[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 182: Thế giới hỗn tạp (12)



3 ngày liên tiếp Hoa Y đều không ăn uống gì, mặc dù bụng đã mốc meo lại vẫn kiên cường dùng cả cơ thể phản đối hành động của hắn.


Hoa Y bực bội không thôi nếu không phải linh hồn cô bị tổn thương ở thế giới trước chưa kịp lành thì hà cớ cô phải làm mấy trò mèo tuyệt thực này.


Ninh Hinh đi vào quan sát thấy bữa tối vẫn còn trên bàn chưa động đến, hắn mím chặt môi ánh mắt u ám...


-----------------------


Hoa Y tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nhưng cho dù cố gắng thế nào thân mình cô cũng không di chuyển được, dù chỉ là nhấc tay, nâng đầu cũng không thể?!!


Cạch cửa phòng mở ra, Ninh Hinh cầm theo bữa sáng tiến vào, làm lơ đi ánh mắt tức giận căm hận của cô hắn lấy ra cái bàn nhỏ đặt bữa sáng lên trên.


Hoa Y nhìn hắn muốn nứt ra, cô nghiến răng ken két thật muốn bổ não hắn ra xem tên này đang nghĩ gì, đã giam cầm cô còn chưa đủ lại còn hạ thuốc?!


Ninh Hinh làm lơ ánh mắt giết người của cô nâng người tựa vào thành giường, tay múc muỗng cháo nhỏ đưa lên miệng thổi rồi đút cho cô, cứ từng muỗng từng muỗng cho đến khi hết bát cháo, lúc hắn đặt bát xuống cũng là lúc Hoa Y có thể nói lại được, nhưng cơ thể...lại giống như người thực vật không thể di chuyển được.


"Cmn cậu dám hạ thuốc tôi? Cậu không cảm thấy dùng cách này ép tôi ăn thật sự rất hạ tiện sao?"


Ninh Hinh từ sau khi đút xong cháo cho cô lông mày liền giãn ra, hiện tại nghe thấy lời cô nói hắn cũng không tức giận thậm chí còn nở nụ cười nhẹ, đưa tay lau vết cháo còn sót lại trên khoé miệng cô.


"Không quan trọng chỉ cần em an ổn ở bên tôi vậy là được rồi".


Hoa Y nghiến răng thật sự muốn chửi người nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hắn lại giống như không biết làm sao.


Cứ như vậy bầu không khí trầm xuống yên tĩnh, cả hai không ai nói chuyện.


Lại cũng thực sự như vậy cho đến mấy ngày sau, hắn và cô đều không ai nói gì với đối phương.


Ngày ngày nhàm chán cứ lặp đi lặp lại, sáng hắn đút cô ăn, sau ngồi bên cạnh cô đọc sách, trưa lại đút ăn, ôm cô ngủ trưa,...


Cô giống như một con rối gỗ mặc hắn điều khiển mà Hoa Y không thích điều này một chút nào.


Nhưng có một biến cố xảy ra, Hoa Y từ lúc tỉnh dậy chưa hề tắm rửa qua...cô thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi.


Dường như cũng nhận ra điều này, Ninh Hinh xả nước đầy bồn, vươn tay bế cô vào phòng tắm.


Hoa Y nhắm chặt mắt, mím môi thật sự cam chịu giống như con búp bê mặc hắn muốn làm gì thì làm.


Cúc áo bị cởi ra từng cúc từng cúc, áo sơ mi rất nhanh được người vứt dưới sàn, Hoa Y mở mắt thấy hắn bình tĩnh cởi khoá áo con sau lưng cô, lại rời xuống quần nhỏ phía dưới rất nhanh đã bế cô vào bồn.


Hơi nước lượn lờ ấm áp thẩm thấu vào làn da khiến cô thật thoải mái, bất giác mặt cũng hoà hoãn đôi chút.


Ninh Hinh thấy cô khép hờ mắt thoải mái hắn nở nụ cười cưng chiều, cầm khăn chà nhẹ trên vai cô.


Hoa Y nét mặt giãn ra đặc biệt thoải mái má còn nhiễm một tầng ửng hồng do độ ấm của làn nước.


Chợt cô mở bừng mắt hắn ấy vậy mà đi xuống một đường chà lau trước ngực cô, lại như có như không chạm vào.


Hoa Y trừng hắn, Ninh Hinh nhìn cô chỉ nhoẻn miệng cười.


Hoa Y rốt cuộc phải lên tiếng: "Vai lưng là được rồi đừng quá đáng".


Ninh Hinh ánh mắt sâu thẳm tập trung tại đôi môi đang đóng mở kia của cô: "Vậy không sạch được".


Hoa Y mím môi càng trừng hắn mãnh liệt hơn, cái khăn kia của hắn đã đi xuống dưới dừng tại má đùi trong.


Hoa Y thẹn quá hoá giận cô đã trong tình trạng này lại còn bị hắn ăn đậu hũ, đúng bực mình mà không thể phát tiết ra.


Hoa Y bị hắn chà lau một hồi, chỗ nào cần chà hắn đều chà không cần cùng chà qua, bị bế lên đến giường mặt cũng như con tôm luộc có lẽ là do nước quá nóng.


Hoa Y bị hắn coi thành cái gối ôm lại ôm đi ngủ.