Hiện tại đã qua 10 năm kể từ khi Tiêu Thiên Tuyết nàng bị thiên binh truy sát, trong lúc truy sát nàng liền tiện tay vứt tên Hắc hồ xuống ma vực, đồng thời trốn tại cổ mộ này.
Cổ mộ này, điểm đặc biệt của nó là vô cùng khó tìm và trong lăng mộ cổ cũng cất giữ báu vật thế gian hiếm có, là một viên ngọc vô cùng hữu dụng, viên ngọc có thể mang lại càng nhiều càng nhiều bảo vật đến với nàng, cũng là đời trước nàng bị ma quân truy sát, khám phá ra nơi đây, và là nơi chôn cất của nàng đời trước...
Càng nghĩ lại, càng thấy thống hận, nàng phải mạnh, phải vô cùng mạnh, mạnh hơn tất cả mọi người, mạnh hơn hắn, để có thể khiến mọi người phải quy phục phải hối hận vì những việc đã làm với nàng.
Đôi mắt ngày một thẫm đi, thù hận điên cuồng lấn át lý trí khiến Tiêu Thiên Tuyết không nhận ra được rằng có một làn khí đen đang quấn lấy vai nàng ta.
------------------------(Cửu Trùng lâu)
Tiểu Ly ngước mắt nhìn người nam nhân trước mặt, người này là người nàng phải bầu bạn đêm nay, cũng là người đã đưa nàng lên vị trí thứ nhất trên bảng vàng.
Đây là lần thứ 3 nàng ngước mắt lên nhìn hắn, từ khi hắn bước vào phòng, một câu hắn cũng chưa từng nói, không biết vì sao nàng khá sợ hắn, nàng lúng túng muốn phá vỡ không khí có phần ảm đạm này nhưng lại không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng Tiểu Ly lấy ra cây đàn, gảy từng tiếng đàn tranh, nhẹ nhàng lại tinh tế, như lướt vào lòng người.
Hắn nhắm mắt, cảm nhận tiếng nhạc, lại đọc lòng người chơi nhạc, đôi mắt mở, dây đàn đứt.
Tiểu Ly khẽ run ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi mím chặt chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng:" Công tử, là tiểu nữ đã làm phật lòng người?"
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng không nói, cho đến khi Tiểu Ly cảm nhận mình sắp bị ánh mắt rét lạnh đông chết, thì người nam nhân liền khẽ hé mở bờ môi mỏng.
" Vẫn là khuôn mặt giống nhưng lại không giống hoàn toàn"
Trong lúc Tiểu Ly mờ mịt không biết phải làm sao, cảm nhận được không khí trước mặt thay đổi, một giọt mồ hôi lạnh sợ hãi tuôn ra trên vầng trán trắng mịn, hắn lại nói tiếp.
"Chủ nhân của ngươi đâu? Đừng nói với ta rằng ngươi không biết, hãy đưa ra câu trả lời thật khôn ngoan "
Tiểu Ly ngón tay run rẩy, hắn quả nhiên đến gặp chủ nhân!
Nàng ngẩng mặt lên rưng rưng hàng nước mắt như trân châu lăn xuống gò má tinh tế:" Nhưng tiểu nữ thực sự không biết chủ nhân nơi đâu, xin người hãy tha cho tiểu nữ"
Một đạo kình phong xẹt qua, cũng đồng thời cắt mạng che mặt của Tiểu Ly ra thành nhiều phần tiêu tán trong gió.
Tiểu Ly sắc mặt tái xanh, sợ hãi quỳ xuống, nàng thật sự không muốn đắc tội người trước mặt này, nhưng nàng thật sự không biết chủ nhân đang ở đâu.
Hắn nhìn dung nhan nàng, giống hệt như 3 người mà hắn đã gặp lúc trước, đôi mắt híp lại, bên trong chính là đáy sâu tăm tối.
Khi Tiểu Ly có dũng khí ngẩng mặt lên, thì người nam nhân đã sớm rời đi, nàng thở hắt ra, thầm kêu khổ, chủ nhân tại sao người lại để Tiểu Ly lại đây với người đáng sợ như này chứ, chủ nhân người mau trở lại cứu Tiểu Ly.
-----------------------------
Hoa Y ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, như cảm ứng được điều gì, môi đỏ khẽ nhếch, lại quay sang nhìn Tô Duệ, nàng làm bạn bên hắn cũng được nửa năm, thấy tinh thần của hắn tốt lên từng ngày, tu luyện nàng cũng từng ngày giúp hắn, hiện tại ít nhất hắn cũng đã có thể vận chuyển yêu lực, nhưng đến ngày hắn có thể sử dụng yêu lực của Hắc hồ cũng vẫn còn xa lắm, haizzz vi sư thật là cảm thấy mệt mỏi nha, không làm sư phụ nữa có được không.
Tô Duệ sau khi rèn luyện thân thể, hấp thu linh khí tu luyện, liền nhanh chóng cảm thấy đói bụng, đi vào bếp định nấu bữa cơm chiều cho 2 người, lại giật mình sững sờ, trên bàn có một thân ảnh nhỏ đang ngủ, đôi mắt uy nghiêm lại tinh tường giờ đang khép lại, hàng mi dài khẽ rủ xuống tạo thành bóng râm trên làn da trắng, nhìn lên trên cái trán, Tô Duệ lại không nhịn được, khóe miệng tạo thành một vòng cung nho nhỏ, trong đôi mắt hiện lên một chút cưng chiều cùng không biết phải làm sao.
Hắn rón rén đi về phía nàng, dùng tay áo muốn lau sạch vết nhọ trên trán nàng, không chú ý liền kề sát nàng, giật mình cảm nhận thấy hơi thở tinh khiết của nàng quanh quẩn nơi chóp mũi, tim hắn liền bùm bùm đập mãnh liệt, yết hầu chuyển động mấy lượt, khó khăn muốn lùi xa nàng, ánh mắt lại chú ý đến đôi môi đỏ nhỏ xinh đầy đặn khẽ mấp máy.
" A Duệ, ta muốn ăn gà nướng, chẹp...chẹp..."
Hình như nàng đang nói trong cơn mơ, đến đây Tô Duệ không kiềm chế được chính mình, khóe miệng câu lên, vươn ngón tay, chạm vào gò má nàng, vuốt ve, thầm nghĩ, thật tốt, thật tốt khi hắn có nàng ở bên, hắn đã từng sống trong mờ mịt, sống trong sợ hãi, sống trong việc chính bản thân hắn là ai hắn cũng không biết, nhưng là nàng, nàng như là ánh sáng, soi rõ con đường tối tăm của hắn, nàng cho hắn mục đích sống, mục đích tồn tại, hắn thích cuộc sống này, cuộc sống chỉ có nàng và hắn, dù cho trước kia hắn có là ai, hiện tại hắn là vì nàng mà tồn tại.
Cùng nàng học võ, cùng nàng tu luyện, cùng nàng ăn cơm, cùng nàng quét tước, thật sự có chút...giống một đôi vợ chồng...
Nhưng hắn biết đây chỉ là suy nghĩ của riêng hắn, nàng rực rỡ sáng rọi như thế, nàng xứng đáng được người tốt hơn yêu thương, hắn chỉ là...báo ân người ở bên nàng mà thôi, cụp xuống mi mắt, thu lại cảm xúc.
Khi Hoa Y tỉnh dậy trên giường, đôi mắt sớm chẳng còn ngái ngủ hay có thể nói nàng căn bản không ngủ.
Nàng bước ra, ánh mắt sáng rỡ nhìn một bàn thức ăn nóng hổi trước mắt, Hoa Y thầm cảm thán, đúng là nam chủ, luyện cái gì cũng đến trình độ cao thủ, đến nấu ăn mà cũng luyện đến cái trình độ cô nhìn thèm nhỏ dãi thế này, chậc chậc.
Vừa nhắc tào tháo liền thấy Tô Duệ một đường bước vào, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía nàng, tay lại đang cầm một đĩa gà nướng, hắn buồn cười nhìn nàng, từ khi hắn bước vào đến giờ, mắt nàng chưa từng rời khỏi cái đĩa trên tay hắn, khuôn mặt hắn nàng còn không thèm liếc đến, thật hết cách với nàng mà, bất chợt trong lúc vô thức hắn liền dùng giọng cưng chiều gọi nàng.
"Tiểu Y lại đây ăn cơm nào, ngủ từ chiều chắc đói lắm rồi, ta làm món mà nàng thích ăn nhất, nàng xem có hài lòng không?"
Hoa Y ngồi vào bàn, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ thỏa mãn khi gặm đùi gà nướng, khiến cho Tô Duệ lòng vui phơi phới, cả một ngày hôm sau ra sức tập luyện ngày đêm không biết mệt.