏi: "Vậy vai nữ hai thì thế nào? Tần suất lên sóng dàn trải từ đầu đến cuối phim, là tỷ muội thân thiết với nữ chính, có thể giúp cô xây dựng hình tượng tốt trong mắt khán giả."

Khuynh Diễm tiếp tục lắc đầu từ chối.

"Vậy cô... định đóng vai gì?" Đạo diễn Trần hoang mang.

Khuynh Diễm gõ ngón tay xuống bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười quyết đoán: "Nam phản diện."

Đạo diễn Trần: "..." Phản diện thì hắn hiểu, nhưng nam phản diện là cái gì!

Trùm cuối phim là lão hoàng đế năm mươi tuổi, dù có tìm chuyên viên trang điểm hàng đầu, cũng không hóa trang nổi cho một cô gái trẻ thành ông già ngựa giống.

Hắn nghe nói sức khỏe tinh thần cô không ổn, có phải bây giờ bệnh tình cô đang tái phát không?