Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 91: Một Trăm Lẻ Một Đứa Trẻ Bị Hiến Tế 6



Thương Trình ngây người đứng yên tại chỗ, y nhìn cái người đang cười ấy, trái tim bình ổn bỗng nhiên đập loạn.

Thoáng một cái chớp mắt, tận sâu trong linh hồn của y dường như đã mạnh mẽ gào thét gọi tên người này.

'Hứa Lan Chu' không biết cái tên này từ đâu ra lại tự nhiên xuất hiện trong đầu của Thương Trình. Y cảm thấy nó thật quen thuộc.

Dường như y đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.

Hứa Lan Chu cười với Thương Trình một cái, sau đó liền tự nhiên lia mắt đi, tiếp tục đánh giá nơi này.

Phòng của mấy đứa trẻ được xây khá gần nhau, mỗi phòng chỉ có mười đứa trẻ. Nhưng riêng phòng đầu tiên nằm ở góc bo phía bên phải là có tận mười một đứa.

Thú thật hắn cũng không hiểu vì sao lại có tận mười một đứa trẻ ở trong căn phòng đó nữa, nhưng chắc hẳn thì cũng phải có lý do gì đó nên chúng mới sắp xếp như vậy. Ngoại trừ căn phòng số 1 ra, thì tất cả các phòng còn lại đều giống nhau cả.

Sự khác biệt mà Hứa Lan Chu có thể thấy ở đây, chính là số thứ tự trên áo và số phòng.

Hứa Lan Chu đang ở phòng số 10.

Số thứ tự của hắn là 101.

101, đúng là một con số vừa đẹp.

Hứa Lan Chu chỉ liếc sơ qua bảng tên của hắn và bọn nhỏ, sau đó lại tiếp tục hành vi quan sát một cách trắng trợn của mình.

Bố cục của cô nhi viện được thiết kế khá phức tạp, nhưng phong cách bố trí lại cực kì đơn giản. Nhìn cách lũ quỷ không xây bất kì cái cửa số nào ở trong phòng của bọn trẻ là liền biết, bọn chúng đã đề phòng trước việc bọn trẻ sẽ nhận ra mục đích của chúng rồi bỏ chạy.

Nhưng dù cho lũ quỷ có xây dựng cửa sổ đi chăng nữa, thì bầu không khí nó mang lại cũng rất là khó chịu. Nếu không phải có sự hiện diện của bọn trẻ ở đây, thì nơi này sẽ hoang tàn vô cùng. Những căn phòng được lát nền bằng đá cẩm thạch mang đến cho hắn cảm giác ngộp thở, tựa như hắn đang bị nhốt trong một cái lồng vậy.

Hứa Lan Chu lạnh nhạt quét mắt ra bên ngoài, nhìn cái sân rộng rãi bị phủ bởi tuyết trắng.

Lũ quỷ ở nơi này chính là "sói", còn bọn trẻ là những con "cừu" bé bỏng thơm ngon. Một bên là thợ săn, một bên lại là con mồi. Mà thợ săn "đi săn" con mồi đã là chuyện đương nhiên từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi.

Hứa Lan Chu thở ra một hơi khí lạnh, hắn vuốt ve sóng lưng của Tư Vĩnh Niên một cách dịu dàng. Nếu như nơi này không phải là một cái "trại chăn cừu" thì nó cũng sẽ không tệ như hắn nghĩ.

Theo hoàn cảnh mà đánh giá, phòng ốc mà lũ quỷ chuẩn bị vẫn có đủ chăn nệm cho mấy đứa nhỏ, đồ dùng cung cấp cũng không thiếu. Nếu chỉ xét về vẻ bề ngoài thôi thì nó cũng sẽ được tính là một cô nhi viện tốt. Nhưng mà thật đáng tiếc, bên ngoài nó được coi là một cô nhi viện hoàn hảo, nhưng còn bên trong nó thực chất lại là cái nhà chứa xác của trẻ em.

Hứa Lan Chu ôm bé con mà đông đưa qua lại, hắn bình tĩnh dùng linh thức của mình, hỏi 1314.

"Mèo ngốc, mấy giờ rồi?"

( Báo cáo quàng thượng, hai phút nữa thôi là sẽ 5h15 ạ! ] 1314 nằm trên đầu hắn lười biếng nói.

Sắp đến giờ điểm danh rồi.

Tư Vĩnh Niên nằm im trong lòng hắn nãy giờ mới bắt đầu tỉnh ngủ. Hứa Lan Chu bất lực nhìn nó, hắn vuốt ve lưng nó một cách dịu dàng, giống như một người anh cả.

Hứa Lan Chu nhẹ giọng thì thầm vào tai nó.

"Heo nhỏ, dậy mau. Dậy nhanh anh cho kẹo."

Tư Vĩnh Niên hơi động đậy một chút, nó nhắm một mắt, mở một mắt, khuôn mặt ngơ ngác vì còn chưa tỉnh ngủ, nó nắm lấy vai áo Hứa Lan Chu, lí nhí hỏi.

"Có kẹo ạ?"



Hứa Lan Chu bật cười trầm thấp, tiếng cười khe khẽ của hắn tựa như muốn mê hoặc lòng người.

Hứa Lan Chu đáp. "Có.

Tư Vĩnh Niên ôm lấy cổ hắn, nó dùng cái đệm thịt mềm mại của mình dụi dụi mắt, song lại ngây ngốc hỏi hắn một câu.

"Có thể nhận kẹo rồi ngủ tiếp không ạ?"

Hôm nay trời rất lạnh, nhưng không hiểu vì sao nó lại cảm thấy rất ấm, thời tiết như này làm nó rất buồn ngủ, nó muốn ngủ, đã lâu rồi nó chưa được ngủ ngon như vậy.

Hứa Lan Chu tàn nhẫn lắc đầu. Hắn áp má mình vào má Tư Vĩnh Niên, rồi dụi nhẹ. "Không thể, phải điểm danh."

Hắn vừa nói xong thì Tư Vĩnh Niên đã mếu máo, nhưng nhóc này tuyệt lại không khóc. Nó hít từng hơi dồn dập, gục mặt vào hõm vai hắn, trông nó đáng thương vô cùng.

Hứa Lan Chu thấy nó gục mặt vào hõm vai mình, vừa sụt sịt, vừa mếu máo, nước mắt nước mũi đều muốn ào ra một lượt, nhưng nó lại cố kiềm nén không để chúng chảy ra, bộ dạng này có nó làm trái tim yếu đuối mỏng manh của hắn cảm thấy nao lòng.

Hết cách, Hứa Lan Chu chỉ có thể lấy kẹo ra dỗ nó. "Heo nhỏ đừng khóc, điểm danh xong anh sẽ cho nhiều thêm nữa."

Hắn rút từ trong không gian ra vài viên kẹo ngọt, đẩy kẹo vào tay đứa nhỏ.

"Đừng khóc, anh cho kẹo mà."

Nhờ có kinh nghiệm trông trẻ ở nhiều chiều không gian, hắn bây giờ có thể dùng toàn bộ kinh nghiệm của mình để dụ dỗ mấy đứa nhỏ, thêm cả cái khuôn mặt khuynh quốc thiên hạ này, chỉ số đáng tin cậy của hắn liền cộng vào thêm mấy phần trăm.

Tư Vĩnh Niên nằm trong lòng hắn, cuộn tròn sụt sịt. Hứa Lan Chu nhìn nó, cảm thấy nó rất đáng yêu, vì vậy lại càng ra sức dỗ dành.

"Đừng khóc nữa, điểm danh xong anh lại cho thêm mấy viên."

"Nhé?"

Tư Vĩnh Niên ngoan ngoãn gật đầu, nằm im trong lòng hắn.

Mấy đứa trẻ chung phòng Hứa Lan Chu nghe hắn nhắc đến kẹo đều không khỏi quay đầu nhìn lại, tâm lý trẻ con mà, có đứa trẻ nào lại không thích kẹo chứ?

Nhưng chúng cũng không ôm hi vọng nhiều vào lời của hắn nói, vì chúng biết nơi này làm gì có thứ được gọi là kẹo ngọt. Thế nhưng, khi mấy đứa nhỏ quay đầu nhìn lại, vậy mà thật sự chứng kiến cảnh hắn rút từ hư không ra mấy viên kẹo lấp lánh, ánh mắt tụi nhỏ đều trở nên sáng rực.

Trương Nan Ngư nhìn mấy viên kẹo trong tay Tư Vĩnh Niên không rời mắt, con bé đứng ở vị trí số 093 nhưng lại không dám bước xuống, bởi vì chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ đến giờ điểm danh rồi.

Sơ sắp đến, nếu bây giờ Trương Nan Ngư rời khỏi vị trí thì khi sơ đến, con bé sẽ bị "sơ" phạt ngay.

Cô nhi viện này có quy tắc.

Mà quy tắc của nơi này chính là do con quỷ mạnh nhất đặt ra.

Những quy tắc đó gồm có những điều sau.

Điều 1: Phải thức dậy lúc 5h sáng, ngủ lúc 22h tối.

Điều 2: Không được rời khỏi vị trí khi đang trong thời gian điểm danh.

Điều 3: Không được bước đến cổng chính.

Điều 4: Tuyệt đối không được chạy trên hành lang.



Điều 5: Không được đi theo những đứa trẻ "kì lạ".

Điều 6: Tuyệt đối không được bước ra khỏi phòng vào lúc 8h tối.

Điều 7: Không được chơi trốn tìm.

Điều 8: Tuyệt đối không được đến gần đường hầm.

Những quy tắc này tuyệt đối không được phạm đến, vì khi bọn trẻ vi phạm, trường hợp nặng nhất là sẽ bị dẫn đi và không bao giờ quay lại nơi này nữa. Đứa sẽ bị dẫn đi sẽ biến mất không để lại chút dấu vết, và hơn thế, việc này cũng sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác.

Còn điều năm, sáu, bảy, tám là những điều luật có liên quan đến nhau. Bởi vì khi một đứa trẻ vi phạm một trong số điều đó, chúng sẽ biến mất một cách bí ẩn mà ngay cả lũ quỷ cũng sẽ không thể tìm được.

Nhất là điều số 7.

Một trò chơi trốn tìm cần ít nhất là ba người chơi, nhiều nhất là năm đến mười người. Nếu bọn trẻ chơi trò chơi này bất cứ ở đâu, hoặc bất kể khi nào, thì chúng sẽ biến mất một cách bí ẩn.

Vì đã xảy ra vài trường hợp tương tự nên lũ quỷ mới thêm điều luật này vào bảng quy tắc của chúng.

Ví cho một trận mười đứa trẻ cùng nhau chơi trốn tìm, thì trừ đứa đi tìm ra, số người trốn còn lại sẽ biến mất. Dù cho có tìm thế nào thì cũng sẽ không tìm được.

Chính vì thế, điều luật này là điều đáng sợ nhất trong những điều trên.

Lũ quỷ dày công nuôi nấng chờ ngày ăn tươi uống máu của bọn trẻ, làm sao chúng có thể can tâm được khi mà con cừu béo bở do chúng nuôi lại biến mất như thế được.

Vì vậy chúng đã ngày càng thêm cảnh giác mà khắt khe hơn với lũ trẻ.

Trương Nan Ngư nhìn Hứa Lan Chu bằng ánh mắt lấp lánh, con bé đứng phía trên, cách nhau cả một đoạn, vậy mà Hứa Lan Chu lại nhìn đến nó, trong lòng nó không khỏi mừng thầm. Nó cười với hắn, khoe hai cái má núng nính hồng hào như thể bông đào đang nở rộ. Trong lòng nó mong rằng, nó cũng sẽ được anh ấy cho một viên.

Hứa Lan Chu nhìn con bé cười đến híp cả mắt, hắn nhìn con bé, trong đầu lại hỏi giờ 1314.

"Mấy giây nữa sẽ 5h15?"

( 36s thưa ngài. ]

1314 vừa dứt lời, Hứa Lan Chu đã như cơn lốc mà lao đến trước mặt của Trương Nan Ngư, lấy từ trong không gian riêng của hắn ra một nắm kẹo.

Hứa Lan Chu nhanh chóng nói.

"Nhớ chia cho Chu Tuế." Rồi ngay tức khắc liền trở về vị trí cũ.

Trương Nan Ngư còn chưa hiểu chuyện gì thì loa phát thông báo của cô nhi viện bỗng vang lên.

( Giờ điểm danh bắt đầu.)

Âm thanh rè rè như âm thanh đến từ địa ngục được phát ra từ loa thông báo, những đứa trẻ nghe xong liền tỏ ra sợ hãi. Hứa Lan Chu nhìn mấy đứa nhỏ đang bình thường bỗng chốc trở nên lo sợ, linh cảm của hắn bảo rằng chuyện này có gì đó không đúng.

Và đúng như linh cảm mà hắn cảm nhận được. Sau khi nhìn thấy hình dạng con quái vật sắp điểm danh mấy đứa nhỏ, thì hắn liền biết được tại sao tụi nhỏ lại hoảng sợ như vậy rồi...