Chanh Tử nghệch mặt ra nhìn người đàn ông trước mắt, cô vẫn còn đang nằm mơ có đúng không?
Cứ tưởng rằng chỉ có một đêm thôi chứ? Cái tên này gài bẫy cô cả đời luôn à?
/ Ký chủ, xem ra nam chính không có ý định để cho cô trốn thoát/.
Âm thanh quen thuộc vang lên, Chanh Tử xoay người liền thấy hệ thống đang ung dung bay lơ lửng, máu điên của cô dồn lên não, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Chẳng biết bản thân đi đâu, cô chỉ muốn rời khỏi đó nhanh nhất có thể, đến khi bình tĩnh thì bản thân đang bị tường cây bao quanh, nói cho đúng hơn thì cô đã lạc vào mê cung mất rồi.
Thôi kệ đi, việc quan trọng nhất lúc này là...
Chanh Tử túm lấy hệ thống bóp nó đến mức sắp nổ tung, hệ thống đáng thương cố gắng lên tiếng:
/ Ký.... chủ.../.
" Đúng thật là, hôm qua ta bị ném lên giường thì cái hệ thống nhà ngươi đang ở đâu hả? Trong rượu có thuốc cũng không biết nhắc nhở, đúng là vô dụng, cái gì cũng không làm được, ta bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của ngươi rồi".
/ Ký chủ... bình tĩnh lại đi... tiểu thuyết này không phải tiểu thuyết 18+, vậy nên đến những phân đoạn nóng mắt tôi không đưuojc tham dự vào, lập tức bị cưỡng chế... sập nguồn".
Chanh Tử ném hệ thống xuống đất, lười biếng mắng một câu:
" Vô dụng".
Hệ thống đấu không lại, chỉ có thể chậm rãi bò dậy từ mặt đất rồi lên tiếng:
/ Ký chủ... vậy thì bây giờ.../.
Haizzz, còn có thể làm gì được nữa?
Nữ chính vẫn còn là trẻ vị thành niên, cho nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng lên xe hoa thay thế.
Nghĩ là làm, dù sao thì hệ thống cũng đâu thể làm gì được cô?
Chanh Tử tâm thế vui vẻ thích thú đi dạo trong mê cung, cho đến khi trời tối. Lúc này cô bực dọc vô cùng, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, niềm vui tích góp được cũng bay biến sạch sẽ.
Trên đời này làm gì có người nào vui vẻ khi bị nhốt trong mê cung không tìm được lối ra kia chứ?!
Cho đến khi Chiến Lang đến thì cô đã không còn quan tâm gì đến mặt mũi nữa, mệt lã ngồi ở dưới nền đất ngủ mất.
Hắn thở dài lắc lắc đầu bất lực rồi ôm lấy cô gái nhỏ lên, hôm nay bận bịu chuẩn bị cho lễ cưới cho nên không có thời gian ở bên cô, nhưng không thể ngờ được cô lại bị mắc kẹt trong mê cung.
Trong hoàng cung nhiều người đến thế vậy mà lại để cho cô ở nơi này từ trưa đến tối, có lẽ nên sa thải những kẻ tham ăn biếng làm.
Lúc nãy khi người hầu bảo không thấy cô, trong lòng hắn khó chịu, cứ nghĩ cô lại bỏ trốn rồi.
Kể từ ngày hôm đó trở đi, cô trở thành khách của nơi này, hầu như ngày nào cũng ăn ngủ nghỉ ở đây, đã bao lâu không về thăm nhà rồi nhỉ?
Chẳng biết nữa, Lâm Linh Linh ở nhà cô chắc sẽ ổn thôi, con bé cũng khá ngoan ngoãn, rất được lòng người ở đó.
Lúc Chanh Tử về đến nhà thì lúc đó cô đi cùng với Chiến Lang, đương nhiên là để nói về việc hôn lễ sắp tới, sau khi đã bàn bạc xong xuôi thì cô cũng ở lại.
Hắn tuy có chút không đành lòng, song, vẫn thuận theo ý của cô, Chanh Tử nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, nhìn đôi tai đang cụp xuống của người đàn ông liền phì cười rồi an ủi:
" Được rồi, chỉ một tuần sau là diễn ra hôn lễ rồi, tạm thời chia tay đi".
" Lần này... em sẽ không bỏ trốn nữa có đúng không?".
" Không trốn nữa mà".
" Nhớ đấy".
Hắn ôm cô vào lòng, luyến tiếc cảm nhận hương thơm đặc trưng của cô rồi vài phút sau mới không cam tâm rời đi.
Chanh Tử nhìn bóng lưng ấy, đột nhiên nhớ đến bản thân ở thế giới thực tại, cha mẹ mất sớm, cô chưa từng được họ hàng yêu thương, sau khi tốt nghiệp thì hằng ngày luôn vùi đầu vào công việc, luôn bị cấp trên chửi mắng, hoàn toàn không tận hưởng được bất cứ niềm vui nào trong cuộc sống, nhưng ở nơi này, cô có gia đình, có bạnh bè, còn có cả người yêu.
Cô muốn ở lại nơi này mãi mãi.
Cô gái nhỏ gương mặt dâng lên niềm hạnh phúc, dường như thế giới này cũng cảm nhận được, cơn gió nhè nhẹ thổi bao vây lấy cơ thể đang phát sáng của cô.
Trong thoáng chốc, cả cơ thể của cô trở thành nên sáng chói, cô thấy Chiến Lang xoay đầu lại nhìn, nụ cười trên môi hắn dần tắt đi, gương mặt trở nên hoảng hốt, hắn lao như bay đến chỗ cô rồi thét lên điều gì đó, nhưng cô không nghe được.