Thẩm Nguyệt Dao đang ngồi xem sách, nến trong phòng đột ngột bị tắt, cô ta chưa kịp hiểu tình hình đã bị người ta tập kích.
Lực đạo không mạnh lắm nhưng toàn trúng chỗ hiểm, Thẩm Nguyệt Dao vừa mở miệng định gọi người, miệng đã bị người ta nhét một viên thuốc kỳ quái vào.
Thuốc vừa vào miệng liền tan, Thẩm Nguyệt Dao bò dậy ho liên tục nhưng không nôn ra được gì, đáy lòng đột nhiên cảm thấy bất an.
Quả nhiên một lúc sau khắp người cô ta liền đau đớn như bị người ta xẻo thịt vậy, nhưng lạ là dù Thẩm Nguyệt Dao kêu gào thế nào, bên ngoài cũng không có ai chạy tới chỗ cô ta cứu người cả.
Sau cùng cô ta gào cũng không gào nổi, đau đớn ôm lấy bụng mình.
Là Hạ Lan Tâm Nhiên, nhất định là con ranh đó làm ra.
Thuốc này không phải chính là do cô ta sai người hạ lên thức ăn của cô ta hay sao?
Thời gian Hạ Kỳ Như ở đây, có thể là thấy Hạ Kỳ Như không dễ đối phó như trước, nên Thẩm Nguyệt Dao không đụng độ hay gây sự với cô nhiều, nhưng cô ta lại âm thầm ở phía sau giở trò không ít, chỉ là lần nào Hạ Kỳ Như cũng thoát được, nhưng thái độ khi đó của cô rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cô biết hay là không biết mình đang bị tính kế.
Sau cũng không thấy cô tìm mình tính sổ, còn tưởng cô thật sự không biết, hóa ra là ẩn mình âm thầm chờ cơ hội báo thù.
Hạ Lan Tâm Nhiên, ngươi được lắm.
Thẩm Nguyệt Dao bị hành hạ một đêm, hận Hạ Kỳ Như gần chết, cô ta vừa bình phục liền chạy đi tìm cung chủ cáo trạng.
Kết quả đến đó rồi mới biết, không chỉ mình cô ta bị chỉnh, tất cả đệ tử từng gây sự với Hạ Lan Tâm Nhiên đều bị cô chỉnh một lượt, nhưng không ai có bằng chứng, lại thêm mới sáng sớm Hạ Lan Tâm Nhiên đã rời cung rồi.
Nghe nói chức thiếu cung chủ kia, cô cũng không làm nữa, hiên ngang dắt đại ma đầu Hoàng Cảnh Thiên rời đi.
Cung chủ bị chọc tức không nhẹ, thấy đám đệ tử đến cáo trạng, không chỉ không đòi lại công đạo cho bọn họ, ngược lại còn mắng bọn họ vô dụng, đuổi hết cả đám ra ngoài.
Cung chủ vì sao dù ghét Hạ Lan Tâm Nhiên nhưng vẫn muốn giữ cô ấy bên mình đều không ai biết.
Hạ Kỳ Như cũng chẳng buồn tìm hiểu, chỉ cần bà ấy không động vào cô, cô cũng sẽ không gây sự với bà ấy.
Tốt xấu gì cũng là bề trên, nên tôn trọng một chút.
Bên cha mẹ cô thì không cần quá lo lắng, không chỉ bởi uy danh của cha cô mà còn bởi trước khi rời khỏi Hạ gia, cô đã lập một trận pháp ở đấy, chỉ cần có người tấn công trận pháp sẽ được khởi động để bảo vệ Hạ gia ngay.
...
\- chúng ta thật sự đi du ngoạn à?
Hạ Kỳ Như ngồi trong xe ngựa, không gian xe rất lớn, còn được trải thảm dày, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
\- đúng vậy.
Cảnh Thiên gật đầu rất dứt khoát, Hạ Kỳ Như vẫn cảm thấy khó tin.
\- huynh không có hoài bão gì à?
Ví như...
Khôi phục lại Ma giáo.
Tìm Minh Kiều và đám người kia báo thù.
Trở thành Minh chủ võ lâm.
Thống nhất giang hồ.
"???"
"Tiểu chủ nhân, cô nghĩ cái gì vậy? Cô là con gái đó."
"Ừm?"
Con gái thì sao? Con gái thì không được nói mấy câu này à?
Ai quy định thế?
Tiểu Hắc cạn lời, lát sau nó mới yếu ớt nói.
"Nhưng mục đích cô giữ hắn bên cạnh chính là ngăn cản hắn hắc hóa mà?"
"Ừm, nhưng đây giang hồ mà."
Dù ngươi không làm gì thì vẫn có người tìm ngươi kiếm chuyện nha.
Quan trọng nhất.
Thế giới này giết người không phạm pháp.
Không phân thiện ác, kẻ mạnh chính là vương giả.
Nếu không phải ngại đụng độ Bạch Vô Thường, có khi Hạ Kỳ Như thật sự sẽ dụ Cảnh Thiên cùng mình đi xưng bá giang hồ thật.
"!!!!!!"
Tiểu Hắc nghi ngờ người hắc hóa ở đây là tiểu chủ nhân chứ không phải Cảnh Thiên.
Kết cục ở thế giới trước đó không cho cô bài học nào hay sao?
"Ngươi gấp gáp thế làm gì, chưa nghe câu nhập gia tùy tục à?"
Hạ Kỳ Như vẫn bình tĩnh nói.
Thế giới pháp trị xử lý theo thế giới pháp trị.
Thế giới giang hồ xử lý theo quy tắc giang hồ.
Ừm, nhiều khả năng hơn là tính cách của cô vốn dĩ như thế.
Nhưng Hạ Kỳ Như chỉ nghĩ như vậy, không có ý định thay đổi cách nghĩ của mình.
Người ta kề kiếm vào cổ rồi mà vẫn tha cho người ta thì chẳng khác nào con ngốc cả.
Cô không phải kiểu người thánh mẫu, chỉ cần không gây sự với cô, dù có giết người phóng hỏa ở trước mặt cô cũng lười quản đến.
Cũng vì quan điểm này mà cô từng bị giáo viên cho viết bản kiểm điểm một lần rồi giảng giải cho một trận nên thân.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao dù thành tích của cô rất tốt nhưng trong 2 năm học tại học viện, cô vẫn mãi chỉ là một sinh viên bình thường không có gì nổi bật.
Haiz, nhắc lại là cả một quá khứ đau thương mà.
"..."
Ha ha...
Đại nhân, chúng ta bị vẻ ngoài của tiểu chủ nhân lừa rồi !!!!!
Hạ Kỳ Như nhìn tua vải trên cổ tay mình thì chọt nó mấy cái.
Tiểu Hắc lập tức kháng nghị, nó thoát khỏi cổ tay cô, có ý muốn bay đi.
Hạ Kỳ Như nào để cho nó toại nguyện, lập tức túm nó lại rồi buộc lại vào cổ tay mình, trước khi thắt nơ có buộc nút chết trước.
Tiểu Hắc: "..."
Tiểu Hắc chỉ là một mảnh vải, bị cô thắt nút chết như thế sao còn thoát được, chỉ có thể ủ rũ ở đó, nhìn không khác gì một tua vải trang trí bình thường trên cổ tay cô.
\- Tiểu Hạ, nàng đang làm gì vậy?
Cảnh Thiến thấy cô lơ đãng, cứ nghịch nghịch tua vải trong tay thì nhíu mày.
Ánh mắt nhìn Tiểu Hắc trở nên âm trầm.
Tiểu Hắc bị Cảnh Thiên nhìn chằm chằm thì yên ổn hẳn, không dám cựa quậy nữa.
Hạ Kỳ Như cũng buông nó ra, bình tĩnh nhìn hắn.
\- không có gì, mà huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu nhé.
Câu hỏi?
Cảnh Thiên nhíu mày nhớ lại, lát sau mới chậm rãi nói.
\- có.
\- là gì vậy?
\- nàng.
"..."
Cảnh Thiên thấy Hạ Kỳ Như không trả lời mình liền lặp lại câu nói vừa rồi, còn đặc biệt nhấn mạnh thêm.
\- hoài bão của ta chỉ có một, chính là cùng nàng an ổn sống tới già.
Hạ Kỳ Như nhìn hắn không nói gì cả, cô thầm cảm ơn định lực của bản thân tốt, nếu không lúc này đã bị câu nói vừa rồi của hắn làm cho cảm động rồi.
Cảm động.
Cảm động tới phát khóc luôn.
Lần đầu tiên có người nói muốn cùng cô sống an ổn đến già đó.
An ổn đến già...Cmn!!!!!
Nếu đã muốn cùng ta sống an ổn tới già, thế vì cớ gì cái tên áo đen đã lâu không xuất hiện kia lại ngồi đối diện ta chứ?
Hạ Kỳ Như chắc chắn từ lúc rời khỏi Dược Dao cung đến nay, cô chưa từng rời khỏi Cảnh Thiên nửa bước, vậy thì hắn giết người khi nào?
\- đại nhân, hắn có thể sai người giết.
Thần chết số 3 tốt bụng giải đáp thắc mắc của Hạ Kỳ Như.
Nói cách khác, quãng đường mà cô cho là rất đỗi yên bình kia đều có người đi theo, âm thầm giải quyết những kẻ có ý đồ gây phiền phức đến bọn họ.