Nghe vậy, nam nhân nhướng mày, cuối cùng bật cười.
Anh tiếp tục nhìn lưng tiểu gia hỏa, ngay lúc chuẩn bị nói chút lời nói dỗ cô, không ngờ, ngoài thư phòng ngoại truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Thiếu gia, mời ngài xuống dưới ăn cơm.”
“Được.”
Lục Thiệu Khiêm đáp nhẹ, đỡ Hạng Tinh đứng lên.
“A...”
Tiểu gia hỏa lại có chút không muốn, như cũ gắt gao buồn bực, đầu lắc lư loạn xạ hai bên.
Bộ dáng hiện tại của cô, không muốn cho người khác thấy.
Khẳng định rất buồn cười...
Cũng may, nam nhân rất nhanh đã đọc đã hiểu tâm tư của cô.
Chính xác.
Dáng vẻ hiện tại này của cô, chỉ có thể cho một người là anh xem.
Người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đôi mắt đen khẽ đảo, Lục Thiệu Khiêm cười một cái, lại hướng tới ngoài cửa dặn dò một tiếng: “Chu bá, bưng thức ăn lên đây.”
“Vâng.”
...
Đêm dài.
Lục Thiệu Khiêm xử lý công việc rơi xuống hôm nay xong, tắm rửa một chút, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Lại thấy một đạo thân ảnh nhỏ xinh, đang ôm một cái gối đầu lớn, dựa ngồi trước cửa phòng ngủ của anh.
Ánh đen hành lang màu vàng ấm áp, an tĩnh mà chiếu vào dung nhan thánh khiết như thiên sứ, lông mi hơi ướt phản chiếu ra ánh sáng trong trẻo dưới ánh đèn.
Nam nhân nhìn đến đau lòng, lại nghi hoặc.
Không khỏi bước nhanh lên, bế tiểu gia hỏa nhẹ như lông vũ lên.
Nhíu mày hơi giận: “Sao lại ngủ ở chỗ này? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ.”