Trong phòng học lớp 11-2, một giáo viên để kiểu tóc Địa Trung Hải đứng trên bục giảng với vẻ mặt điềm tĩnh, cầm phấn viết công thức toán, miệng không ngừng giải thích.
Nhưng Toán là môn khô khan vô vị, mặc dù không đến nỗi một người thao thao nói bên dưới ầm ĩ chơi đùa, nhưng người chú ý nghiêm túc nghe giảng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ai biết làm câu này?" Thầy Cô (*) bỏ phấn xuống, nhìn lướt qua học sinh bên dưới mặt mày ủ dột, tối mặt lại hỏi.
(*) Cô 辜 là họ
Thấy không có người trả lời, thầy lại hỏi tiếp, nhưng vẫn không ai giơ tay trả lời.
Đang lúc muốn nổi giận, thầy Cô đột nhiên liếc thấy một học sinh cúi đầu không biết đang làm gì, vì vậy giận gọi: "Bùi Tịch!"
Tiếng thầy Cô vừa dứt, các bạn học sinh đều lo lắng nhìn về phía bạn nam đẹp trai ngồi cạnh cửa sổ.
Nghe thầy gọi mình, Bùi Tịch rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, đôi mày kiếm nhíu lại, mắt phượng hơi nheo, để điện thoại xuống đứng lên.
"Thầy Cô, bài này em không biết làm." Bùi Tịch nhìn lướt qua bài trên bảng, nhếch môi, cả người toát vẻ đẹp trai lại lưu manh.
Giọng Bùi Tịch trầm thấp, cuối câu hơi cao giọng, đầy thu hút, rất êm tai, nhưng vào tai thầy Cô thì hết sức chói tai.
"Không biết? Không biết thì tại sao giờ học không để ý nghe giảng, cậu còn cười kiêu ngạo như vậy, tôi thấy cậu hết thuốc chữa rồi." Tìm được người xả giận thầy lập tức trầm mặt xuống nói, mắng văng cả nước bọt.
Nụ cười trên mặt Bùi Tịch vẫn không ngớt, lúc định đáp lại lời thầy Cô, ánh mắt đột nhiên liếc một nam sinh nhỏ nhắn ngoài cửa, cầm một chồng bài thi đi vào.
Đó không phải là lớp trưởng lớp bên sao?
Trong lúc bước vào phòng học, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu định báo cáo, nhưng lại chạm vào đôi mắt phượng lấp lánh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phòng học phát ra mấy tiếng kinh ngạc.
"Diệp Mộ Sanh?!"
"Sao cậu ấy tới lớp chúng ta?"
Thầy Cô còn chưa phản ứng kịp, Diệp Mộ Sanh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nói một câu xin lỗi, xoay người rời đi.
Sau khi biết Diệp Mộ Sanh đi nhầm lớp, trong phòng lớp phát ra tràng cười dài.
"Diệp Mộ Sanh thật đáng yêu!" Bạn nữ ngồi sau Bùi Tịch chống cằm si mê nói.
Bùi Tịch nghe xong, nhướng mày, thầm nghĩ: Dễ thương? Tên mặt liệt đó dễ thương? Kiểu dễ thương của con gái đúng là không hiểu được. . .
"Yên lặng! Ồn ào cái gì, mấy đứa cười Diệp Mộ Sanh, nếu nghiêm túc bằng một nửa trò ấy, thành tích cũng sẽ không thế này!" Thầy Cô là giáo viên của bốn lớp mười một, vì vậy ông cũng biết Diệp Mộ Sanh.
Thầy Cô mắng như vậy, trong phòng học lại yên tĩnh, mà Diệp Mộ Sanh cũng trở về lớp 11-1.
"Thầy Chu đang họp, tiết này mọi người tự sửa lại bài thi." Nói xong, Diệp Mộ Sanh cầm bài thi vừa rồi vào phòng học.
Thầy không có ở đây, Diệp Mộ Sanh làm lớp trưởng thay thế thầy, ngồi ở trên bục giảng.
Trên bài thi Vật lý, dùng bút đỏ viết con số một trăm, nói rõ Diệp Mộ Sanh không cần đổi bài thi. Diệp Mộ Sanh rảnh rỗi nhàm chán thì suy tính chuyện vừa rồi.
Thật ra thì vừa rồi cậu cố ý.
Sau khi cầm bài thi từ bàn làm việc, đi tới bên ngoài lớp 11-2, vừa vặn nghe thầy đang gọi tên của người yêu, hơn nữa giọng rất không vui.
Vì mới đến đây mấy tiếng, còn chưa gặp người yêu mình, nên cậu cứ như vậy cúi đầu xuống giả vờ không chú ý đi vào lớp 11-2.
CHƯƠNG 245
Cốt truyện đại khái của thế giới này là nữ chính sống lại và phản công, dưới sự giúp đỡ của nam chính trở thành người đứng ở đỉnh cao.
Nữ chính Lâm Sơ Vũ vốn là người có chút danh tiếng trong ngành ca hát (ca sĩ mạng), nhưng giọng không được tốt lắm, vì vậy mặc dù có mơ ước có cố gắng, nhưng danh tiếng vẫn không nổi hơn.
Cuối cùng lại chết trong một vụ tai nạn giao thông khi còn trẻ.
Nhưng vai chính có hào quang vai chính, làm sao có thể cứ thế là chết!
Ngay lúc nữ chính mở mắt đột nhiên phát hiện cô ấy lại sống lại, hơn nữa sống lại trong người có cùng họ tên với mình.
Quan trọng hơn là giọng của người này trong trẻo, rất dễ nghe.
Vì vậy nữ chính yêu ca hát, lại tiến vào giới âm nhạc lần nữa, cố gắng luyện hát, trở thành đại thần!
Trong lúc nữ chính phấn đấu ca hát, cô cũng gặp được nam thần đại học ở kiếp trước, ở đây gọi là Vi Dũ Bạch.
Thật ra thì người này chính là nam chính Tần Dũ Bạch.
Đúng lúc nam nữ chính trải qua một loạt chuyện, cả hai đang hạnh phúc, nữ chính sắp đến được đỉnh cao cuộc đời, nhân vật phản diện xuất hiện!
Nhân vật phản diện ở chiều không gian thứ hai là đại thần ca hát, chiều không gian thứ ba thì lớn hơn nữ chính một tuổi, anh cùng cha khác mẹ của nữ chính.
Vai chính mặc dù là em gái nhân vật phản diện, nhưng không biết thân phận của mình, vì cô ấy là bằng chứng cho việc ngoại tình của ba mình.
Cha mẹ Bùi Tịch không có tình cảm, là liên hôn lợi ích, Chu Vận trước kia bị trầm cảm, sau khi kết hôn chồng lạnh nhạt, khiến cho bệnh trầm cảm càng nghiêm trọng.
Ngay sau khi sinh Bùi Tịch một năm, Chu Vận phát hiện chồng - Bùi Triệt ngoại tình.
Mà đối tượng ngoại tình là mẹ nữ chính - Lâm Nguyệt.
Thật ra thì Bùi Triệt và Lâm Nguyệt đều là tình đầu của nhau, nhưng Lâm Nguyệt là một cô gái bình thường.
Năm đó nhà họ Bùi khủng hoảng kinh tế, ba Bùi thân là con trai trưởng nhà họ Bùi, bị ba mẹ bức bách, không thể không kết hôn với mẹ Bùi, lợi dụng thế lực thông gia giúp đỡ.
Đây cũng là lý do vì sao Bùi Triệt không có cảm tình với Chu Vận, nguyên nhân sự lạnh nhạt.
Tóm lại đây là tam giác tình yêu phức tạp, nghiệt duyên của thế hệ trước, nhưng hại đến thế hệ sau.
Từ lần sau khi bị Chu Vận phát hiện, hai người cắt đứt quan hệ.
Nhưng sáu năm trôi qua, Lâm Nguyệt mang một cô gái nhỏ hơn Bùi Tịch một tuổi, đột nhiên xuất hiện.
Mẹ con họ Lâm xuất hiện, khiến Bùi Tịch cho tới bây giờ không có cảm nhận được tình thương của ba, phát hiện hóa ra người ba lạnh như băng của hắn cũng có lúc dịu dàng, cũng có thể cười vui vẻ như vậy.
Bùi Tịch rất hâm mộ cũng rất ghen tị, nhưng nhìn thấy mẹ yên lặng rơi lệ lại rất khó chịu.
Ngay lúc ba muốn ly dị mẹ, mẹ nghĩ không thông nên đã nhảy lầu tự tử, Bùi Tịch còn nhỏ mọi suy nghĩ đều hóa thành hận thù, cầm đồ chơi trong tay đập vỡ đầu ba mình.
Chu Vận qua đời, Bùi Triệt trong lòng vẫn tự trách. Hơn nữa nhà họ Chu và nhà họ Bùi ở đó ngăn cản, khiến cho Lâm Nguyệt và Bùi Triệt cuối cùng vẫn không thể cưới.
Còn Bùi Tịch được nhà họ Chu nhận, nhưng vài ngày lại được ông nội Bùi đón về.
Bùi Tịch trong lòng vẫn luôn oán hận cha, càng lớn càng hiểu chuyện hơn nhiều, oán hận trong lòng càng sâu đậm.
Hắn đối nghịch với cha trong mọi chuyện, biến một đứa bé ngoan trở nên bướng bỉnh khó bảo, cả ngày cà lơ phất phơ, bộ dạng dốt nát kém cỏi.
Nhưng mặc dù Bùi Tịch ngoài mặt là con nhà giàu, nhưng thực rất có tài, đặc biệt là ở phương diện âm nhạc.
Bùi Tịch rảnh rỗi sinh nông nổi, lại không muốn gia nhập giới giải trí, vì vậy lăn lộn trong loại thứ hai, ca sĩ mạng.
Giọng hát trời sinh đã rất hay, nốt cao bay bổng, nốt thấp âm trầm, âm sắc thu hút, hơn nữa hát rất hay, vì vậy chỉ vài tháng, Bùi Tịch mười bảy tuổi đã nổi tiếng.
CHƯƠNG 246
Lúc nữ chính chuyển kiếp tới, đúng lúc nguyên chủ mười chín tuổi đang là tân sinh viên, mà khi đó Bùi Tịch đang học năm hai đại học, đã nổi tiếng trên mạng mấy năm.
Sau khi biết ca sĩ mới nổi gần đây làm mưa làm gió trong giới nhạc mạng là Lâm Sơ Vũ, Bùi Tịch liền bắt đầu soi lỗi khắp nơi, còn tuồn ra chuyện cô là con riêng.
Vì thế danh tiếng của nữ chính mang theo vết nhơ, còn chưa kịp nổi danh đã bị dính phốt.
Hôm nào đó, Bùi Tịch về nhà nhìn thấy hai mẹ con họ Lâm, vì vậy ra sau nhà dắt hai con chó ngao lên phòng khách, Lâm Nguyệt bị dọa sợ run lẩy bẩy trốn sau lưng con gái.
Bùi Triệt cố khuyên Bùi Tịch dẫn chó đi, Bùi Tịch nghe xong thả luôn dây xích, còn nói con chó cắn hai người phụ nữ xấu xa kia.
Chó ngao tính cách hung dữ, động tác nhanh nhạy, rất trung thành với chủ lại rất thù địch với người lạ, nghe Bùi Tịch nói như vậy trực tiếp há mồm, nhào tới chỗ Lâm Nguyệt.
Cuối cùng người bị chó ngao cắn là Bùi Triệt chắn trước mặt người mẹ kia, hắn thấy ba mình bị cắn lại rất vui, nói một câu đáng đời, dắt chó ngao đi.
Sau đó, Bùi Triệt và Lâm Nguyệt muốn kết hôn, Bùi Tịch cười đồng ý.
Bọn họ cũng cho là Bùi Tịch nghĩ thông, nhưng không ngờ đúng hôn lễ, Bùi Tịch đột ngột bắt Lâm Nguyệt, lấy súng ra.
Chĩa súng vào đầu Lâm Nguyệt, Bùi Tịch ép Bùi Triệt quỳ xuống, ngay trước mặt tất cả khách mời, nói xin lỗi với người mẹ quá cố của hắn.
Bùi Triệt quỳ xuống thật, nhưng Bùi Tịch càng oán hận, không ngờ cha mình vì người thứ ba mà làm vậy, vì vậy bắn ba phát súng về phía ngực Bùi Triệt.
Lúc này, nam chính đứng một bên nắm được cơ hội tiến lên, bắt được tay Bùi Tịch cầm súng, Lâm Nguyệt thấy vậy cắn vào tay Bùi Tịch một cái.
Cuối cùng, súng trong tay Bùi Tịch bị cướp đi.
Nhưng Bùi Tịch lại cười, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, giọng nói thu hút bắt đầu đếm ngược 10. . . 9. . . 8...
Nam chính hình như cảm nhận được gì đó, nói một câu chạy mau, kéo nữ chính đang mơ màng trên sân khấu xuống...
Mà Lâm Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt quỳ xuống bên cạnh Bùi Triệt hôn mê, chưa kịp chạy trốn.
Ngay lúc đám người nam nữ chính chạy khỏi lễ đường, lễ đường bùm một tiếng nổ tung, một mối tình rối ren lúc này đặt dấu chấm hết.
Nữ chính vốn là người ngoài, cảm tình với Lâm Nguyệt không sâu nặng.
Nhưng dẫu sao chung sống một đoạn thời gian, có chút tình cảm, vì vậy sau khi Lâm Nguyệt chết đã đau khổ một thời gian dài.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nam chính, nữ chính dùng thực lực để tẩy trắng, sau đó leo lên đỉnh cao cuộc sống!
Nhớ lại cốt truyện mới tiếp nhận không lâu, tầm mắt Diệp Mộ Sanh dừng lại ở bài thi, trong lòng yên lặng thở dài một tiếng.
Trước mắt nữ chính chưa sống lại, Bùi Tịch mới mười bảy, đúng lúc mới nổi.
Mà thân phận Diệp Mộ Sanh lần này là một người ngoài mặt lạnh lùng cấm dục, thành tích ưu tú, hạnh kiểm tốt.
Nhưng trong thực tế lại bình thường, hơn nữa còn là một đại thần tác giả đam mỹ.
Nghĩ tới đây, chân mày Diệp Mộ Sanh hơi nhíu lại, ngay sau đó lại giãn ra, khôi phục khuôn mặt liệt.
Tác giả đam mỹ...
Từ trước tới nay cậu chưa từng viết tiểu thuyết...
Nhưng mượn cơ hội này, thử viết tiểu thuyết một chút, biến chuyện của mình và người yêu thành con chữ, cũng khá vui...
Sau khi tan học, Diệp Mộ Sanh trở lại chỗ ngồi, mở điện thoại ra, lướt xem tác phẩm trước của nguyên chủ.
Trong khi tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, kinh nghiệm sáng tác của nguyên chủ cũng tích hợp vào tâm trí cậu.
Nhưng có trí nhớ cũng không có nghĩa là sẽ biết, dẫu sao trí nhớ đó rất xa lạ, không phải đích thân cậu trải qua.
Rất may cuốn tiểu thuyết trước mắt của nguyên chủ đã đến hồi kết, phần kết và ngoại truyện đều đã xong, lưu trữ trong bản thảo.
Vì vậy cậu có thời gian thích nghi với cơ thể này, cùng với đó là học cách viết truyện...
Buổi trưa, trong canteen trường, ba nam sinh bưng đĩa thức ăn về chỗ Bùi Tịch, một người trong đó đưa một đĩa đến trước mặt Bùi Tịch, nói: "Đại ca, ăn thôi."
"Cám ơn Bramble (*)." Bùi Tịch để điện thoại xuống cười nói.
(*) Bramble: raw là 熊二 Hùng Nhị, xuất phát từ phim hoạt hình Trung Chú Gấu Boonie bộ phim có hai con gấu, Briar và Bramble, những người cố gắng ngăn Logger Vick phá hủy ngôi nhà trong rừng của họ. Mình thấy tên tiếng anh hay hơn nên để nhé.
Cậu bạn được gọi là Bramble cười một cái, nói không cần cảm ơn, ngồi đối diện Bùi Tịch.
Bùi Tịch ăn vài miếng cơm, lúc ngước mắt đang nói chuyện cùng anh em, ánh mắt bỗng nhiên liếc thấy một bóng người.
"Đại ca, anh nhìn gì thế?" Thấy Bùi Tịch cầm đũa bất động, Trịnh Lam Kiều bên cạnh Bùi Tịch nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy Diệp Mộ Sanh ngồi một mình ở trong góc, vẻ mặt lạnh nhạt ăn cơm.
"Đó không phải Diệp Mộ Sanh lớp trưởng lớp bên sao?" Nhận ra người nọ chính là Diệp Mộ Sanh, Từ Dịch nói.
"Đúng, chính là cậu ta!" Bramble gật đầu một cái: "Hôm nay cậu ta còn vào nhầm lớp, chạy đến lớp chúng ta."
"Ăn cơm đi." Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
Ngày thứ hai, lại lần nữa gặp Diệp Mộ Sanh ở canteen, Bùi Tịch nhướng mày nheo mắt: "Cậu ta vẫn ăn một mình sao?"
Bramble không hiểu sao Bùi Tịch hỏi như vậy, nuốt cơm trong miệng, thuận miệng đáp lời: "Ngày nào cậu ta cũng mặt lạnh như cục đá vậy, mặt vô cảm, ai muốn chơi cùng cậu ta chứ!"
Bramble vừa dứt lời, trong góc canteen, hai cô gái bưng khay cơm tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.
Chỉ thấy bạn nữ tóc ngắn mở miệng nói gì đó, Diệp Mộ Sanh ngước mắt gật đầu một cái, hai người người hết sức phấn khởi ngồi đối diện Diệp Mộ Sanh.
Màn này vả thẳng vào mặt Bramble, Từ Dịch không nhịn được đẩy tay Bramble một cái, cười nhạo nói: "Bramble, mặt đau không? Diệp Mộ Sanh nhà người ta học giỏi lạnh lùng, các em gái thích."
"Không đau!" Bramble trừng mắt một cái với Từ Dịch, hừ lạnh nói.
"Chậc, các em gái ngồi cạnh mà cứ thế rời đi." Thấy hai cô gái vừa ngồi xuống không lâu, Diệp Mộ Sanh đứng dậy rời đi, Bùi Tịch chống cằm cười nói.
"Dĩ nhiên! Đại ca, người ta là học sinh giỏi, thích học tập, không thích người đẹp." Bramble xới miếng cơm, lẩm bẩm.
Ở trường, học sinh có thể tự mang bát, cũng có thể dùng khay thức ăn ở canteen. Dùng khay thức ăn vừa tiện, lại không cần rửa bát.
Vì vậy người bình thường như Bùi Tịch đều dùng khay đồ ăn. Mà sạch sẽ như Diệp Mộ Sanh dĩ nhiên là mang bát đi.
Đứng trước bồn rửa chén của trường, Diệp Mộ Sanh dùng nước rửa sạch vết dầu trong bát trước, sau đó thêm ít dầu rửa, bỏ bát dưới vòi nước, ngón tay trắng nõn dính bọt, nhẹ nhàng ma sát bên ngoài chén.
Lúc này người ở bồn rửa bát không nhiều, lúc Bùi Tịch cơm nước xong đi ngang qua, liếc mắt một cái đã thấy thân hình cao gầy, màu da trắng nõn của Diệp Mộ Sanh.
Ánh mắt dời xuống, tầm mắt dừng lại ở đôi tay khớp xương rõ ràng mấy giây, Bùi Tịch nói với anh em bên cạnh: "Ngày mai tôi có chuyện, không ăn cùng các cậu được."
Ngày hôm sau, Diệp Mộ Sanh dọn xong cơm, mới vừa ngồi xuống ăn vài miếng cơm, đã thấy một đôi tay đặt khay thức ăn đối diện mình.
Ngay sau đó một giọng nói dễ nghe, mang theo ý cười: "Bạn học, xung quanh không có chỗ trống, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, Diệp Mộ Sanh chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt đối diện, trong mắt đan xen ý trêu chọc.
". . ." Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua chỗ trống xung quanh, mặt không biến sắc nhìn Bùi Tịch, không từ chối cũng không đồng ý.
CHƯƠNG 248
Thấy Diệp Mộ Sanh mặt lạnh không lên tiếng, Bùi Tịch trực tiếp ngồi xuống: "Không nói gì là đồng ý!"
Diệp Mộ Sanh: "..."
Bùi Tịch tay phải nghịch đũa, tay trái chống cằm, chân mày nhướng lên, ánh mắt phóng túng đánh giá người trước mắt.
Trước kia hắn cũng chỉ đứng xa nhìn Diệp Mộ Sanh, chưa từng nhìn ở khoảng cách gần vậy, vì vậy bây giờ hắn mới phát hiện Diệp Mộ Sanh không chỉ đẹp trai, da dẻ cũng đẹp.
Bỏ qua ánh mắt của Bùi Tịch, gương mặt Diệp Mộ Sanh vẫn như trước, giống như không nhìn thấy Bùi Tịch vậy, cụp mắt tiếp tục ăn cơm.
"Thật ra thì tôi biết cậu là ai." Bùi Tịch mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh.
Nuốt cơm xuống, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu lên nhìn Bùi Tịch một cái, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ồ."
Bùi Tịch cười nói: "Đừng lạnh nhạt như vậy, chúng ta làm bạn đi."
"Xin lỗi, tôi không biết cậu." Diệp Mộ Sanh từ chối, nói.
"Tôi tên là Bùi Tịch, được rồi, bây giờ chúng ta quen biết rồi, cho nên chúng ta là bạn. Đến đây, anh cho nhóc ăn đùi gà." Bùi Tịch cười gắp miếng đùi gà của mình vào bát Diệp Mộ Sanh.
"..." Liếc mắt nhìn đùi gà trong bát, Diệp Mộ Sanh cau mày đứng lên, nhưng lại bị Bùi Tịch bắt được tay.
"Buông ra." Diệp Mộ Sanh giọng lạnh như băng, nghe có chút không vui.
"Cậu không ăn?" Bùi Tịch nhướng mày hỏi. Không phải hắn mới gắp cái đùi gà sao? Diệp Mộ Sanh như vậy là sao? Nhận một đàn em sao phiền phức thế!
"Ăn no rồi." Diệp Mộ Sanh nói.
"Tôi cũng ăn no rồi, vậy chúng ta đi thôi." Bùi Tịch buông tay Diệp Mộ Sanh ra, lúc bưng khay lên chuẩn bị đi, lại phát hiện Diệp Mộ Sanh đứng bất động ở đó.
"Cậu sao thế?" Bùi Tịch hỏi.
"Cậu ăn không khí để no à?" Ánh mắt Diệp Mộ Sanh rơi vào bữa ăn không động đũa chút nào của Bùi Tịch, lạnh lùng nói.
Bùi Tịch sửng sốt một chút, ngay sau đó cười trêu nói: "Nhìn cậu no rồi!"
Người này dù nói chuyện không thân thiện, giọng lạnh như băng, nhưng lại đang quan tâm hắn. Bộ dáng này thật sự có chút... Đáng yêu...
"A..." Ai ngờ sau khi Diệp Mộ Sanh nghe lời Bùi Tịch, trực tiếp xoay người đi. Muốn chơi kiểu cấm dục thì phải triệt để, dù sao một bữa không ăn Bùi Tịch không chết đói.
"..." Bùi Tịch nhướng mi, trong đôi mắt phượng thoáng qua ý cười thâm sâu.
Lúc này có người vừa lúc bưng khay thức ăn đi qua, Bùi Tịch thả luôn thức ăn trong khay mình vào khay người kia: "Bạn học giúp tôi còn một chút, cám ơn nhiều."
Giải quyết xong đĩa thức ăn, Bùi Tịch đuổi theo Diệp Mộ Sanh: "Diệp Mộ Sanh, đợi tôi!"
Diệp Mộ Sanh đứng ở bồn rửa bát, Bùi Tịch thì đứng cạnh Diệp Mộ Sanh, nhìn chằm chằm gò má có thể nói là hoàn mỹ của Diệp Mộ Sanh, cẩn thận quan sát.
Cảm giác được tầm mắt Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh mặc dù ngoài mặt lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại có chút kích động.
Đột nhiên Bùi Tịch cong môi lên một độ cong hoàn mĩ, xích lại gần Diệp Mộ Sanh, tay trái khoác lên vai Diệp Mộ Sanh, cười nói: "Diệp Mộ Sanh cậu nói xem cậu là con trai mà sao da trắng vậy, sao lông mi dài như vậy?"
"Bỏ tay cậu ra." Diệp Mộ Sanh dừng động tác trong tay lại, ghé mắt nhàn nhạt nói.
"Cậu cười một cái tôi sẽ bỏ ra." Bùi Tịch luôn tò mò khuôn mặt đơ này mà cười lên sẽ như thế nào?
Ngay lúc Bùi Tịch muốn đưa tay nâng cằm Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên khép năm ngón tay lại, nâng vòi nước về phía mặt Bùi Tịch, sau đó thừa dịp Bùi Tịch đang nhắm mắt, dùng sức đẩy Bùi Tịch ra, cầm túi giấy với cái bát lên.
"..." Bùi Tịch trên mặt lấm tấm nước, đôi mắt phượng hơi mở ra, đã nghe thấy tiếng Bramble.
"Đại ca, không sao chứ?" Bramble chạy về phía Bùi Tịch.
CHƯƠNG 249
"Không sao." Bùi Tịch lau sạch nước trên mặt, cười nói: "Tôi đi trước, tạm biệt."
Nhìn bóng lưng Bùi Tịch rời đi, Trịnh Lam Kiều mặt đầy tò mò: "Đại ca thật sự không sao ư? Bị Diệp Mộ Sanh vẩy nước đầy mặt, còn cười vui vẻ như vậy."
"Không sao, tôi đoán đại ca muốn nhận Diệp Mộ Sanh làm anh em. Giờ thì, các cậu nhìn xem, đại ca lại đuổi kịp Diệp Mộ Sanh rồi." Từ Dịch chỉ phía trước, nói.
"Các cậu cảm thấy đại ca có thể thành công sao?" Bramble hỏi.
"Cái này khó nói, Diệp Mộ Sanh là học sinh giỏi sao có thể lăn lộn cùng đại ca mình, hơn nữa không phải các cậu mới thấy sao? Đại ca vừa bị Diệp Mộ Sanh vẩy nước đầy mặt." Từ Dịch lắc đầu một cái.
"Hay là chúng ta len lén theo sau xem một chút?" Bramble đột nhiên nói: "Nhìn đại ca phải nhịn thú vị mà."
" Được đấy! Chạy chạy chạy, vừa hay đang rảnh." Trịnh Lam Kiều gật đầu.
Cứ như vậy, sau lưng Diệp Mộ Sanh và Bùi Tịch có thêm ba người lén lút.
"Này, sao không để ý tôi!" Tìm một loạt đề tài, Diệp Mộ Sanh vẫn đơ mặt, không nói tiếng nào, Bùi Tịch bất đắc dĩ nói.
"..." Diệp Mộ Sanh trong lòng nhịn cười, trên mặt tiếp tục giữ yên lặng.
Bùi Tịch đưa tay ra, muốn khoác vai Diệp Mộ Sanh lần nữa, nhưng Diệp Mộ Sanh nhanh chóng tránh, xoay người đi vào hành lang.
Bùi Tịch nhướng mày, đuổi lên trước giữ vai Diệp Mộ Sanh, một tay chống tường, đè Diệp Mộ Sanh vào vách tường trắng phía sau.
Nhìn thấy trên khuôn mặt đơ của Diệp Mộ Sanh chân mày hơi nhíu lại, Bùi Tịch tâm tình tốt lên nhiều, không khỏi nhếch môi: "Rốt cuộc cũng có biểu cảm."
Diệp Mộ Sanh: "..."
Thật ra thì lý do Diệp Mộ Sanh cau mày, không phải vì hành động của Bùi Tịch, mà là cậu phát hiện người yêu lại cao hơn mình.
Mới vừa rồi lúc ở vòi rửa bát, Bùi Tịch khom người cố ý tựa vào người cậu, trên đường Diệp Mộ Sanh lại không nhìn thẳng Bùi Tịch, vì vậy bây giờ thấy đối diện với tầm mắt mình là sống mũi cao của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh lúc này mới nghiêm túc phát hiện chuyện này.
Hai người một cao một thấp, một người vui vẻ một người mặt đơ cuối cùng có chút biểu cảm, cũng không chú ý đến tư thế của hai người quá mập mờ, đặc biệt là từ xa đứng nhìn.
Mà đám người Từ Dịch ở phía sau rình coi hai người ai cũng ngạc nhiên tới mức miệng có thể nhét trứng gà.
"Từ Dịch, có phải tôi hoa mắt hay không! Đại ca không phải muốn nhận Diệp Mộ Sanh làm huynh đệ sao? Sao lại... Sao lại..." Bramble nhìn Từ Dịch bên cạnh, chớp mắt một cái, mặt đầy vẻ khó tin.
"Cậu không hoa mắt, đại ca và Diệp Mộ Sanh giống như đang hôn nhau!" Từ Dịch kinh ngạc không thua gì Bramble: Trời mẹ ơi, đại ca đồng tính sao?
"Đại ca hình như phát hiện chúng ta..." Thấy Bùi Tịch đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bọn họ, Trịnh Lam Kiều lúng túng nói.
"Má nó, chạy mau!" Dứt lời, Bramble xoay người chạy, Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều cũng lách người.
"..." Bùi Tịch không nói gì, ba người chạy cái gì mà chạy.
"..." Diệp Mộ Sanh hé miệng không lên tiếng, ba người kia hình như là bạn Bùi Tịch...
Bùi Tịch quay đầu, mắt hơi rũ, nói với Diệp Mộ Sanh: "Bọn họ là đàn em của tôi, vốn định giới thiệu cho cậu, không ngờ bọn họ lại chạy, vậy cũng chỉ có thể hẹn hôm khác."
"Hừ." Diệp Mộ Sanh muốn đẩy Bùi Tịch ra, nhưng tay chưa chạm vào Bùi Tịch đã bị giữ.
"Diệp Mộ Sanh, cậu nói xem có phải bọn họ hiểu lầm rồi không." Bùi Tịch chậm rãi xích lại gần Diệp Mộ Sanh, giọng trầm ấm mang theo ngữ điệu mập mờ, trêu đùa nói: "Dẫu sao nhìn từ chỗ bọn họ, giống như tôi đè cậu lên tường hôn vậy."
CHƯƠNG 250
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, khi thấy đôi môi nhạt màu đang muốn nói, Bùi Tịch lập tức duỗi ngón giữa và ngón trỏ, nhẹ nhàng đè trên môi Diệp Mộ Sanh.
"..." Diệp Mộ Sanh ngước mắt, biểu hiện trên mặt lạnh nhạt như nước, giống như vốn không thèm để ý hành động của Bùi Tịch vậy.
"Nếu đều đã hiểu lầm, vậy thì dứt khoát..." Bùi Tịch trượt ngón tay xuống, từ từ nâng cằm Diệp Mộ Sanh lên.
"Dứt khoát cái gì?" Diệp Mộ Sanh cũng không có tránh né, nhưng trong tròng mắt ý lạnh đậm hơn, đầu gối chân phải cũng từ từ giơ lên.
"Dứt khoát chúng ta sẽ để cho chuyện hiểu lầm này trở thành... th..." Nhưng mà Bùi Tịch còn chưa nói hết, đã cảm thấy bên dưới bị tập kích, cảm giác đau đớn kịch liệt từ dưới người truyền tới toàn thân.
"Anh là gay à?" Diệp Mộ Sanh đẩy Bùi Tịch ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người nào đó cau mày nhịn đau, hỏi.
"Không không, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn chọc cậu cười thôi, thật ra tôi muốn cùng cậu làm bạn. Nhưng, lần này cậu ra tay nặng quá đấy?" Bùi Tịch sợ Diệp Mộ Sanh hiểu lầm, cho rằng hắn đồng tính, từ đó chán ghét cách xa hắn, vì vậy cũng không màng đau đớn vội vàng giải thích.
"Đừng có chọc tôi." Diệp Mộ Sanh bỏ lại một câu xoay người đi.
Bùi Tịch tính đuổi theo đi, nhưng chỗ kia vẫn còn đau, vì vậy chỉ có thể nhìn bóng lưng Diệp Mộ Sanh, nhướng mày nói: "Nổi giận thật rồi?"
Lúc Bùi Tịch vào lớp, trước khi vào lớp 11-2 hắn cố ý chạy qua lớp 11-1.
Nhìn thấy lớp 11-1 ngoài Diệp Mộ Sanh còn có những bạn khác, Bùi Tịch bỏ suy nghĩ chạy vào xin lỗi, trở về lớp mình.
Mở điện thoại lên, Bùi Tịch rảnh rỗi nhàm chán, tính tạo sóng người hâm mộ, nhưng vừa mở nhóm [Đại Viện Phù Gia], Bùi Tịch phát hiện fan đang nói về hắn và người khác.
Nhược Thủy Tam Thiên: A a tôi rất vui luôn đó ^0^~
Graffiti: Nhược thụ có gì vui thế?
Miêu Bách: Tới đây tới đây, nói ra để chúng tôi vui với.
Nhược Thủy Tam Thiên: Hôm nay ở trong trò chuyện đại thần tôi hỏi Mộ Đại thích ca sĩ nào nhất, sau đó Mộ cao lãnh nói là anh Phù, kích động quá nam thần tôi thích lại thích nam thần khác của tôi!
Thích anh Phù nhất: Mộ cao lãnh cũng thích anh Phù!!!
Đào Nguyên Thâm Xứ: Mộ cao lãnh là ai?
Nhìn tới đây, Bùi Tịch trong lòng cũng lóe lên câu hỏi giống Đào Nguyên Thâm Xứ, Mộ cao lãnh là ai?
Nhưng các thành viên còn chưa kịp phổ cập, Bùi Tịch đã liếc thấy đám người Từ Dịch trở lại.
Nhìn thấy họ đi về phía mình, ba người sắc mặt có chút kì quái, Bùi Tịch tắt điện thoại, gác hai chân, chân mày thâm sâu, mắt phượng lóe lên nụ cười ngụ ý, nói: "Ồ, trở lại rồi!"
"Đại ca, chúng em sai rồi, đừng như vậy, anh cười làm em phát hoảng..." Bramble cười khan mấy tiếng, nói. Mẹ ơi, đại ca cười quá kinh khủng...
"Sai rồi? Tôi chưa nói các cậu sai, các cậu sai chỗ nào?" Nụ cười trên mặt Bùi Tịch sâu hơn. Thật ra thì ba người vừa bắt đầu đi theo hắn và Diệp Mộ Sanh, hắn đã phát hiện, chẳng qua không lên tiếng mà thôi.
Bramble đẩy Trịnh Lam Kiều bên cạnh một cái: "Trịnh Lam Kiều ngớ ra làm gì, cậu trả lời đại ca đi!"
"Khụ khụ, đại ca, chúng em sai ở chỗ không nên quấy rầy anh cùng Diệp..." Trịnh Lam Kiều đang muốn nói tên Diệp Mộ Sanh, nhưng phát hiện trong lớp còn những người khác, nghĩ đến chuyện đại ca và Diệp Mộ Sanh không thể bị lộ, Trịnh Lam Kiều đổi sửa lại: "Không nên quấy rầy anh cùng chị dâu làm chuyện chính!"
"Chị dâu?" Bùi Tịch nhếch môi, ba người vẫn hiểu lầm...
_________
vẫn là Cá và đang là 2h30, má Mía edit đến gần 300 rồi, tôi beta mù mắt đêi