Thương Trình thấy hắn cứ nhìn sang chỗ của Thính Hạc Ninh rồi mỉm cười mãi, trong lòng y thấy khó chịu.
Y hơi nhướn người lên, che mất tầm nhìn của người nọ, để cho người nọ chỉ có thể nhìn mỗi mình mình.
"Cậu nhìn cậu ta làm gì?" Thương Trình lạnh nhạt hỏi.
Hứa Lan Chu nghe Thương Trình hỏi thì ngay lập tức dời mắt, hắn tiếp tục cắt miếng thịt đang cắt dở trên dĩa, điềm nhiên trả lời y. "Chỉ là bắt gặp một người bạn đã lâu không gặp thôi."
Khuôn mặt lạnh băng của Thương Trình hơi cau lại, y khó chịu lên tiếng.
"Bạn của cậu sao?" Cậu ta? Thính Hạc Ninh sao? Cậu ta quen với Thẩm Tri Thời à? Sao y lại không biết?
"Có vấn đề gì à?" Hứa Lan Chu hơi cau mày lại. Hắn cảm thấy y có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn không rõ.
Hình như y đang tức giận thì phải, nhưng mà hắn đã làm gì đâu, khi không sao lại đột nhiên tức giận rồi?
"Không cho phép nhìn cậu ta." Thương Trình nhìn hắn, nói bằng chất giọng ra lệnh.
Thần kinh à?
"Sao lại không được nhìn cậu ấy?" Hứa Lan Chu khó hiểu hỏi.
Đột nhiên lên cơn gì vậy? Khi không lại tự nhiên tức giận, ta cũng đâu có làm gì??
Thương Trình nhìn hắn, y hờn dỗi mím môi, cái đôi mắt xanh màu đó lấp lánh lay động, làm trái tim của Hứa Lan Chu mềm nhũn.
Thương Trình uất ức nói. "Tôi không đẹp à? Cậu nhìn mỗi tôi không được sao?"
Hứa Lan Chu: ".." Hắn nhìn Thương Trình với vẻ mặt không thể tin được.
Bây giờ thì hắn đã hiểu lý do vì sao mà y lại tức giận rồi.
Bởi vì y, đang ghen.
Hắn còn tưởng rằng ở độ tuổi này thì vợ hắn sẽ không biết ghen là gì chứ, nào có ngờ kí ức thì đã quên sạch nhưng sự chiếm hữu điên cuồng vẫn tồn tại từ thế giới này sang thế giới khác.
Cái tính độc chiếm này qua từng thế giới rồi mà vẫn chẳng thể thay đổi được nhỉ? Cứ như bị ăn sâu vào linh hồn vậy, trôi nổi trong tâm thất, bồng bềnh trong linh hải, cho đến khi bị kéo ra hết thì nó mới hoàn toàn thức tỉnh.
"Vậy chỉ nhìn mỗi cậu thôi." Nói rồi, Hứa Lan Chu bất đắc dĩ tiếp tục cắt lát miếng thịt. Vợ nhỏ hay ghen, cầu hắn nuông chiều, hắn cư nhiên sẽ làm tốt bổn phận.
Chỉ là hắn không thể ngờ được, ở độ tuổi này mà Thương Trình lại biết "ghen" cơ đấy.
Nghe hắn nói vậy, hai mắt Thương Trình dao động, lòng y bồi hồi, trái tim cũng vì lời hắn nói mà nhộn nhịp. Hết thảy cảm xúc khó chịu lúc nãy đều tan biến, chỉ còn lại một lòng bồi hồi ngổn ngang.
"Cậu nói rồi nhé, không được nuốt lời đâu."
"Tôi chưa từng nuốt lời."
Và thế là Thương Trình lại ngoan ngoãn ngồi ăn cùng hắn.
7h30 sáng.
Bọn trẻ sẽ bắt đầu vào tiết học đầu tiên trong ngày.
Hứa Lan Chu vừa vào đến phòng học đã liền uể oải nằm dài thườn thượt trên bàn, hắn thở dài một hơi. Bọn nhỏ nhà hắn đều bị phân đi hết rồi, bây giờ chỉ còn lại hắn ở phòng học này thôi. Hắn không quen ai cả.
Mà cũng không phải, vợ hắn ngồi kế bên hắn mà, hắn sao lại không quen ai được.
Dẫu vậy thì cũng buồn chết, Tư Vĩnh Niên bị chúng bế đi mất rồi, hắn không còn ai để ôm nữa, chán quá đi mà!
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu mà hắn phải đi học lại rồi, lũ dê này có còn lương tâm không, hắn đã phải học lại rất nhiều lần rồi đấy!
1314 luôn theo sát bên hắn, nó bay vòng vòng trên đầu Hứa Lan Chu, giở cái giọng máy móc an ủi.
[ Nếu ngài thấy chán thì quay sang nhìn Thương Trình đi, y rất đẹp, hơn nữa từ nãy đến giờ y cũng chỉ nhìn mỗi mình ngài. ]
Hứa Lan Chu cảm thấy lời của 1314 nói rất có lý, nhưng mà nó không hiểu rồi. Chính là bởi vì do Thương Trình quá đẹp nên hắn mới không dám nhìn nhiều đó!
"Mi thôi đi, đừng đọc suy nghĩ của ta nữa!" Ngày nào cũng bị nó đọc thấu nội tâm, nếu một ngày nào đó mà vợ hắn cũng có thể đọc thấu nội tâm của hắn, thì hắn nhất định sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nghĩ đến chuyện bản thân suy nghĩ gì cũng bị người khác biết được, cứ như bị nắm thóp trong lòng bàn tay. Vừa áp bức, lại khó chịu, bấy nhiêu đó chuyện thôi cũng đã đủ làm hắn phát điên rồi.
Bề ngoài của hắn tuy luôn trầm tĩnh, nhưng bên trong lại toan tính rất nhiều chuyện, vì vậy nên khi mà Hứa Lan Chu biết 1314 có thể đọc được suy nghĩ của mình, hắn đã liền sút cho nó một cú để cảnh cáo nó. Nhưng cũng không ăn thua gì, cho dù hắn có đánh nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì nó vẫn như vậy.
Vẫn là cái mặt ngu ngốc đó, vẫn là cái thái độ bỡn cợt đó.
Tức chết đi được.
( Tôi không có đọc, tôi chỉ vô tình nghe thấy thôi. ] 1314 làm một bộ đứng đắn nói với hắn, làm hắn mém chút là đã tin rồi.
Hứa Lan Chu nghiến răng, liếc nhìn nó. 'Nói láo, rõ là mi cố tình.' Nếu không phải cố tình thì sao có thể biết rõ hắn nghĩ gì được ,con mèo này trơ trẽn thật.
Trong khi Hứa Lan Chu và 1314 thì thầm to nhỏ, thì từ bên ngoài đã có rất nhiều đứa trẻ bước vào.
Những đứa trẻ ở đây đều là mười hai tuổi. Có lẽ bởi vì vậy nên hắn và Thương Trình mới bị sắp cùng phòng. Căn phòng học này khá lớn, ước lượng có thế chứa hơn năm mươi người.
Đối diện với cửa ra vào là bục giảng, phía trên treo bảng đen dài 3 mét, phía dưới là những dãy bàn liền kề giống hệt cách sắp xếp của các trường đại học. Khác với phòng ngủ, ở đây rất sáng, làm tương phản hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài. Sau lớp kính chống đạn dày cộm ấy chỉ có những lớp tuyết trắng xóa không thể nhìn thấy được tận cùng, lúc hắn đứng bên trong nhìn ra thì thấy bầu trời phía bên ngoài tối đi hẳn, một độ tương phản rõ rệt.
Bước ra ngoài phòng học, bầu trời lại sáng, vừa sáng lại vừa âm u đến quỷ dị, từng đợt khí lạnh chui toẹt vào trong quần áo, mân mê làm người phải ớn lạnh tay chân. Nhưng khi bước vào bên trong, bầu trời phía bên ngoài không hiểu vì sao lại tối đi, mặc dù vẫn có thể nhìn thấy những lớp tuyệt dày đặc cùng rừng cây bị nó chôn vùi, nhưng cảm giác mà nó mang lại lại rất khác, không có cảm giác quỷ dị, cũng chẳng cảm thấy lạnh sống lưng nữa.
Hiệu ứng cánh bướm chăng?
Qua khoảng vài phút, các bạn nhỏ đều ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, trong đó có cả Thính Hạc Ninh.
Hứa Lan Chu liếc mắt nhìn cậu, không ngờ lại chung phòng cơ đấy.
Thính Hạc Ninh cũng nhìn lại, cậu bắt gặp ánh mắt của Hứa Lan Chu, nhưng cậu không quan tâm lắm. Bởi vì nơi mà cậu nhìn, chính là chỗ ngồi kế bên hắn.
Từ xa tiến lại gần, Thính Hạc Ninh thản nhiên đi tới chỗ mà Hứa Lan Chu đang ngồi, rồi tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh.
Cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, bởi vì chỗ kế bên hắn, chính là chỗ của cậu mà.
Chỉ có Thương Trình mới là kẻ chiếm lấy vị trí của người khác, chỗ mà Thương Trình đang ngồi, chính là chỗ của
Tiêu Hoài Trạch, đứa trẻ mang số báo danh 090.
Chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, nếu Tiêu Hoài Trạch nguyện ý đổi thì tất cả đều là chuyện nhỏ. Lúc nãy
Thương Trình có hỏi rồi, nhóc ấy nguyện ý, vì nhóc cũng muốn ngồi kế bên người nhóc thích, nên nhóc rất thoải mái đổi với y.
Từ lúc xuyên qua đây, Thính Hạc Ninh chẳng quan tâm đến Thẩm Tri Thời mấy, cậu biết rõ mà, đây là một thế giới kinh dị, nên cho dù có đẹp như một đại minh tinh hay tuyệt sắc mĩ nhân gì đó, thì cũng đều vô dụng. Loại người yếu ớt mỏng manh này, sẽ bị bóp nát một cách dễ dàng hơn bất cứ thứ gì, kéo theo chỉ mang lại phiền phức, còn không bằng mau chóng hoàn thành nhiệm vụ sau đó liền đi tìm "cậu ta".
Còn đang mãi mê đắm chìm suy nghĩ, bất chợt Thính Hạc Ninh nghe thấy có giọng nói trầm ấm xộc thẳng vào tai mình, khiến cậu ớn lạnh cả sóng lưng, cơ thế cũng theo phản xạ tự nhiên mà rụt người lại ngay lập tức.
"Làm cái trò gì vậy!?" Thính Hạc Ninh che đi một bên tai, cậu trợn mắt lùi lại, nghiến răng nhìn thiếu niên trước mặt.
Tiếng cười trầm thấp của hắn làm tai Thính Hạc Ninh ngày càng đỏ hồng, cậu đỏ mặt, chỉ tay vào hắn, tức giận nói.
"Tôi không quen cậu!"
Thính Hạc Ninh làm gì có quen biết với Thẩm Tri Thời, tư liệu hoàn toàn không nhắc đến. Trong tư liệu mà cậu đọc được, Thẩm Tri Thời đã chết rất sớm, còn sớm hơn cả cậu nữa, thế thì làm sao mà có quen biết được.
Vốn chỉ định ngồi yên tìm cách chạy trốn thôi, bây giờ đột nhiên lại gặp phải kẻ kì quặc, Thính Hạc Ninh không thể không cảnh giác.
"Không quen?" Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mà giờ dám nói không quen? Hứa Lan Chu ủy khuất lên tiếng.
"Nam, thật không nhận ra sao?" Hai đầu lông mày của Hứa Lan Chu chau lại, khuôn mặt non nớt ấy tựa như đang làm nũng, khiến thị giác của Thương Trình và Thính Hạc Ninh trấn động. Mới đó không gặp đã quên hắn rồi?
"Hứa Lan Chu?" Thính Hạc Ninh trợn mắt không tin được. Người mà cậu tìm khắp nơi cuối cùng lại gặp mặt ở đây!
Ngay trong hoàn cảnh éo le này, cậu cũng phải tự mình trốn thoát, bây giờ có Lan Chu ở đây thì đỡ rồi! Cậu chẳng cần phải toan tính cái gì nữa!
"Sao cậu lại ở đây?" - "Sao cậu lại ở đây?" Gần như cả Hứa Lan Chu và Chỉ Nam đều đồng loạt nói ra cùng một lúc.
Câu này vừa thốt ra, cả hai đều bật cười.
Sau khi nhận ra đối phương là ai, Chỉ Nam một lần nữa lại tự nhiên ngồi xuống.
Chỉ Nam bất thình lình từ vẻ dữ dằn lại trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng trước ánh mắt của nhiều đứa trẻ khác, khiến cho lũ trẻ xung quanh đều tò mò mà nhìn qua.
"Cậu nói trước đi."
Hứa Lan Chu thở dài một hơi, tay hắn chống lên cằm, đầu hơi lắc nhẹ, hắn nghiêm túc nói.
"Tớ phải cứu vớt thế giới."
Chỉ Nam nghe hắn nói xong không nhịn được liền phụt cười.
"Lười như cậu mà đòi cứu vớt thế giới á? Cậu đang nói chuyện hài à?"
Hứa Lan Chu liếc nhìn Chỉ Nam, biết ngay là cậu ấy sẽ không tin mà.
"Thế còn cậu, cậu ở đây làm gì?"
Nghe Hứa Lan Chu hỏi, Chỉ Nam ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói với hắn.
"Tớ tìm cậu đó, cậu ngủ được một tuần rồi, tớ cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể đăng nhập vào trò chơi để kiếm cậu." Chỉ Nam thở dài. "Tớ xuyên vào mấy thế giới rồi, khốn nạn lắm, toàn là game kinh dị thôi!"
Không như Hứa Lan Chu, Chỉ Nam rất xui xẻo, thay vì đi những thế giới lãng mạn ngọt ngào, thì Chỉ Nam chỉ toàn bị đưa vào những thế giới linh dị, kinh dị, thần thoại cổ... Khổ biết bao, cậu vì đi tìm Hứa Lan Chu mà xém chút nữa đã tự chôn mình trong mấy thế giới đó rồi.
Hứa Lan Chu cười trên nỗi đau của người khác.
"Gặp ma nhiều lắm phải không? Lần sau tìm tớ, tớ xử nó cho cậu!" Đến thế giới sau thì có khi Huyết Trường Dạ đã bảo trì xong rồi, ông đây sẽ bảo kê cho cậu.
"Lan Chu nhất định phải xử nó!" Chỉ Nam cắn môi đập bàn. Lần đầu tiên bị dịch chuyển đi, Chỉ Nam đang ở tình cảnh bị rất nhiều xác sống theo đuổi trong bệnh viện. Cậu vừa chạy, vừa khóc không ra nước mắt. Chúng nó đuổi theo Chỉ Nam rất nhiều, căn bản là không có đường chạy. Dù cho thể lực thuộc dạng chuyên biệt, nhưng đâu thể trốn thoát khỏi một đàn kiến đã bao quanh.
Thế là ở thế giới đó, Chỉ Nam nhảy từ lầu 3 xuống, chết không toàn thây.
Hứa Lan Chu và Chỉ Nam là bộ đôi bạn thân Chó điên x chó dữ. Người này dám xúi, người kia dám làm, căn bản chính là không sợ trời không sợ đất. =))))))