Buổi sáng, khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là cầm lấy điện thoại.
Lúc phát hiện mình đã được Cố Lê chấp nhận lời mời kết bạn, nội tâm cô liền cảm thấy vui vẻ.
Xem ra ngụy trang thành bạn học của Cố Lê quả nhiên là không sai, Cố Lê đã lập tức đồng ý rồi.
Vân Phiếm Phiếm ấn vào trang cá nhân của hắn, phát hiện bên trong không hề có động thái nào, cũng không đăng bài nào, nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của cô.
Cô trở lại giao diện nói chuyện phiếm, nhắn một tin qua cho hắn.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Chào cậu, bạn học Cố.
Sau khi nhắn xong, cô cũng không trông chờ Cố Lê sẽ trả lời ngay, liền tắt điện thoại đi rồi vào WC làm vệ sinh cá nhân.
Hơn một tiếng sau, điện thoại của Vân Phiếm Phiếm vang lên âm báo nhắc nhở.
Cô cầm lên mới thấy, Cố Lê đã trả lời cô rồi?
Nick nam QQ của Cố Lê chính là tên của hắn, vô cùng đơn giản.
Cô lại nhìn kỹ tin nhắn bên trêи.
Cố Lê: Ừ.
Một từ và một dấu ngắt câu, không nhiều không ít.
Cái này bảo cô nên nói tiếp thế nào đây?
Kỳ thật Vân Phiếm Phiếm cũng không dám nói nhiều, rốt cuộc thì cô cũng không phải là học sinh thật, cũng không quá hiểu biết về đại học S, vạn nhất Cố Lê hỏi cô một số chuyện cô không biết, cô đáp không được thì toi.
Trang cá nhân của hắn cũng không có thứ mình muốn nhìn thấy, Vân Phiếm Phiếm thở dài, buông điện thoại xuống.
Hai ngày tiếp đó, cô cũng không trò chuyện với Cố Lê nữa.
Dưới tàng cây, thiếu niên dựa vào thân cây, cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại di động trong tay.
Các nữ sinh đi ngang qua chỉ thấy được hắn đang nhăn mày, tựa hồ là bộ dáng rất không cao hứng, đôi môi đạm sắc kia đã mím thành một đường thẳng tắp, ngẫu nhiên buông ra cũng không cong lên chút nào.
Cho dù là thế thì vẫn không thể ngăn lại được sức hấp dẫn từ khí chất độc đáo của hắn.
Mấy cô gái đứng lại nhìn hắn trong chốc lát, lại ồn ào nhốn nháo cười đùa rời đi.
Từ trước tới nay Cố Lê chỉ lướt điện thoại vào buổi tối, bây giờ lại biến thành một ngày rảnh lúc nào thì xem lúc ấy, nhưng sau khi hắn trả lời thì đối phương cũng không đáp lại nữa, hắn cũng không thấy cô tới trường lần nào.
Cô là không muốn quan tâm mình nữa sao?
Cố Lê cầm di động rũ mắt tự hỏi.
Cái người được Cố Lê gán cho tội danh không để ý tới hắn – Vân Phiếm Phiếm dạo này thật sự có chút bận.
Sau khi tiến vào thế giới này, cô vẫn luôn nằm nhà lười biếng, khoảng thời gian trước người đại diện của Hứa Vi Nùng có gọi điện thoại cho cô, hình như đã giúp cô chọn được hai kịch bản mới, để cô tự chọn một cái.
Khoảng cách giữa mỗi một bộ phim mà Hứa Vi Nùng đóng là khoảng vài tháng, có diễn viên vì mức độ nổi tiếng mà một năm đóng liên tiếp vài bộ phim, thứ nhất là có thể để mình xuất hiện nhiều trước mặt công chúng, thứ hai là vì kiếm tiền.
Mà một số ít diễn viên nổi tiếng cũng tiếp nhận rất nhiều kịch bản cùng lúc.
Những diễn viên đó không thiếu tiền cũng không thiếu độ nổi tiếng, thế nhưng lại quá được săn đón, đạo diễn tới tìm đóng phim cũng là nối liền không dứt cho nên những người đó cũng sẽ nhận vài bộ tượng trưng.
Hứa Vi Nùng chính là một trong số đó.
Vân Phiếm Phiếm nhìn hai quyển kịch bản, một cái là dân quốc, một cái là cổ trang. Trước đó hình như Hứa Vi Nùng đã đóng một bộ cổ trang rồi thì phải?
Vì thế cô liền lựa chọn kịch bản dân quốc.
Sau đó chính là thời gian casting, cô có ký ức của nguyên chủ, loại chuyện như đóng phim này tuy rằng cô không quá am hiểu, thế nhưng cũng qua loa đại khái biết được một số kỹ xảo diễn xuất, sau khi casting xong, Vân Phiếm Phiếm vẫn luôn ở nhà đọc kịch bản.
Chờ tới khi nhớ tới chuyện của Cố Lê thì cô đã phát hiện hoa văn màu đen trêи vòng tay đã tăng lên rất nhiều rồi.
Vân Phiếm Phiếm vội hỏi Tiểu Bạch Thái: “Tiểu Bạch Thái, Cố Lê làm sao vậy? Trước đó không phải vẫn còn tốt sao?”