A Chiêu cùng Tiêu Nghiên một trước một sau ra biệt thự.
Lúc này trời còn chưa tối, vầng sáng hướng Tây đang dần ngả sang màu cam, dịu dàng mà không chói chang.
Dù sao cũng là khu biệt thự, tuy rằng địa phương có chút hẻo lánh, nhưng hàng cây xanh cùng thiết kế thực không tồi.
A Chiêu hít một hơi thật sâu, quay đầu vui vẻ nhìn Tiêu Nghiên: "Thế nào, ra ngoài đi dạo, cảm giác không tồi đi?"
Tiêu Nghiên đã lâu không có ra ngoài.
Vì để cho người phụ nữ Triệu Lệ kia thả lỏng cảnh giác, hắn dứt khoát làm theo ý bà ta, làm một tên ngốc cái gì cũng không biết, cái gì đều không thèm để ý.
Nhưng cho dù là như vậy, bà ta vẫn là không chịu buông tha hắn, còn muốn tìm nữ nhân như vậy đến tính kế mình.
Hắn quay đầu nhìn A Chiêu trước mặt.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, trêи môi mang theo nụ cười, ấm áp lại mê người, dễ dàng là có thể đạt được sự yêu thích của bất kì ai.
Thật đáng tiếc, nụ cười mỹ lệ như vậy, lại chỉ bởi vì một hồi âm mưu.
Cũng không biết cô giờ phút này với nụ cười mang theo trêи mặt, trong lòng suy nghĩ cái gì?
Tiêu Nghiên không nói gì, nghiêng đầu đi nhìn bên cạnh vườn hoa, nơi đó là hoa trà nở rất đẹp.
Nhìn thấy Tiêu Nghiên có vẻ thích thú với hoa trà, A Chiêu cười cười, nói: "Hoa này có phải rất đẹp hay không?......"
Lời cô dừng lại.
Bởi vì Tiêu Nghiên duỗi tay, bẻ một nhánh hoa, ném xuống đất, mặt không cảm xúc mà nghiền nát.
A Chiêu: "......"
Đứa trẻ mười sáu tuổi!
Tiêu Nghiên trào phúng nhìn nữ nhân này.
Cô vẫn luôn vụng về tìm đề tài tiếp cận mình.
Hiện tại như vậy, cô sẽ làm gì?
A Chiêu trầm mặc một chút, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Nghiên...... Vươn tay tới, chỉ chỉ cái bảng thông báo bên cạnh——
"Cái kia, tùy ý ngắt hoa, phạt mười đồng tiền một bông."
Tiêu Nghiên: "......"
Hắn hoài nghi nữ nhân này có phải đầu óc có bệnh hay không?
Trọng điểm chẳng lẽ là cái này sao?
Càng kỳ quái hơn chính là, Tiêu Nghiên trơ mắt nhìn nữ nhân này từ trong túi lấy mười đồng tiền ra, đặt ở bên cạnh tấm biển, còn tìm cái hòn đá nhỏ để giữ nó.
A Chiêu sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Tiêu Nghiên, cô biết em thói quen ở một mình, cũng rất ít khi nhận được sự quan tâm của người khác. Em bài xích cô tới gần, cô có thể lý giải."
"Nhưng là em phải biết rằng, trêи thế giới này luôn là có rất nhiều chuyện tốt đẹp, cũng sẽ có người thật lòng quan tâm em."
A Chiêu không tiếc sức lực khai sáng cho nam chủ.
Nhất định phải làm nam chủ tin tưởng thế giới này là tràn ngập tình yêu cùng năng lượng tích cực!
Tiêu Nghiên nhìn cô như một đứa ngốc.
A Chiêu thần sắc lại rất nghiêm túc: "Cô là giáo viên của em, em có thể thử tin tưởng cô, tiếp nhận cô. Tiêu Nghiên, không cần kháng cự ý tốt của cô."
Tiêu Nghiên trong lòng cười lạnh.
Thiếu niên mười sáu tuổi, cơ thể đã cao hơn A Chiêu.
Hắn bình tĩnh nhìn nữ nhân trước mặt: Cô có một đôi mắt thật xinh đẹp, con ngươi đen láy, mang theo chút gì đó trong sáng, ngây thơ mà rất hiếm thấy ở tuổi của cô.
Nữ nhân như vậy tuyệt đối có đủ lực hấp dẫn với người khác phái.
Triệu Lệ lần này cũng là bỏ hết vốn gốc.
Chỉ tiếc......
Tiêu Nghiên rũ mắt,trong lòng có chút tiếc nuối, một đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp như vậy, lại mọc trêи người một nữ nhân như vậy.
Khóe môi hắn cong lên, thanh âm cực nhẹ nhàng nói: "Cô giáo, em lần sau sẽ không như vậy nữa."
Nếu mẹ kế hắn cùng nữ nhân này muốn chơi, hắn phải hảo hảo bồi bà ta cùng vị Hứa lão sư này chơi một chút.
A Chiêu cũng không biết trước mặt mình chính là cái dạng nào của bệnh tâm thần.
Cô vui vẻ nói với hệ thống: "Nam chủ vẫn có thể nghe lời, giảng đạo lý, nhiệm vụ đầu tiên quả nhiên sẽ không quá phức tạp."
Hệ thống cũng rất vui vẻ: "Ừ ừ, sau khi chúng ta hoàn thành cái nhiệm vụ đầu tiên, quyền hạn của hệ thống sẽ mở ra càng nhiều, ta cũng có thể làm được nhiều việc hơn cho ký chủ."