Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 66: Nơi Những Tên Cướp Biển Trỗi Dậy 14



Hứa Lan Chu lờ mờ tỉnh dậy,vừa mở mắt ra,hắn đã nhìn thấy mái tóc vàng óng ánh của Ên.

Hứa Lan Chu: "..."

Có bệnh à? Khi không lại chen cùng ta cái ghế sofa là sao hả?

1314:"..."

Hứa Lan Chu ngồi dậy,hắn nhìn tới hướng con mèo trắng đang ngồi cạnh góc tường mà nhìn hắn chầm chầm,hắn bình tĩnh hỏi: "Đây là từ khi nào đây?"

( Bốn tiếng trước thưa ngài... ]

Ba giờ sáng sao? Hắn luôn luôn để bản thân mình ở trạng thái cảnh giác, vậy mà lúc Ễn âm thầm tiến lại rồi chui vào lòng hắn,hắn vậy mà đã ngủ mê!

Không thể nào,tính cảnh giác của hắn mất rồi sao? Vợ nhỏ này,đột nhiên cảm giác có chút nguy hiểm.

Hứa Lan Chu muốn rời khỏi ghế,chỗ này quá chật,hai người ngủ làm hắn cảm thấy Ên sắp lọt ra ngoài tới nơi rồi.

Nhưng chắc không có chuyện đó đâu,do En bám hắn quá chắc đi? Cảm giác của hắn không thể sai,hắn chỉ vừa mới động một chút, Ên lại siết chặt eo hắn thêm một chút,cho đến khi hắn dừng động đậy được, Èn vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Hứa Lan Chu có chút ba chấm.

"Ta không động đậy được..." Lời này của hắn chính là nói với 1314.

Cường độ sức mạnh và thể lực của hắn đã đạt đến mức độ tối đa. Nếu như hắn dùng sức tách Èn ra khỏi mình, Èn sẽ bị thương.

1314 nhăn cái mặt mèo của nó lại,khóe miệng của nó dường như cũng hơi giật: [ Tôi làm sao mà có thể cứu ngài được? ]

Ngài kêu tôi đi làm đại ca của những con mèo khác còn được,chứ ngài kêu tôi đi giúp đỡ ngài thoát khỏi chồng của ngài ,thì thiên đạo sẽ đánh tôi chết trước mất.

"Mi là hệ thống tân tiến nhất của Tinh Tế mà,tìm cách đi!" Chứ mà để hắn ra tay,không chừng cánh tay nhỏ yếu gầy gò này của En sẽ bị hắn làm cho gãy mất.

[ Hay là đổi đi,tôi kêu kiếm của ngài giúp ngài? )

Nó giúp kiểu gì được? Con mèo dở hơi này!!

"Mi dở hơi à?" Nó giúp thế quái nào được?

[ Không chịu thì thôi, chuyện của vợ chồng nhà ngài, ngài tự giải quyết đi. ]

"Giải quyết được thì đã không cần mi rồi,đồ con mèo dở hơi!"

( Ngài dùng bạo lực cách mạng đi,bật nóc. ]

"Bật cái con khỉ!"

( Vậy đổi,tôi với cây kiếm của ngài hợp lực kéo Ên ra. ]

"Mi nhét đậu hũ vào não à?"

Huyết Trường Dạ có tay đâu mà kéo,chân mèo của mi dám chắc không dùng được...

Trong khi cả ba người,à không,là một người, một thú, một kiếm đang tìm cách kéo En ra thì người tâm điểm của mớ rắc rối này đã tỉnh lại.

En chậm rãi mở mắt,nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không có một cảm xúc nào khác ngoài thanh lãnh kia,trong lòng Èn cảm thấy rất vui vẻ,xen lẫn đó là hạnh phúc như những lúc cậu vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy người thương.

En lãng tránh ánh mắt của người nọ,cụp mí mắt,cậu lại dụi đầu vào lòng ngực của Hứa Lan Chu: "Anh Lee,anh đừng giận em nữa có được không?"

"Tôi không giận." Hứa Lan Chu nói rất thản nhiên.

Hắn giận khi nào chứ?

"Vậy tại sao anh lại đánh em?" En ôm chặt lấy hắn,dúi cái đầu nhỏ vàng óng vào ngực hắn mà dụi dụi, hình hài nhỏ nhắn ấy lại ra chút ủy khuất,trông đáng yêu vô cùng.



Hứa Lan Chu: "..." Không lẽ hắn lại nói với Ên rằng,vì y có dấu hiệu hắc hóa nên hắn đánh cho tỉnh sao?

Hứa Lan Chu suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng cứng đờ nói ra vài chữ: "Vì cậu hôn tôi."

Đúng đúng, là mi hôn ta,mi sai,ta không sai!

En nghe vậy thì ủ rủ,nhưng rất nhanh cậu lại vui vẻ: "Vậy anh đánh em đi,đánh xong liền cho em hôn anh một cái có được không?"

Hứa Lan Chu: ".." Ta nuôi ra một tên máu M rồi sao?

"Sau này sẽ không đánh nữa."

En nghe vậy trong lòng cảm thấy mất mát. Cậu lưu luyến xúc cảm mềm mại ấm áp của người nợ mỗi khi bàn tay xinh đẹp ấy chạm vào mình,nhưng nếu anh ấy không đánh cậu nữa,không phải sau này cậu liền có thể tùy ý sao?

Ý nghĩ điên cuồng chợt lóe lên rồi dập tắt,nhưng dường như Hứa Lan Chu lại không phát giác được.

Hứa Lan Chu dùng ngón tay,chạm nhẹ vào trán Ên,dịu dàng nói: "Mau buông ra Ên."

Hứa Lan Chu thấy rất bất lực,con ngươi đỏ thẫm của Èn cứ luôn nhìn chầm chầm vào hắn giống như không thể rời khỏi,tuy vậy,hắn vẫn không thể làm gì được.

Hắn sẽ không thể cứu lấy Èn khi y nhấn quá sâu,thậm chí là y có thể giết cả hắn. Lý trí không cho phép Èn làm vậy,nhưng sự tàn bạo trong đáy mắt của một đứa trẻ lại không thể giấu diếm.

"Anh hôn em một cái,em sẽ bỏ ra." En tươi cười nhìn hắn.

Bên ngoài vẫn là khuôn mặt bình thản đó,nhưng sâu bên trong,nội tâm của Hứa Lan Chu đã nhăn thành một mảng.

Không thể nuông chiều Èn nhiều quá, trong lòng nghĩ như vậy ,nhưng Hứa Lan Chu vẫn dùng bàn tay xinh đẹp của mình nâng khuôn mặt nhỏ xinh của Ên lên tiến sát lại.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo đến mức khó tin của người nọ đang dần sát lại, trái tim nhỏ bé của Èn nhảy lên mãnh liệt trong lòng ngực.

Vẻ đẹp của anh làm cậu choáng váng đến mặt đỏ tim đập,đôi mắt xinh đẹp của n nhìn châm chú vào hàng mi xinh đẹp của người nọ,hàng mi cong dài của Hứa Lan Chu khẽ nhắm.

Một xúc cảm ấm áp khẽ chạm lên bờ má của cậu, Èn ngẫn ngơ trong một khoảnh khắc,hai tay bất giác thả lỏng.

Hứa Lan Chu đã đi ra khỏi phòng tự lúc nào, đến khi Ên thẫn thờ lấy lại được ý thức, trong mắt cậu đã bất giác lộ ra vài cảm xúc cháy bỏng.

Hứa Lan Chu rời khỏi phòng một cách bình tĩnh,nhưng khi đóng cửa lại. Hắn đã vò mái tóc dài của mình rối tung lên,hắn vậy mà lại nuông chiều En nữa rồi!

1314 bay lơ lửng trên không,nó vui vẻ mà ngồi xuống trước mặt của hắn: [ Ngài đừng phiền lòng nữa,tôi có cái này hay lắm,ngài có muốn xem thử không? ]

Hứa Lan Chu liếc nhìn nó một cái,hắn nghiêng đầu nghi hoặc.

1314 rất thảnh thơi, nó đi lại vài vòng,lắc lắc cái đuôi rồi mới ngồi xuống trở lại.

1314 chậm rãi nói với hắn: [ Vissali Viollet,nữ chính yêu dấu của chúng ta cuối cùng cũng đã trôi dạt đến đảo

Phục Sinh. ]

Hứa Lan Chu nhíu mày,trong cốt truyện có nói,đảo Phục Sinh là nơi mà những tên cướp biển trao đổi và buôn bán,cô ta trôi đến đó thì có thể làm gì được? Nếu xui xẻo,cô ta có thể chết ở trên đảo.

Không đúng,cô ta là nữ chính,sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Thiên đạo đưa cô ta đến nơi đó,ắt hẳn là đã mở khóa bàn tay vàng cho cô ta.

Bàn tay vàng của nữ chính sao? Chưa từng được nhắc đến trong cốt truyện.

Đồng vàng của Liao mà Vissali Viollet đang giữ đã bị Gos'silren Pilso cướp lấy. Luật của kẻ thống trị trên biển, Vissali Viollet đã không thể sử dụng được nữa,cô ta không còn gì để trao đổi.

Vậy thì đã sao? Thiên đạo chắc chắn sẽ lại giúp đỡ cô ta thôi. Mọi chuyện rắc rối xảy ra khi cô ta đã trộm lấy đồng vàng của Liao mà Vissali Lan để trong hộp gỗ.

Nếu không phải vì tấy mấy tay chân,những chuyện như này sẽ không thề xảy ra.

Phản diện và nhân vật chính.

Rất khác biệt.

Nếu En trôi dạt đến đảo Phục Sinh, thứ chờ đợi y chính là cái chết.



Nhưng giờ thì sao? Nữ chính trôi dạt đến,có thể sống đến tận cuối truyện và mở được bàn tay vàng. Hình thức đối đãi rất khác biệt.

Cho dù thê thảm nhưng cô ta vẫn sống,nhưng Ên thì ngược lại.

Hứa Lan Chu bình tĩnh hỏi: "Có phải cô ta mở được bàn tay vàng rồi không?"

( Phải. ]

Tuy đã biết trước được kết quả,nhưng khi nghe được lời xác nhận từ hệ thống, Hứa Lan Chu vẫn thấy rất thấp thỏm.

Bàn tay vàng nào sẽ được mở ra đây? Hứa Lan Chu rất thắc mắc.

Mỗi một bàn tay vàng của nhân vật chính,không phải là kinh thiên động địa thì cũng chính là rất kinh thiên động địa.

Hắn không dám xem thường,ở thế giới này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được,hắn làm sao dám khinh suất.

Hứa Lan Chu còn nhớ rất rõ,ở vị diện đầu tiên,khi hắn vừa bước vào thế giới đó.

Thiên đạo...đã tự lấy bản thân nó làm bàn tay vàng.

"Lần này sẽ là cái gì đây?"

Cho dù thiên đạo có chơi hàng siêu cấp,hắn cũng sẽ khô máu với nó luôn.

( Ngài nhất định phải cẩn thận, lần này rất nguy hiểm. ]

1314 nghiêm túc nói với hắn: [Vissali Viollet,cô ta đã thu phục được một con quái vật biển cổ đại,hung thần đại dương vào thời Đại Tân Sinh - Megalodon. ]

Hàng loạt hình ảnh và thông tin của con quái vật đó hiện lên trong đầu của Hứa Lan Chu.

Quả nhiên,đúng như hắn đã nghĩ.

Bàn tay vàng của nữ chính đúng là không phải dạng tầm thường.

Một con cá mập khổng lồ có thể ăn thịt một con cá voi sát thủ chỉ với năm vết cắn,quá tàn bạo.

Vissali Viollet,cô ta rốt cuộc tìm đâu ra con quái vật đó? Thiên đạo quá thiên vị cho cô ta!

"Nó là con quái vật núp ở dưới đáy đảo Phục Sinh phải không?" Hứa Lan Chu rất chắn chắn.

( Chính xác. ]

Con quái vật đó đã bơi từ Bermuda Triangel đến dưới đáy của đảo Phục Sinh.

Vissali Viollet chỉ vô tình biết nó ở dưới nước qua một lần tình cờ khi cô ta có ý định rời khỏi hòn đảo ấy bằng chiếc thuyền cô ta tự gầy dựng.

Còn về phần tại sao cô ta lại thu phục được nó,trong cốt truyện không có chút thông tin nào.

Con quái vật này trong cốt truyện chính,nó thuộc về Gos'silren Pilso. Nhưng từ khi Hứa Lan Chu xuyên đến, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từng chút một.

Thiên đạo đã nhận biết được,trong thế giới này,có một kẻ ngoại lai,chính là hắn.

Để kết cục của nam nữ chính tốt đẹp, thiên đạo đã bất chấp tất cả để buff bẩn cho cô ta một bàn tay vàng hào nhoáng. Nhưng nếu bàn tay vàng của cô ta sử dụng không đúng cách,người thảm hại nhất vẫn chính là cô ta.

Hứa Lan Chu ngước mặt nhìn 1314, trên môi hắn cong thành một nụ cười quải gở: "Hay là mi cũng buff cho ta một cái gì đó đi? Ta đi khô máu với nữ chính."

1314 biểu thị hết sức bất lực: ( Ngài cảm thấy ngài còn chưa đủ mạnh sao? )

Hứa Lan Chu rất thành thật đáp trả nó: "'Chưa đủ,ta thấy chưa đủ." Hắn muốn có phép thuật nha! Làm phù thủy!!

( Ngài tham lam. )

Chật,ai đời lại nói chủ nhân của mình tham lam chứ,con mèo chết tiệt!