Vissali Lan cùng Ocebean Vehert tìm khắp nơi trên hòn đảo cũng không thấy bóng dáng của Vissali Viollet đâu.
Ông lo lắng đến đổ bệnh.
Đám người Maricus thật sự không đành lòng nhìn ông như vậy,vì vậy họ cũng ra sức giúp một tay. Thế nhưng họ tìm kiếm khắp nơi trên hòn đảo,đến một sợi tóc dài của phụ nữ còn không có,huống chi là bóng dáng của Vissali Viollet.
Hứa Lan Chu tìm mãi cũng không tìm thấy,hắn quyết đoán từ bỏ,kêu gọi bọn họ vác vàng lên tàu.
Trừ Pena Blizzer và Mari Frey,bọn họ ai cũng phải vác.
Hứa Lan Chu phân việc cho bọn họ,rồi hắn một mình muốn trở về tàu.
Bất chợt trong đống vàng có một thứ lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của hắn,hắn tò mò đi tới,nhìn thấy là một cái vương miệng,hắn liền cầm lên rồi nhét vào trong Dy Sinh.
Hình hài rất hợp mắt mới thu hút được hắn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,hắn đã nghĩ nó sẽ rất hợp với En.
Mà giờ đây En đang ở trên tàu đợi hắn,hắn phải sớm quay trở lại để vỗ về gà bông thôi,y bây giờ chắc đang phát điên rồi...
Hứa Lan Chu tung tăng đi ra khỏi khu rừng, trong lòng đang vui vì chiến lợi phẩm mà mình vừa đoạt được, thì bất chợt ,hắn đụng phải một thân hình cao lớn chắn trước mặt.
Ngay sau khi đụng phải, Hứa Lan Chu muốn ngước mặt lên nhìn thử là ai, nhưng còn chưa kịp động, hắn đã bị đối phương ôm chặt.
"Anh Lee,sao anh lại bỏ em lại?" Paraxial En ôm lấy vòng eo dẻo dai của hắn, nhẹ nhàng nhấc bỏng hắn lên tựa như hắn chẳng nặng một cân nào.
Hứa Lan Chu sững sốt với sức lực của y,hắn hốt hoảng, muốn giãy ra khỏi vòng tay rắn chắc của người này.
Mới đó không gặp mà đã cao lên nữa rồi??
Mi Đột biến à? Hứa Lan Chu thầm nghĩ.
Ro, Ariche, Telliben đâu? Sao y lại ở đây vậy???
Không phải Amanda bảo với hắn rằng có tận ba người đang giữ y lại sao? Sao giờ y lại ở đây?
Giờ phút này trên Benelly,cả ba người bọn họ đều ngã sõng xoài dưới sàn,mặt mũi đều bầm dập...
Trong lòng bọn họ đều thầm mắng chửi Paraxial Ên.
Thăng nhóc chết tiệt,mi sẽ phải trả giá!!
Hứa Lan Chu khó khăn lắm mới giãy được một tay ra, hắn nắm lấy mái tóc của Èn,kéo khuôn mặt đẹp đến độ tưởng chừng như không có thật. Hắn hít sâu một hơi,rất khó khăn hỏi y: "Sao lại chạy vào đây vậy? Có biết ở đây rất nguy hiểm không?" Lỡ như xuất hiện thứ gì đó mà hắn không thể lường được,thì làm sao hắn có thể cứu được y chứ!
Paraxial En dường như cũng bị choáng ngợp bởi hình dạng hiện tại của hắn,y hơi ngẫn ra khi đối diện với cặp mắt màu xanh lục bảo của Hứa Lan Chu.
Vòng tay y càng siết chặt,y dụi má mình vào ngực hắn,khiến cho cả cơ thể Hứa Lan Chu hơi rung động. Những sợi tóc dài trải ra phủ xuống khuôn mặt Paraxial Ên một cách dịu dàng,y úp mặt vào lồng ngực hắn,nói rất chậm.
"Anh biết là nguy hiểm,nhưng anh vẫn nhảy vào đấy thôi..."
Hứa Lan Chu bất lực, hắn cốc vào đầu y một cái, khẽ cười.
"Nhưng ta rất mạnh."
Paraxial En úp mặt vào lồng ngực Hứa Lan Chu,y chỉ chừa lại đôi mắt xinh đẹp của mình. Ngắm nhìn nụ cười chói chang còn hơn cả ánh sáng mặt trời ấy,trái tim y đập lên thình thịch,vẻ dịu dàng trong đáy mắt không sao giấu nổi.
"Nhưng không phải sẽ không bị thương mà." Paraxial Ên úp mặt vào ngực hắn mà lí nhíy thật sự rất bất lực ,người này chỉ toàn làm theo ý mình, không bao giờ để ý đến cảm xúc của y.
Nếu mà bây giờ Hứa Lan Chu nghe được tiếng lòng của Paraxial En,chắc chắn hắn sẽ bị dọa sợ. Sao En lại dám nói hắn không để ý gì đến y chứ,hắn từ trước đến giờ vẫn luôn để ý đến y!
Hứa Lan Chu vuốt ve mái tóc vàng óng của Paraxial Ên,rồi hắn cuối đầu xuống, như có như không mà chạm môi mình lên trán y.
Paraxial Ên sững sờ,y ngước mặt lên,nhìn khuôn mặt như được họa lại của hắn.
Trái tim y rung động.
Hứa Lan Chu mỉm cười,dịu dàng nói. "'Chúng ta về thôi,Ên."
Sau khi trở về Baxial,Vissali Lan và Ocebean Vehert phải bất ngờ,ngỡ ngàng ,ngơ ngác và bật ngửa mà nhìn thấy
Vissali Viollet đang ngồi trong đại điện.
Họ tìm kiếm cô nàng như vậy,ai mà ngờ được cô nàng đã tự mình về đến tận đây.
Lúc nhìn thấy Vissali Viollet, Vissali Lan tức đến độ hộc máu...
Ông tìm con gái lâu như vậy,lo đến mất ăn mất ngủ,đi hết nửa vòng trái đất, nhưng cũng không tìm thấy được! Ai mà ngờ rằng đứa con gái ông tìm kiếm bấy lâu,thật chất là đang ở nhà ăn sung mặc đẹp.
Đúng là con gái ngoan mà!
Hứa Lan Chu nhìn bức thư mà Ocebean Vehert thuật lại,hắn chỉ thấy buồn cười,hắn cũng thật hết cách với cô nàng này,cô quá nghịch ngợm.
Tuy vậy,hắn sẽ có một chuyến thăm đến nữ chính đấy.
1314 đã gửi thông báo cho hắn,rằng F307 lần này chính là nữ chính. Cô nàng giữ tận 10 mảnh tàn hồn của
Hoàng Đế Bóng Tối,hắn sẽ không bỏ qua.
Tối đó, hắn liền trốn Paraxial En mà hành động,nhân lúc En ngủ say,hắn leo ra khỏi cửa sổ,đột nhập vào dinh thự công tước.
Hứa Lan Chu đứng trước giường,hắn dùng một sợi tinh thần lực của mình,nhẹ nhàng kéo 10 mảnh tàn hồn ra,sau đó liền lằng lặng mà chuồng mất.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, hắn về tới nhà rồi cũng không bị kẻ nào phát hiện cả.
Chỉ là hắn vừa chui vào lại bằng cửa sổ,Paraxial En đã khoanh tay đứng nhìn hắn bò vào.
Hứa Lan Chu: ".." Ta nhớ y ngủ say rồi?
Paraxial Ên quỳ rạp xuống bế hắn lên,y ôm hắn đặt trở lại giường. Sau đó, liền đè cả cơ thể nặng trịch của mình lên người hăn.
Paraxial Ên nói bên tai hắn bằng chất giọng trầm thấp gợi cảm. "Em chỉ vừa chợp mắt một chút, anh lại liền biến mất rồi." Thật không hay.
Âm thanh khàn khàn gợi cảm đến độ làm tai hắn đỏ bừng như muốn rỉ máu, Hứa Lan Chu nằm yên không dám động đậy.
Đôi môi đỏ thẫm của hắn hơi mở,hắn ngoan ngoãn nhận lỗi. "Ta sai rồi..."
"Anh sai ở đâu,hửm?"
"Ta sai ở..." Hứa Lan Chu vừa mở miệng muốn nói, Paraxial Èn đã ngay tức khắc dùng tay giữ lại hàm của hắn,y không chút do dự luồng lưỡi của mình vào bên trong.
Hứa Lan Chu không thể chống cự nổi,miệng hắn hơi mở thở từng hơi dồn dập, lồng ngực hắn phập phồng một cách mãnh liệt.
Trong miệng phát ra âm thanh ú ớ ngọt ngào, làm người nghe được phải đỏ cả tai.
"Ức...c hậmchậmm.đã...a..."
Đầu lưỡi Paraxial En liên tục khuấy đảo,y mút lấy cái lưỡi nhỏ phím hồng của Hứa Lan Chu, không cho hắn có cơ hội trốn tránh.
Hứa Lan Chu bị y đè chặt, hắn không chống cự nổi, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận,đầu lưỡi của hắn bị Paraxial Èn cuốn lấy,mút đến tê rần. Đến khi hắn không thở được nữa,y mới chịu tách ra.
Paraxial En cuối xuống thì thầm bên tai hắn. "Lần sau còn dám tự ý bỏ đi một lần nữa ,thì em sẽ ăn sạch anh."
Hứa Lan Chu rùng mình,hắn ngoan ngoãn gật đầu như con cún nhỏ,khóe mắt ửng hồng.
Phản diện đại nhân đáng sợ quá.
Vợ của hắn đáng sợ quá,huhu... (1)
•••
Vài tháng sau đó.
Hứa Lan Chu cuối cùng cũng tìm thấy nơi Ben Owlchils'sean bị nhốt.
Nhưng người từ lâu đã không còn sống nữa rồi...
Xác Ben Owlchils'sean bị cột dính liền với bàn,bụng bị rạch to,có thể thấy rõ cả nội tạng.
Trong mớ nội tạng bị phân hủy đến đáng sợ ấy,Hứa Lan Chu có thể nhìn thấy rất rõ một vật thể bị lòi lên, nó nằm khuất sau những miếng nội tạng,để lộ ra một mảnh kính.
'Cái lọ thủy tinh nằm trong dạ dày Ben.'
Chính là ý này sao?
Hứa Lan Chu chết lặng nhìn cái xác.
Hắn đứng đó rất lâu,không nói một lời nào.
.••
Hứa Lan Chu đưa Ben về Tesxa,hắn chôn ông trên đỉnh của mỗm đá,nơi đó hướng ra biển,hướng ra cái chốn mà ông luôn muốn thuộc về.
Ngày hôm ấy,trời không nắng,bầu trời mát mẻ,báo với hắn rằng, mọi chuyện đều đã qua cả rồi.
Hứa Lan Chu đặt một cái chông chống lên giữa ngôi mộ,cơn gió thổi lên làm chông chống xoay vòng. Hắn ngồi chễm chệ dưới đất,ngắm nhìn cái chông chống ấy bị gió thổi cho lay động.
Sau đó hắn bật khóc.
Từng giọt nước mắt nóng bừng chảy xuống làm ướt cả cổ áo hắn,hắn nhìn chông chống xoay, lòng hắn cuộn lại.
Những đồng vàng năm đó hắn đoạt được,tất cả đều cho Esselet's.
Còn hắn thì cùng Paraxial En lại tiếp tục hành trình trên biển cả,hắn mất vài năm để đi du lịch vòng quanh thế giới này,ngắm nhìn những chuyện từ trước đến giờ chỉ có ở trong sách cổ.
Sống một cách tự do tự tại.
Hiện tại,hắn cùng En đang sinh sống ở một hòn đảo rất gần với thành Baxial. Nếu đằng sau là Tesxa thì đằng trước chính là nơi hắn ở.
Đây là một hòn đảo đặc biệt,bởi vì nó có núi lửa nên không có người dám bén mảng lại gần. Họ đều là vì sợ một ngày nào đó nó sẽ phun trào, nên không một ai dám đến.
Riêng chỉ có Hứa Lan Chu không sợ trời,không sợ đất mới dám ở nơi đó.
Hắn còn vung tay tiêu 500 đồng vàng cho kẻ nào dám đến xây nhà cho hắn ở.
Lúc vung tiền,hắn còn tưởng là sẽ không có ai dám đến,nào ngờ chỉ ngay sau hôm đó,hắn đã nhận được rất nhiều
thư phản hồi.
Hứa Lan Chu tùy tiện chọn đại một người,sau đó chờ đợi căn nhà được hoàn thành trong vài tháng.
Chỉ vài tháng sau,hắn và Ên đã chuyển toàn bộ vật dụng vào nhà ở.
Hứa Lan Chu còn thuận tay cho người đào đất dẫn nước để tạo thành một suối nước nóng lớn.
Cách đây không lâu,hắn đã phát hiện đất ở đây vì gần núi lửa nên rất dồi giàu lưu huỳnh. Chính vì vậy nên hắn mới lựa chọn ở lại đây, mặc cho nó có nguy cơ bị núi lửa phun trào.
Hứa Lan Chu rất thích suối nước nóng,nhất là vừa ngâm mình vừa uống rựu,hắn rất thích cảm giác đó.
Trên hòn đảo này rất yên tĩnh,chỉ có hắn và En. Sống tự do tự tại,ngày ngày tận thưởng cuộc sống riêng của hai người.
Mùa xuân vừa ăn chè vừa ngắm hoa, mùa hạ vừa ăn dưa vừa tắm biển, mùa thu vừa uống trà vừa đánh cờ,mùa đông vừa ngâm mình trong suối,vừa uống rựu cùng người thương.
Xuân hạ thu đông, một khắc cũng không rời.
Hắn chưa từng thấy trống rỗng trong khoảnh khắc nào cả,ở nơi này hắn và Ễn đều làm một người bình thường,sống một cách thoải mái, không lo cái ăn cái mặc.
Khi nào buồn tẻ sẽ ghé sang quán rựu của Burn, lúc vui vẻ còn có thể đến chỗ của Amanda và Maricus đánh cá,đói bụng rồi thì lại xuống chỗ của Telliben và Ariche.
Tất cả những người này đều chào đón hắn,họ sẽ luôn mỉm cười hoan nghênh hắn đến, lúc đó Hứa Lan Chu cũng sẽ mỉm cười lại với bọn họ.
Đối với họ mà nói,thiếu niên năm ấy vẫn luôn không thay đổi,nhiều năm như vậy rồi, nụ cười đó ấy vậy mà vẫn như lúc ban đầu mà họ nhìn thấy hắn.
Nụ cười ấy làm cho họ nhớ đến những chuyện ngày xưa.