Sau khi điểm danh xong, Hứa Lan Chu đi vào nhà vệ sinh chung để rửa mặt. Đứng trước tấm gương nhìn bản thân mình, hắn thấy hai mắt mình sưng húp.
Ba ngày nay hắn vẫn luôn luôn tìm cách chạy trốn. Tỉ lệ sống sót của hắn và bọn trẻ đang dần dần giảm xuống một cách đáng kể. Hứa Lan Chu nhìn xuống cánh tay trái, hắn nghiến răng tặc lưỡi một tiếng. Nhờ cú nhảy từ tầng hai xuống đó của mình, hắn đã phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ việc ấy. Ba cái xương sườn và một cánh tay trái, xương thì bị nứt còn tay thì bị gãy, Hứa Lan Chu thở dài, nhưng nghĩ lại nhờ vậy mà Thương Trình mới được an toàn, hăn lại cảm thấy rất đáng.
Chỉ là nếu đợi đến khi vết thương lành hẳn, thì ít nhất cũng phải đợi 6 tháng thì mới có thể tiếp tục hành động theo kế hoạch. Trì hoãn lại thời gian bỏ trốn chỉ khiến cái chết đến gần hắn hơn mà thôi.
Hắn không thể đợi được, bọn trẻ lại càng không.
Cho nên, để cho lũ trẻ không phải chết và để cho Thương Trình có thể sống tiếp, hắn sẽ thúc đẩy tiến độ của chuyện này.
Hứa Lan Chu lại cúi đầu xuống, dùng cánh tay còn lại mà hứng một chút nước lên để rửa mặt, khi mà hắn ngước lên lần nữa, bất chợt có một bóng hình của một đứa trẻ đang cúi gầm mặt mà úp mặt vào tường xuất hiện ở trong gương. Hứa Lan Chu giật mình mà xoay đầu lại, lại không thấy bất cứ ai. Trong lòng hắn hoang mang, như này là gặp quỷ rồi...!?
Lúc xoay đầu về đối diện với tấm gương một lần nữa, phát hiện đứa trẻ ấy đã biến mất, bất giác cả người hắn nổi lên mấy tầng da gà. Cảm nhận nhiệt độ xung quanh giống như đang giảm xuống, Hứa Lan Chu nghĩ hắn sắp không xong rồi. Vậy nên hắn đã vội lao đến cửa ra của nhà vệ sinh chung, muốn tẩu thoát khỏi sự hiện diện vô hình này một cách nhanh nhất có thể. Thế nhưng cánh tay hắn chỉ vừa với ra ngoài, cánh cửa đã liền tự động đóng lại một cái rầm, giống như có một lực hút rất lớn đã kéo nó rất mạnh khiến nó đóng lại vậy.
Đại não Hứa Lan Chu kịch liệt run lên, lòng hắn gào thét, 'Không xong rồi!'
Không để cho Hứa Lan Chu có cơ hội kêu cứu, có thứ gì đó vô hình đã nắm lấy cổ chân hắn mà kéo mạnh về sau, khiến cho Hứa Lan Chu ngã vật vã ra sàn rồi bị nó kéo trở lại.
Kẻ địch vô hình, hắn không thể nhìn thấy, Hứa Lan Chu giờ khắc này chỉ có thể dựa vào cảm giác của cơ thể để nhận ra sự hiện diện của nó. Cổ chân của hắn bị thứ gì đó nắm chặt, thế nhưng khi hắn nhìn xuống thì lại không thấy gì cả, ngược lại khi hắn nhìn đến cái nơi thứ đó muốn kéo hắn vào, hắn liền trợn trừng mắt mà liều mạng lết về phía trước.
Hứa Lan Chu cắn răng, cứ đà này thì hắn không thể thoát được.
Từ một nhà vệ sinh bình thường, giờ khắc này khu vực phía sau hắn không hiểu vì sao lại trở nên đen ngòm giống như cái mồm của một con quái vật đang há to chờ đợi con mồi tự bò vào vậy, cả cơ thể Hứa Lan Chu cứ bị thứ gì đó từng hồi kéo xuống, còn hắn thì lại liều mạng lết lên phía trên, cố chấp chống cự lại cái sức lực vô hình đang hiện diện một cách lộ liễu ở cổ chân mình.
"Khốn khiếp! Nặng chết đi được...'" Hứa Lan Chu dùng sức đến đổ cả mồ hôi hột, cái áo của hắn thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt hắn tái nhợt. Hắn thì ra sức rụt chân lại, nó thì lại dùng sức kéo chân hắn xuống, cảm giác giống như hai chân hắn sắp bị nó xé toạc, dẫu vậy hắn cũng không chịu thua nó.
Móng tay của hắn bám vào gạch đến tét cả máu, lồng ngực hắn chỉ mới qua mấy phút mà đã phập phồng kịch kiệt, tựa hồ hắn sắp đứt hơi đến nơi rồi, nhưng thứ đó vẫn không tha cho hắn.
"Khốn nạn!" Thở thì không ra hơi nhưng Hứa Lan Chu vẫn chửi cái thứ vô hình đang kéo chân mình một tiếng cho bỏ ghét.
Muốn giết tao đến vậy sao?
Vậy ông nội sẽ xuống chơi với mày!
Mắng rồi, Hứa Lan Chu thả lỏng bàn tay đã rướm máu của mình ra, mặc cho cơ thể bị nó kéo một cái vèo xuống cái mồm đen ngòm.
Tưởng như hắn đã bị thứ đó nuốt chửng, nhưng rất nhanh bên ngoài đã nghe thấy bùm một tiếng rất lớn. Mấy đứa nhỏ đang đứng ở ngoài này đều hoang mang, sợ hãi mà nhìn đến khu vực vừa phát nổ.
Khói đen bốc lên nghi ngút hệt như mấy vụ hỏa hoạn trên phim ảnh, từ trong cái đống gạch vụng đã nứt nẻ bên trong, Hứa Lan Chu đã cười lên một cách ngạo mạn mà bước ra bên ngoài. °
"Hạc Ninh, đừng giận tôi mà." Thích Duy Tân đứng ở ngoài cửa mà nài nỉ không ngừng, giọng gã nũng nịu, muốn cầu xin sự tha thứ từ người người đang bị nhốt trong căn phòng tối.
"Xin lỗi đó, đừng giận tôi nữa."
"Trong khi tao còn nói chuyện tử tế, thì mày hãy cút về đi." Chỉ Nam rất lạnh lùng, cậu lại ngồi ở chỗ cũ, tiếp tục suy nghĩ kế sách để thoát ra bên ngoài. Cậu không muốn nhận sự giúp đỡ từ Thích Duy Tân, bởi vì tên này quá kì lạ, nếu cậu nhớ lại cốt truyện gốc, Thích Duy Tân là thằng nào cậu còn không nhớ nối, vậy mà không hiểu vì sao khi xuyên vào đây thì sự tồn tại của tên đó dường như đã xuất hiện một cách kì lạ. Giống như tên đó đã được đặt cách mà tiến vào thế giới này vậy.
Thích Duy Tân vẫn không ngừng cầu xin, đôi mắt của gã nhìn chằm chằm vào khe cửa đã đóng kín không chừa lại một kẻ hở nào, bỗng nhiên trong lòng gã rất muốn xé nát cái tấm sắt đang chắn trước mặt. Nhưng vì sợ người bên trong sẽ hoảng sợ, Thích Duy Tân đã liều mình nhịn lại.
"Đừng giận tôi nữa mà."
Em đừng giận gã nữa.
Gã biết gã sai rồi.
"Cút về đi, đồ đáng ghét." Chỉ Nam xua đuổi Thích Duy Tân một cách không lưu tình. Cho dù tên đó có được đặt cách mà tiến vào thế giới này thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu chứ, mặc kệ tên đó rốt cuộc là ai, Chỉ Nam cũng không thèm quan tâm. Bởi vì ngay từ đầu mục đích của cậu ta chỉ có một mà thôi, đó chính là tìm kiếm sự sống của Lan Chu trong con game chết tiệt này.
Bây giờ tìm thấy Lan Chu rồi, cậu còn sợ gì nữa, chờ cậu ấy giải cứu thế giới xong thì cậu và Lan Chu sẽ trở lại thôi, đến lúc đó tên này là ai thì có gì quan trọng.
Thích Duy Tân bị Chỉ Nam đuổi như đuổi tà, gã cũng không đau lòng, trái lại mặt gã không hiểu vì sao lại đỏ lên, trong lòng cảm thấy em ấy đáng yêu chết đi được.
Thích Duy Tân còn đang tính mở miệng nài nỉ Chỉ Nam tiếp thì bỗng dưng đùng một tiếng, gã nghe thấy tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía dưới, hình như ở đó là khu vực nhà vệ sinh chung.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Chỉ Nam mới chịu mở cái khe cửa phía trên ra mà hỏi gã. Chỉ Nam ngơ ngác nhìn đến làn khói đen đang bay cao dần lên phía trên của bầu trời, lại nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì diễn ra của Thích Duy Tân, cậu ta hoang mang, muốn đi ra nhìn thử. Nhưng lại chợt nhớ lại cánh cửa này đang bị khóa, đã thế người giữ chìa khóa hiện tại lại là cái tên trước mặt, bao lời muốn nói cậu ta chỉ đành nuốt trở về.
Cái ánh mắt chất chứa bao nhiêu lời muốn nói đó của Chỉ Nam sao có thể qua mắt gã được. Khóe môi của Thích Duy Tân vươn cao, gã lấy chìa khóa từ túi áo ra, nhét cái chìa khóa vào khe cửa, đôi mắt biết cười còn cố tình nháy với cậu một cái. Thích Duy Tân nhẹ giọng nói: "Tôi đi xem tình hình. Chìa khóa đưa cậu giữ, nhưng tốt nhất cậu đừng trốn ra." Bởi vì nếu như em ấy trốn ra, thì đến cả gã cũng sẽ gặp rắc rối.
Chỉ Nam đứng ở bên trong chống hai bàn tay lên cánh cửa, môi cậu mím lại, rất khó khăn mới nói được hai chữ:
"Biết rồi."
Dễ thương quá.
Đôi mắt Thích Duy Tân hẹp lại, trong đáy mắt ánh lên sự điên cuồng không chút che đậy. Thật đáng tiếc, nếu như bây giờ em ấy có thể nhìn thấy khuôn mặt đang vì em ấy mà trở nên vặn vẹo, chắc hắn em ấy sẽ hoảng sợ lắm.
Thích Duy Tân quay đầu cười với Chỉ Nam một cái rồi mới chịu đi xem tình hình. Lúc đến nơi đã thấy mấy đứa trẻ đang nháo nhào bao quanh đến kín mít, vậy nên Thích Duy Tân chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn vào hiện trường đang cháy rụi đó.
Vừa nhìn vào trong, gã đã thấy có một đứa nhóc đen thui thùi lùi đang ngồi trên nền đất, bên cạnh đứa nhóc như cục than đó còn có một đứa nữa đang sốt sắng mà dùng khăn lau mặt cho nó.
Nhìn cái nhan sắc kia, Thích Duy Tân đã ngay lập tức nhận ra chúng là ai. Đứa trẻ trắng trẻo bên cạnh là số 089, vậy thân thiết với 089 thì chỉ có thể là 101 mà thôi.
Lại là hai tên này.
Thích Duy Tân hờ hững nhìn cái nhà vệ sinh chung đã bị phá hoại đến mức giống như bị một cái búa khổng lồ đập vào. Gã nhướn mày suy đoán.
Thằng nhóc tên Thẩm Tri Thời cho nổ cái nhà vệ sinh chung rồi sao?
Vài hôm trước nó vừa đốt phòng giáo vụ xong, nay đã cho nổ cái nhà vệ sinh chung, đúng là lợi hại thật. Thảo nào
Hạc Ninh của gã lại tin tưởng tên đó như vậy, bây giờ gã rốt cuộc cũng hiểu vì sao rồi.
Thích Duy Tân lại quay đầu đi về hướng căn phòng nhốt Chỉ Nam, gã vừa đi vừa cười.
Trò này vui thật.
Lúc Chỉ Nam thấy Thích Duy Tân quay lại, cậu nóng lòng hỏi gã: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thích Duy tân nheo mắt, gã rất vui vẻ đáp lại lời của Chỉ Nam: "Thẩm Tri Thời cho nổ cái nhà vệ sinh chung rồi."
Chuyện gì Chỉ Nam cũng đã ngờ tới, nhưng riêng chuyện này thì cậu lại không thể ngờ được. Chỉ Nam nhìn Thích Duy Tân mà ngơ ngác.
"Cậu ấy cho nổ nhà vệ sinh chung sao!??"
Thích Duy Tân chắc nịch gật đầu: "Phải."
Nhận được lời khẳng định chắc nịch từ gã, hồn của Chỉ Nam như muốn bay về trời.