“Cha, mẹ, con nghĩ rồi, nếu cha mẹ về sau muốn dựa vào lương của con để sinh sống, thì con gần đây nhờ người mua phòng ở trong một cái tiểu khu, hai người về sau không cần về nhà trồng trọt nữa, trực tiếp qua bên kia ở đi, quân bộ có tin tức, qua một thời gian ngắn nữa có thể con sẽ chuyển đi nơi khác, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chuyển qua đó.” Vốn mẹ Vạn nghe được hai câu đằng trước đã mở cờ trong bụng, nhưng sau khi nghe thấy có gì không ổn thì: “Còn phải ở cùng hai đứa?” Mẹ Vạn nhịn không được suýt nữa khóc rống thất thanh, cha Vạn cũng sốt ruột đến môi run run.
Bách Hợp hoàn toàn sụp đổ, cúi đầu im lặng ăn cơm của mình.
“Dĩ nhiên rồi, bây giờ cha mẹ vào thành phố, không phải là vì muốn con dưỡng lão ư? Nếu đã vậy, hai người về sau không phải về nữa, con đã gọi điện về quê rồi!” Lời này của Vạn Chư giống như sét đánh giữa trời, đánh cha mẹ Vạn tinh thần nửa ngày vẫn chưa quay về, Bách Hợp chỉ đồng tình liếc mắt nhìn hai ông bà này một cái, không dám lên tiếng.
Đối mặt với đàn ông cường thế đến loại tình trạng này, cô căn bản không dám thay hai ông bà này biện hộ, huống chi vốn cha Vạn mẹ Vạn lúc này vào thành phố là vì khiến cô ngột ngạt, theo trí nhớ trong nội dung vở kịch Bách Hợp bị chỉnh đến khổ không thể tả, cuối cùng cha Vạn mẹ Vạn đắc thắng trở về, nhưng Vạn Chư và Bách Hợp trong lúc đó đã để lại vết rạn khó mà phai mờ, một chuyến này Vạn Chư hẳn cũng coi như là trá hình thay nguyên chủ báo thù đi?
Lại qua một đêm, khi Bách Hợp trở lại thân thể thì ẩn ẩn cảm thấy có hơi không ổn, bụng cô hình như hơi đau, vừa cảm thấy dưới thân giống như có luồng nhiệt lưu dũng mãnh tiến ra, cô cố hết sức khởi động thân thể, thấy trên giường lưu lại một chút đỏ sẫm kia, thì cả người đều run rẩy.
Đây còn không phải là bạn tốt của cô đến sao, đã đi vào thân thể này khoảng mấy tháng, Bách Hợp không chú ý tới bản thân cô từ khi cha Vạn mẹ Vạn bắt đầu đến đây nguyệt sự cũng chưa từng đến, cô nghĩ đến đây, bất chấp hai chân như nhũn ra, vội đứng dậy thu thập mặc quần áo, khi đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì mẹ Vạn liền lắm miệng hỏi một câu: “Tiểu Hợp đi đâu thế?”
Cha mẹ Vạn gia hai người ngày thường ở trong nông thôn theo thói quen đang làm việc, mà bây giờ ở trong thành phố trên danh nghĩa là hưởng phúc, nhưng hai người lại xem như không khác gì ngồi tù, ở xung quanh đều là đại quan, mà bọn họ cũng không hơn người hầu, cả ngày đều nhốt ở trong nhà, đã sớm sắp buồn đến phát điên rồi, lúc này mẹ Vạn cảm thấy nói chuyện với Bách Hợp trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, thấy cô bình thường toàn ngủ tới khi giữa trưa mới dậy, lúc này thế nhưng Vạn Chư chân trước mới đi không lâu đã thức dậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Mẹ à, con đau bụng á, con đột nhiên nhớ tới, đột nhiên nhớ tới. . . . . .” Bách Hợp trong lúc nhất thời sốt ruột, mà ngay cả mẹ Vạn cũng sốt ruột lên theo: “Con đột nhiên nhớ tới cái gì hả?”
“Con đột nhiên nhớ tới, có phải nên đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?” Vừa nghe phải đi ra ngoài, không chỉ mẹ Vạn hưng trí, mà ngay cả cha Vạn lỗ tai cũng dựng lên, mẹ Vạn không chút do dự khoát tay: “Vậy còn do dự làm gì, đi nhanh thôi.”
Một đường ôm bụng tới bệnh viện, mẹ Vạn như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt cứ thế đảo quanh vòng vòng ở trên người cô, thẳng đến khi Bách Hợp bị nhìn đến nổi da gà, đợi đến khi kiểm tra xong, Bách Hợp liền bi kịch.
Trong bụng của cô đã mang thai đứa nhỏ được bảy tuần, chính cô lại không có cảm giác gì, nhưng mà cái thai này xem ra có hơi không ổn định, bác sĩ cho rất nhiều thuốc giữ thai, mẹ Vạn nở nụ cười, bà dường như giống lão Phật gia, hận không thể ôm Bách Hợp trên người, nghĩ đến chuyện của hai đứa, một bên lại có chút lo lắng: “Lão đại cũng thật là, cũng không sợ thương tổn đến đứa nhỏ.”
Bách Hợp ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, không thể gạt được ánh mắt của mẹ Vạn, lúc này nghe thấy cô mang thai, lại nghe bác sĩ nói cái thai này hơi không ổn định, thì muốn cho cô trở về nằm trên giường nghỉ ngơi, một mặt xấu hổ liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, một mặt thì nói: “Hai đứa tuổi trẻ khí thịnh, nếu không sau này, con theo me ngủ, cha con với chồng con ngủ với nhau?”
Lời như thế Bách Hợp cũng sớm đã muốn nghe từ lâu, vội vàng gật đầu không ngừng. Cha Vạn cũng là khó có được vẻ mặt đầy ý cười đi theo phía sau, mấy người mới ra khỏi cổng bệnh viện, thì một người phụ nữ ở cổng bệnh viện như đợi lâu ngày, nhìn qua tuổi tầm hai mươi, khuôn mặt thanh lệ, dáng người cao gầy đầy đặn, buộc tóc đuôi ngựa đã đi về phía bên này đón người.
Trong trí nhớ thân ảnh này xuất hiện nhiều lần như vậy, sau khi đi vào khối thân thể này tên người này cũng thường xuyên niệm ở trong đầu, không ngờ qua thời gian dài như vậy, mới chính thức được gặp bản tôn.
“Tinh nhi, sao lại ở chỗ này?” Mẹ Vạn trước có chút ngạc nhiên tiếp đón một câu, bóng người kia cười nhích lại gần, chân dài eo nhỏ, bộ n.g.ự.c cũng căng phồng, cho dù là mặc một bộ quần áo bình thường thêm quần bò, lúc này cũng có thể hiện ra dáng người hoàn mỹ trước lồi sau vểnh của cô ả, tóc dài qua mông, ở sau thắt lưng cô như ẩn như hiện, càng làm tăng thêm vòng eo mảnh khảnh không chịu được một nắm của ả.
“Mẹ, con nghe nói mẹ tới bệnh viện, rất sợ cha mẹ xảy ra chuyện gì, liền chạy tới đây nhìn, bây giờ thấy tinh thần mẹ khỏe, con yên tâm rồi.” Triệu Tinh khi nói chuyện lời nói thường nhỏ nhẹ, một câu đã rất nhanh lừa được mẹ Vạn trong lòng thành kiến với ả tan biến hơn nửa, trong lòng Bách Hợp thầm kêu lợi hại, cô biết tính bà bà hám lợi, bây giờ thế nhưng thấy bà vẻ mặt ôn hòa với Triệu Tinh, trong lòng không khỏi đối với Triệu Tinh càng thêm coi trọng vài phần.
Trong đầu trào ra oán hận với Triệu Tinh, lúc này cô chính là Bách Hợp, khi nhìn Triệu Tinh cho dù là ả cười đến thiên chân vô tà, Bách Hợp cũng rất khó sinh ra vài phần thiện cảm với ả.
“Vị, vị này chính là Vạn đại ca. . . . . .” Khi Triệu Tinh nhìn thấy Bách Hợp, sắc mặt liền cứng lại, ánh mắt lộ ra vài phần bị tổn thương, ả cắn cắn môi, nước mắt trong đôi mắt to kia chuyển động, một mặt sâu sắc nói to: “Bác, bác gái, con con đi về trước.”
Mẹ Vạn nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, nghĩ tới cô ta cũng là vì thân thể hai người già mới chạy tới, trong lòng có chút thương tiếc cô ta, liền thốt ra một câu: “Nếu không, nếu không cô đi nhà tôi ngồi một chút?”
Nói xong lời này, cảm giác được cha Vạn ở bên cạnh oán hận liếc mắt trừng bà một cái, mẹ Vạn mới kịp phản ứng chính bà đã nói gì, cũng không chờ bà đổi ý, ánh mắt Triệu Tinh đã sáng lên: “Thật vậy chăng? Con đã lâu cũng chưa nhìn thấy anh Vạn, cũng không biết, không biết anh ấy có vui mừng chào đón con không.” Ả nói xong, trên mặt lộ ra vẻ bị thương cùng với sợ hãi đan xen lẫn lộn, khiến cho mẹ Vạn nhìn thấy trong lòng thương tiếc vô cùng, cho dù không muốn mời cô ta tới nhà mình, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Triệu Tinh, bà cũng không nhẫn tâm .
“Cô yên tâm, chuyện đó cũng không trách cô, hiện giờ anh Vạn của cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi.” Mẹ Vạn nhớ đến đứa nhỏ trong bụng Bách Hợp, vốn bà vô cùng cao hứng, nhưng bây giờ ngược lại có hơi xấu hổ, rất sợ sau khi Triệu Tinh biết chân tướng sẽ bị tổn thương.