Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 46: Bệ Hạ,Lý Thừa Tướng Lại Đến! 22



Kiểm kê xong kho thuốc, Hứa Lan Chu lại lén trốn Lý Thừa Viêm để đi tắm suối nước nóng.

Nhưng rất nhanh, hắn đã bị Lý Thừa Viêm tìm thấy.

Hứa Lan Chu bất lực đứng dưới suối,hắn đưa tay đỡ lấy mặt mình.

"Ngươi rốt cuộc làm sao có thể biết được trắm đang ở đây?"

Lý Thừa Viêm cười cười, ánh mắt không chút che đậy nhìn tới nơi bí ẩn đang bị khăn lông che khuất.

"Thần chỉ đoán."

Hứa Lan Chu cắn môi.

Xạo chó vừa thôi,tưởng ông đây dễ tin thế à?

Hứa Lan Chu cười nhạt: "Vậy sao, ngươi đoán như nào, nói thử trẫm nghe chơi."

Lý Thừa Viêm nhìn bộ dạng kiêu ngạo hất cẩm của Quân Bất Nghi,y cười ranh mãnh đi tới.

Đột nhiên có dự cảm không lành, Hứa Lan Chu bất giác lùi lại một bước. Sau đó nghĩ thoáng,hắn lại bước hai bước lên.

Hứa Lan Chu kiêu ngạo hất cái cầm xinh đẹp của mình mà khiêu khích. Ông không sợ,ông cũng muốn xem xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì.

Lý Thừa Viêm đứng trước mặt Quân Bất Nghi,đôi mắt y không giấu nổi tham muốn. Nhìn cơ thể ướt sũng cùng làn da bởi vì nóng mà ửng đỏ lên kia,y thật sự rất muốn chạm vào xoa nắn vài cái.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Thừa Viêm có sự khác lạ, Hứa Lan Chu rùng mình lùi lại phía sau.

Biến thái hay sao mà nhìn chầm chầm ta hoài vậy? Có ý đồ gì thì nói thẳng,chứ tởm lợm như này ông buồn nôn chết.

Lý Thừa Viêm đưa tay ra muốn chạm lấy tóc của Quân Bất Nghi,nhưng tay chưa kịp với tới. Hứa Lan Chu đã rụt người lại.

"Ngươi làm gì?"

"Thần chỉ muốn giúp người cột tóc."

Hứa Lan Chu nghi ngờ nhìn y. Trồng mặt của ngươi có giống như là muốn giúp ta cột tóc không?

Bịp người à? Hệ thống mi lại trốn đâu rồi!! Ở đây có tên lừa gạt người khác này!

"Ngươi đứng đó."

Lý Thừa Viêm vấn tiến tới.

Con mẹ nó! Ngươi đứng đó cho ta!!

Thấy Lý Thừa Viêm đã bước xuống suối, Hứa Lan Chu nhanh chóng làm một bộ nghiêm túc mà đánh trống lãng:

"Nếu Lý Tướng Quân đã muốn tắm như vậy thì trẫm đây cũng không thể keo kiệt,ngươi tận hưởng đi ,trẫm đi trước."

Không thể giết được ngươi ta cũng không thể chạy sao? Ngươi mơ,ta đi đây,tạm biệt.

Mới chỉ bước một chân ra khỏi suối,Hứa Lan Chu vậy mà đã bị Lý Thừa Viêm nhấc lên,kéo về ôm vào lòng.

Lý Thừa Viêm thì thầm bên tai Hứa Lan Chu bằng chất giọng đầy ám mụi: "Thần chỉ muốn cột tóc giúp người.

Nhưng nếu người đã có lòng thành như vậy,thần sẽ không từ chối."

Hứa Lan Chu thật sự đã hoảng sợ rồi,hắn vẫn muốn bảo vệ mông của mình a!!

Con mẹ nó ngươi bỏ ta ra!! Nếu ngươi mà còn như vậy nữa,ta thật sự sẽ hóa thành hằng nga múa vũ điệu cầu mưa đó!! (1

Lý Thừa Viêm ôm Quân Bất Nghi vào người,trong lòng không giấu nổi sung sướng.

Hứa Lan Chu hoảng loạn chống cự,hẳn dùng hết sức mình mà giấy giụa.

Không thể thoát ra được!?

Hưa Lan Chu nổi cáu.



"Lý Thừa Viêm bỏ ta ra!!"

Mặc kệ Quân Bất Nghi đang giãy giụa, Lý Thừa Viêm vẫn ôm y ngồi xuống.

Bàn tay to lớn của Lý Thừa Viêm đan vào những lọn tóc mượt mà của Quân Bất Nghi ve vãn.

"Bệ hạ." Lý Thừa Viêm khẽ gọi một tiếng.

Hứa Lan Chu không muốn trả lời, hiện tại hắn đang cảm thấy rất khó chịu.

Khó chịu hơn nữa là đằng sau luôn có thứ gì đó cứng rắn luôn chọc vào mông hắn,việc này làm Hứa Lan Chu vừa sợ vừa không dám cử động.

Hứa Lan Chu vẫn đang tìm cách thoát ra thì bỗng,đầu óc hắn run lên kịch liệt.

Lý Thừa Viêm đằng sau đang hồn nhẹ vào cổ hắn rồi cắn mút, những nụ hồn của y kéo dài xuống tận hông làm cho Hứa Lan Chu không ngừng run rẩy.

Cả người Hứa Lan Chu mềm nhũn mà dựa vào thành đá,giọng hắn cũng trở nên trầm khàn gợi cảm:

"Ngươi...ngươi làm gì vậy?"

Lý Thừa Viêm nhìn người trước mặt, ánh mắt y sâu thâm thẫm tựa như không có điểm cuối cùng. Hứa Lan Chu bất giác như bị hút vào trong đó, khi mà hắn tỉnh táo lại thì đã quá trễ để chạy thoát.

Lý Thừa Viêm nắm lấy vòng eo dẻo dai của Quân Bất Nghi,bất thình lình mà cọ nhẹ một cái vào ngay chỗ nhạy cảm.

Hứa Lan Chu giật bắn mình, hắn hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng lại không thể thoát ra khỏi vòng tay rắn chắc của

Lý Thừa Viêm.

Hai mắt Hứa Lan Chu ngấn lệ, khuôn mặt không biết vì thẹn quá hay là do hơi nước bốc lên mà đã ửng hồng như con cua bị luộc chín.

Hứa Lan Chu xoay khuôn mặt xinh đẹp của mình nhìn về phía sau. Tim hắn bất giác đã đập nhanh hơn mấy nhịp.

Hắn thấy, Lý Thừa Viêm đang cười.

Nụ cười của y nham nhở nguy hiểm,ánh mắt cũng không che đậy tham muốn đối với hắn.

Nhìn cả người lẫn cơ thể của Lý Thừa Viêm đều toát ra vẻ hoang dã mạnh mẽ, Hứa Lan Chu đã hận mình không thể bỏ chạy thật nhanh.

Một tên khổng lồ Kỳ Bạch Nhiên đã đủ rồi! Giờ lại thêm một con khủng long Lý Thừa Viêm nữa sao? Ông đây muốn đi về!!

Hứa Lan Chu giãy giụa kịch liệt.

"Ngươi bỏ ta ra! Bỏ ta ra!"

Mặc kệ sự kháng cự kịch liệt của Quân Bất Nghi,Lý Thừa Viêm vẫn giữ chặt thắt lưng của người ấy.

Y cười ranh mãnh,cổ họng cũng khản đặc đến mức muốn đông cứng: "Bệ hạ,người thật đáng yêu."

Âm thanh trầm khàn gợi cảm lọt thẳng vào tai của Hứa Lan Chu làm hắn hơi co lại, lỗ tai cũng lập tức ửng đỏ như rỉ máu.

Cơ thể Hứa Lan Chu rất nhạy cảm,nhất là tai của hắn. Đã vậy,Lý Thừa Viêm không biết lại vô tình phát hiện ra được điểm thú vị này. Lý Thừa Viêm không nhịn được mà cười khoái chí.

"Tai Bệ Hạ có vẻ nhạy cảm nhỉ?"

Hứa Lan Chu dùng đôi mắt xinh đẹp của mình liếc y. Ngươi nhiều chuyện.

Lý Thừa Viêm nhìn một dạng như con mèo nhỏ xù lông của Quân Bất Nghi,y vui vẻ cười khẽ.

"Bệ Hạ, người thật sự rất đáng yêu đấy người có biết không hả?" Người đáng yêu đến nỗi cả đời này ta chỉ muốn ngắm nhìn mỗi người.

"Bệ hạ,thần thích người. Rất thích người,muốn người,thương người và yêu người." Lý Thừa Viêm cuối xuống, cắn nhẹ vào tai Quần Bất Nghi.

Vừa nói y còn cắn rồi liếm mút đôi tai nhạy cảm ấy.

Hứa Lan Chu giật mình vì hành động của Lý Thừa Viêm. Hắn không kìm được,bất giác đã rên lên một tiếng.

Nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của Quân Bất Nghi,cả người Lý Thừa Viêm đã nóng lại càng thêm nóng.

Hứa Lan Chu chắc chắn không thể ngờ được, Lý Thừa Viêm vì đợi đến ngày hôm nay đã kìm mình nhẫn nhịn đến ba năm liền. Nếu không thì có lẽ ngay từ ngày đầu tiên trên suối nước nóng trong động,y đã ăn sạch Quân Bất Nghi tại nơi hoang vu đó.

Không ai có thể biết được Lý Thừa Viêm đã liều mạng kìm bản thần y lại bằng cách nào.



Lý Thừa Viêm chỉ cần nghĩ đến người trong lòng mình mỗi phút, mỗi giây, mỗi khắc đều rất quyến rũ,phía dưới của y sẽ không nhịn được cứng lên.

Y đã thật sự rất thống khổ khi mà mỗi ngày đều phải tắm nước lạnh đến tận ba, bốn lần. Dù vậy y cũng không còn cách nào khác.

Lý Thừa Viêm nhìn Hứa Lan Chu,ánh mắt không giấu đi sự nóng bỏng như muốn bùng cháy: "Bệ hạ,thần thật sự rất thích người."

"Trẫm nghe rồi....Ngươi mau buông trẫm ra đi." Hứa Lan Chu khổ sở cầu xin. Hắn sợ lắm rồi,thực sự đã sợ lắm rồi.

Ngươi mau tha cho ta đì!!

Lý Thừa Viêm nắm chặt hai tay của Quân Bất Nghi mà kéo mạnh về phía sau,vật cứng rắn bên dưới cũng cuồng dã mà cạ mạnh vào mật huyệt.

Hứa Lan Chu hoảng sợ giật bắn mình mà hét lên một tiếng lớn.

Lý Thừa Viêm nhoẻn miệng cười híp mắt: "Bệ hạ có thích thần không?"

Hứa Lan Chu há to miệng nhưng chẳng thể hốt ra được lời nào,chỉ khi mà Lý Thừa Viêm cố tình thúc mạnh vài cái bên ngoài mật huyệt thì Hứa Lan Chu mới liều mạng hét "Có" một tiếng.

Cả người Hứa Lan Chu phát run,mồ hôi túa ra nhề nhại. Tâm lý hắn đang hoảng loạn cùng cực.

Hứa Lan Chu có thể cảm nhận rõ độ nóng của cái thứ to lớn đó qua cách Lý Thừa Viêm đẩy hông.

Hắn rất nghi ngờ, liệu đó có phải là kích thước của người bình thường? Chính vì vậy Hứa Lan Chu đã cố xoay mặt nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy thứ to lớn đó. Hứa Lan Chu đã bị sốc.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một suy nghĩ.

"Thứ đó" không phải của con người!!

Hứa Lan Chu lại muốn bỏ chạy,nhưng không được,eo và tay của hẳn đều đã bị Lý Thừa Viêm giữ chặt.

Chỉ thấy Lý Thừa Viêm nắm chặt cổ tay của Hứa Lan Chu, lặng thinh ngắm nhìn người đang bị mình khống chế trước mặt.

Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm nhìn đến độ da đầu đều rung cả lên.

Nhân lúc Quân Bất Nghi không chú ý,bàn tay to lớn của Lý Thừa Viêm lần lần rần mò xuống dưới, Hứa Lan Chu sững sốt cứng người một chỗ.

Ngươi làm gì? Làm gì? Làm gì?

Hứa Lan Chu như muốn gục ngã khi mà bàn tay to lớn đó đang bóp chặt mông hắn,rần mò khe rãnh rồi nhẹ nhàng ấn xuống.

Dây thần kinh của Hứa Lan Chu co giật cực mạnh, trong đầu hắn chỉ còn lại khoảng trống.

Hứa Lan Chu xoay mặt để lộ đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt: "Ngươi....không được!"

Lý Thừa Viêm cười tà mị khi nhìn thấy một dạng yêu kiều xinh đẹp ấy của Quân Bất Nghi. Y lật người Quân Bất Nghi lại,kéo người ấy áp sát vào lòng ngực rắn rỏi của mình, thì ẩm vào đôi tai nhạy cảm ấy những lời yêu chân thật.

"Bệ hạ,thần thích người,yêu người. Người có nghe thấy không?"

Hứa Lan Chu bị Lý Thừa Viêm lật người lại,hai mắt hắn còn hơi loạn, lại nghe thêm lời nói bên tai, Hứa Lan Chu bất giác đã gật đầu.

Cơ thể Hứa Lan Chu mềm nhũn dựa vào lòng ngực của Lý Thừa Viêm,hắn thật sự đã rất giận,không chút lưu tình, hắn đập vào vai Lý Thừa Viêm vài cái cho hả giận.

Lý Thừa Viêm bị đánh nhưng vẫn cười vui sướng,hắn nâng khuôn mặt của Quân Bất Nghi lên, nhẹ như chuồng chuồng lướt mà chạm vào môi của người nọ.

Nụ hôn đến quá bất ngờ, đầu cả hai như muốn nổ tung.

Hứa Lan Chu không ngừng run rẩy cảm nhận từng cơn rung động sâu trong linh hồn đối với người trước mặt. Hắn nâng mi mắt, nhìn lấy khuôn mặt điển trai cuồng dã này.

Ngươi...ngươi là người đó sao?

Hứa Lan Chu cuối cùng cũng chịu thả lỏng,hắn không còn kháng cự những hành động của Lý Thừa Viêm như trước nữa. Lần này hẳn chọn tinh tưởng.

Đã rất nhiều lần hắn cảm thấy người này có gì đó quen thuộc,nhưng hẳn lại không dám xác nhận.

Hứa Lan Chu nào biết được,ở thế giới trước Kỳ Bạch Nhiên đã vô thức ràng buộc linh hồn của mình vào người hắn chứ?

Hứa Lan Chu chủ động vòng tay ôm lấy cổ của Lý Thừa Viêm, thì thầm vào tai y: "Ta tên là Hứa Lan Chu....dâng lên linh hồn..từ bỏ tham luyến,tự nguyện trói buộc với linh hồn xa lạ này."

Nói xong,hai mắt Hứa Lan Chu dần dần mất đi ý thức,hắn nhắm mắt lại,buông xuôi mà ngã vào lòng ngực của người đàn ông làm hắn yêu điên cuồng này.