Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 164: Ẩn Lâu Lâu Chủ (Phần 4)



Cẩm Vinh không đem chuyện Thu gia đại tiểu thư chạy đến Hoan Nhan Lâu nói ra ngoài làm gì, Thu gia đại tiểu thư ở Hoan Nhan Lâu cũng chỉ là một tạp dịch võ công không tồi.

Sinh hoạt thường ngày của cô vẫn như cũ, ngẫu nhiên chơi đàn, xem các cô nương Hoan Nhan Lâu biểu diễn, thi thoảng lại đi chỉnh đốn một chút khách nhân không tuân theo quy củ, ngày tháng cứ tiêu dao tự tại mà qua.

Đáng tiếc cô muốn nhàn nhã, người khác lại không muốn để yên.

"Bệ hạ đi tuần, đi ngang qua Dương Châu của chúng ta, từ lâu đã nghe mỹ danh thiên hạ đệ nhất lâu, muốn đích thân tới Hoan Nhan Lâu."

Người mặc quan phục ngồi trên ghế gỗ đỏ là Tô đại nhân, tri phủ Dương Châu, chắp tay nói.

Nhìn sang tô lão bản mặc áo lông chồn ngồi lười biếng trên ghế, biểu tình buồn chán, "Chỗ đơn sơ như Hoan Nhan Lâu của chúng ta, sợ là chậm trễ ngự giá."

Tô đại nhân lại lần nữa khẩn cầu, "Mong rằng tiêu lão bản đừng làm lệnh quan khó xử."

Nếu Hoan Nhan Lâu chỉ là nhà giàu bình thường ở Dương Châu, hắn là sao có thể ăn nói khép nép như vậy. Tuy nói Dương Châu giàu có, đông đúc phồn hoa, nhưng lại ở trong phạm vi của giang hồ cùng triều đình, tri phủ như hắn cũng không dễ làm.

Không biết sao bệ hạ tự nhiên nổi hứng, nói muốn tới Hoan Nhan Lâu.

Từ khi nghe được tin tức này, hắn liền ngày đêm khó ngủ, nơm nớp lo sợ.

Một là vì tiêu lão bản của Hoan Nhan Lâu khó đối phó, nếu là Minh Ngọc phu nhân còn dễ, tính tình ôn hòa, chỉ cần nài nỉ vài câu, không có chuyện bà ta không đáp ứng.

Lại thêm Hoan Nhan Lâu dù sao cũng là nơi dân gian, bệ hạ nếu có chuyện gì, hắn cùng với gia tộc, đầu cũng đừng muốn nữa.

Chỉ cần nghĩa đến chuyện này, số tóc ít ỏi của Tô đại nhân lại bạc thêm vài cọng.

"Tô đại nhân là quan phụ mẫu Dương Châu, làm bá tánh Dương Châu, ta sao dám khiến đại nhân khó xử, chỉ là đại nhân cũng biết, quy củ Hoan Nhan Lâu, thật sự là khó có thể chiêu đãi chu toàn." Cẩm Vinh không chút áy náy đáp.

"quy củ Hoan Nhan Lâu, bản quan đương nhiên hiểu." Tô đại nhân quyết tâm, để người đem đồ vật tới.

Nhìn ba rương sắt vừa nặng vừa lớn, Tô đại nhân phân phó, "Mở ra."

Chiếc rương mở ra, lộ ra những chồng hoàng kim óng ánh chói mắt.

Thấy tiêu lão bản mí mắt cũng chẳng thèm nhắc, Tô đại nhân lại gian nan nói, "Đây chỉ là tiền đặt cọc, bệ hạ rời khỏi Dương Châu, còn có ba rương hoàng kim nữa, làm phí bao toàn bộ Hoan Nhan Lâu một ngày."

"Được." Cẩm Vinh cười, quyết đoán đáp ứng.

Tô đại nhân trong lòng đau đớn không thôi, hắn ở Dương Châu nhiều năm mới tích cóp được nhiều tiền tài thế này, bệ hạ nam tuần một lần, liền mất một nửa.

"An toàn của bệ hạ, mong rằng tiêu lão bản quan tâm nhiều hơn."

Cẩm Vinh khẽ gật đầu, "Rời khỏi Hoan Nhan Lâu rồi, thì không liên quan đến chúng ta nữa."

"Tự nhiên." Tô đại nhân gật đầu nói, ngoài Hoan Nhan Lâu, hắn sẽ khác an bài tinh binh thủ vệ hộ tống.

Giao dịch thành công, Tô đại nhân liền đứng dậy cáo từ, không đi, nhìn đống hoàng kim trong rương chỉ có thêm đau lòng.

Cẩm Vinh híp mắt, nhìn cũng không nhìn đám rương, "Lấy xuống đi."

Tôi tớ vô thanh vô tức mà đem rương khép lại, nâng đến nhà kho.

Đời này của Cẩm Vinh, trừ bỏ lúc mới xuyên qua phải lo lắng hai chữ tiền tài, về sau cũng chẳng phải tiếp tục lo lắng về chuyện này. Không phải bản lĩnh kiếm tiền của Cẩm Vinh có bao nhiêu lợi hại, mà là vì võ công cao, thế lực lớn.

Cho nên mới không có ai có thể đe dọa Hoan Nhan Lâu.

Có quyền, có thế, tiền tài chỉ còn là những con số.

"Vừa lúc, có thể xây thêm cái suối nước nóng cho Hoan Nhan Lâu." Cẩm Vinh cười tủm tỉm nghĩ thầm.

Cẩm Vinh quyết định đem tin tức nói cho các cô nương Hoan Nhan Lâu, thuận tiện thông báo chuyện xây suối nước nóng.

Đi ngang qua hành lang dài, Cẩm Vinh vô tình nhìn thấy Văn Liễu Triều Tú hiếm hoi lắm mới không luyện múa luyện đàn mà ở trong đình viện thả diều.

Mấy ngày trước trời trở lạnh, hiện giờ thoáng ấm lại, nhưng quần áo trên người các nàng cũng không đơn bạc.

"Công tử." Nhìn thấy Cẩm Vinh, mấy người đều khom người hành lễ nói,

Cẩm Vinh thuận miệng đem chuyện bệ hạ đích thân tới Hoan Nhan Lâu cùng việc xây suối nước nóng nói cho các nàng.

Văn Liễu cùng Triều Tú các nàng đều sợ ngây người, Cẩm Vinh tùy tay cầm lấy dây diều trong tay Triều Tú.

Nhìn công tử bình tĩnh như vậy, Văn Liễu Triều Tú cũng mạc danh bình tĩnh lại, cũng đúng, công tử không lo, các nàng lo lắng cái gì. Nói gì đi nữa, mấy năm nay ở Hoan Nhan Lâu nhân vật nào chưa thấy qua. Các nàng chỉ lo khiêu vũ đánh đàn là tốt rồi.

Thế là đề tài các cô nương lại chuyển đến mấy cánh diều đang bây trên trời, "Trúc làm diều là Thu cô nương chém..."

"Chim chóc ở mặt trên là Nhan Mặc tỷ tỷ họa..."

"Dây trang trí là Triều Tú tỷ tỷ đan...."

......

Thì ra là các nàng cùng nhau làm, Cẩm Vinh còn tưởng là tôi tớ ra ngoài mua. Ít thấy các nàng có hứng tiêu khiển như vậy đa số thời gian đều chú ý bồi dưỡng tài nghệ.

Trên đời này đâu ra nhiều thiên tài như vậy, có thể kinh diễm thế nhân cũng nhiều là chăm chỉ khổ luyện.

"Công tử thả diều tốt hơn chúng ta nhiều." Văn Liễu trêu đùa nói.

Cẩm Vinh nhướng mày cười.

Tiêu công tử thả diều, các cô nương tới xem cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng nghe được hai việc hoàng đế đích thân tới, cùng với việc xây suối nước nóng.

Thu Tễ ở bên ngoài phòng bép, nhìn con diều bay cao ao trên bầu trời, nghĩ thầm, Triều Tú các nàng hẳn là đang chơi thực vui vẻ.

Tùy tay chẻ củi một nhát, mấy khúc củi gỗ bị đều chẻ đôi, bổ củi ít nhất cũng có thể luyện tập Lạc Diệp Đao. Đây là biện pháp Thu Tễ gần đây mới nghĩ ra được, có thể hoàn thành công việc, còn có thể luyện Lạc Diệp Đao pháp nhà nàng.

Lạc Diệp Đao ở trên giang hồ cũng là võ công nhất lưu, huống chi nàng từ nhỏ tư chất tốt, tuổi còn trẻ đã luyện đến tầng thứ tư, nếu là thân nam nhi, làm người thừa kế cũng dư sức.

Cố tình đại ca nàng, người thừa kế Thu gia, một chút công phu bảo vệ mình cũng không muốn học, bỏ nhà đi, cha mẹ vừa tìm hắn vừa phải lo chuyện kén rể, xử lý gia nghiệp Thu gia.

Nhưng Thu Tễ không muốn tùy tiện quyết định chuyện chung than đại sự như vậy, đại ca chạy, vậy nàng cũng không ở lại nữa.

Chờ cha mẹ khi thay đổi chủ ý, hoặc là Thu Tễ thành công luyện Lạc Diệp Đao đến tầng thứ sáu, nàng sẽ trở về, dù sao trưởng lão Thu gia cũng mới chỉ đến tầng thứ bảy.

Từng ấy thời gian ở Hoan Nhan Lâu, Thu Tễ cũng đã nhìn ra, Hoan Nhan Lâu cao thủ nhiều như mây, sợ là võ lâm thế gia Thu gia cũng không so được, được tổng quản Hoan Nhan Lâu công nhận, nàng cũng có thể trở về.

Chuyên tâm luyện võ, Thu Tễ cũng bỏ lỡ tin tức của Hoan Nhan Lâu, một ngày trước khi hoàng đế đến nơi này, Triều Tú đến nàng mới biết được.

Triều Tú vẫn là tới đưa nàng thuốc trị thương, Thu Tễ tập Lạc Diệp Đao, trên tay cũng thường có vết thương, Triều Tú nhớ tình nghĩa lúc trước ở Thu gia, thường xuyên đưa thuốc tới. Thu Tễ chối từ hai lần sau vẫn là nhận lấy, thật sự là thuốc trị thương của nàng so với thuốc từ Thu gia còn tốt hơn, cũng không biết tiêu công tử làm ra như thế nào.

"Hoàng đế nam tuần sẽ tới Hoan Nhan Lâu?" Thu Tễ nghe nói việc này cũng không khỏi kinh ngạc.

Triều Tú nhỏ nhẹ nói, "Đúng, Tri phủ đại nhân đã nói với công tử, hẳn là không sai."

Thu Tễ nghĩ, "Vậy Dương Châu sắp tới sẽ náo nhiệt lắm."

Nàng tuy tuổi còn trẻ, nhưng Thu gia là võ lâm thế gia trăm năm, thông tin nàng có được cũng không ít.

Triều Đại Nghiêu tính đến hiện tại cũng chỉ hơn trăm năm, nhưng hoàng đế đã thay đổi bốn năm người, lâu nhất là Kiến Võ Đế tiền nhiệm.

láng giềng xung quanh đều là tiểu quốc, không có mối uy hiếp quá lớn, ngược lại triều cục không an ổn, nguyên nhân vẫn là vì mối quan hệ giữa võ lâm và triều đình không hòa hợp.

Chuyện này lại phải nói đến thời khi khai quốc của Đại Nghiêu, lúc ấy võ lâm tình thế rắc rối phức tạp, thường xuyên qua lại với các thế lực đối địch, ngay cả quân khởi nghĩa quân.

Hoàng đế khai quốc Đại Nghiêu không những phái quân thanh trừ thế lực đối địch sau lưng môn phái võ lâm, không ngừng chèn ép các đạo môn.

Có thể nói năm triều đình đã đại khai sát giới võ lâm.

Nếu lúc ấy, hắn thật sự diệt trừ được võ lâm, lưu lại thời kì hoàng quyền độc đại ổn định cho hậu thế thì cũng thôi, đáng tiếc, hắn đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ thực lực võ lâm.

Cao thủ đại tông sư một địch ngàn quân, môn phái Nam Cương dùng độc tai họa một phương.

Lão hoàng đế tuy rằng tự thân an toàn bảo hộ kín mít, lại không có thể thắng nổi tuổi thọ, vì dược vật Nam Cương mà chết ở trên long ỷ.

Quan hệ của võ lâm cùng triều đình từ lúc ấy về sau, không chỉ ngày càng khẩn trương, mà còn càng thêm phức tạp.

Cũng có môn phái võ lâm kéo quan lớn trong triều làm chỗ dựa, cũng có công hầu quý tộc nuôi dưỡng cao thủ đứng đầu, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thẳng đến thời Kiến Võ Đế, thực hiện chính sách Đại Nghiêu hưng thịnh, thủ đoạn chèn ép võ lâm so với hoàng đế khai quốc chỉ có hơn chứ không kém, phân hóa, mượn sức bộ phận này, chèn ép bộ phận khác, từ từ mưu tính.

Dưới thủ đoạn như vậy, có vài đại tông sư thoái ẩn, không hỏi thế sự.

Đáng tiếc đương kim lại không có lợi hại như vậy, với chính sự cũng ít có thành tựu, yêu thích thanh sắc hưởng thụ, nhưng trong mắt người võ lâm thì cũng chẳng được tích sự gì.

Vấn đề là một vị hoàng đế tầm thường như vậy, mấy năm nay lại bắt đầu noi theo tiên đế, triển khai động tác với võ lâm.

Có một thế lực lớn như vậy khống chế bên người, vô luận vị hoàng đế nào cũng sẽ không thể an tâm, huống chi đương kim Kiến Hoán Đế tính tình đa nghi có tiếng.

Kiến Hoán Đế tới Hoan Nhan Lâu, chỉ sợ ánh mắt nhìn tới không ít.

Hoan Nhan Lâu cũng chưa chắc có thể tiếp tục an bình.

"Triều Tú, ngươi để ta đến bên cạnh ngươi làm thị nữ đi." Thu Tễ đột nhiên nói.

Triều Tú kinh ngạc chớp mắt một cái, cho rằng thu cô nương là muốn thấy long nhan.

Nhưng Thu Tễ đương nhiên không phải vì cái này, hoàng đế có cái gì đẹp, nàng chính là lo lắng đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, nàng có công phu, tốt xấu có thể bảo hộ Triều Tú cô nương, cho nên mới đưa ra yêu cầu đến bên người bảo hộ.

Triều Tú không có ý kiến gì, nhưng việc này cũng không phải nàng có thể làm chủ, "Chờ ta hỏi công tử, công tử chấp thuận mới được."

Thu Tễ gãi gãi đầu, chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ ở Hoan Nhan Lâu này đúng là đều do Tiêu công tử làm chủ.

Chương 159 – (8)

Ba tháng nay, Kiến Hoán Đế đi tuần, dừng lại mấy ngày ở Dương Châu. Vì thế mà quan viên Dương Châu cũng bắt đầu kiể tra nghiêm ngặt với người ra vào, nơi này tam giáo cửu lưu, các thế lực hỗn tạp, so với kinh thành, còn phức tạp hơn nhiều.

Dương Châu tiền triều có hành cung, lần này Kiến Hoán Đế đi tuần, quan viên Dương Châu nhận được thánh chỉ sau, liền bắt đầu tu sửa hành cung.

Kiến Hoán Đế lại phiền chán sinh hoạt ở hành cung, muốn chính mắt một thấy Dương Châu phồn hoa, còn có thiên hạ đệ nhất lâu —— Hoan Nhan Lâu.

Có quan viên khuyên nhủ vì long thể an nguy, có thể triệu người Hoan Nhan Lâu tới hành cung.

Kiến Hoán Đế kiên quyết nói: "Nếu triệu người tới hành cung, vậy có khác gì ở trong cung thưởng nhạc?"

Vị Kiến Hoán Đế ở trong mắt nhân sĩ võ lâm có vẻ ngu ngốc vô năng, đặc biệt là khi so sánh với tiên đế, nhưng về phương diện khác, hắn lại yêu thích phong nhã, âm luật, từng đề bạt vô số những vị văn nhân thơ từ xuất chúng.

Cho nên nói ra lời như vậy, cũng không kỳ quái.

Vì thế, Hoan Nhan Lâu liền tiếp đãi Kiến Hoán Đế cùng một vài hoàng tử hoàng tôn, tuy địa vị hiển quý, nhưng nếu bỏ qua hai ngàn binh sĩ kim giáp kim khôi canh gác ngoài Hoan Nhan Lâu, thì cũng chẳng khác gì khách nhân ngày thường tới Hoan Nhan Lâu.

"Đương đến thiên thượng nhân gian."

Kiến Hoán Đế nhìn qua cảnh trí ở Hoan Nhan Lâu, cuối cùng thở dài, đúng là rất có ý vị.

Làm lão bản Hoan Nhan Lâu, Cẩm Vinh lại khoan thai tới muộn, Cẩm Vinh chẳng cảm thấy ít nhiều vinh hạnh, như thường khiêm tốn hơi khom người, "Bệ hạ quá khen."

Trong mắt người ngoài, tiêu lão bản này đúng là đang làm cho có lệ, có vài vị muốn mở miệng trách cứ, lại bị Kiến Hoán Đế cười ha ha mà ngắt lời.

"Nếu đã cải trang vi hành, tự nhiên không cần đa lễ."

Nghe vậy, người khác không khỏi kinh dị với Kiến Hoán Đế, khoan dung với Tiêu Cẩm Vinh như vậy, bất quá là kẻ hèn nơi phong nhã, có tài đức gì để bệ hạ thưởng thức như thế.

Người nào biết một chút nội tình, lại là trong lòng bình tĩnh.

Cẩm Vinh hơi hơi cân nhắc, lại cũng không để bụng.

Đợi người tan bớt, bên trong chỉ có Kiến Hoán Đế cùng vài vị hoàng tử hoàng tôn, thân cận tùy hầu, ánh mắt Kiến Hoán Đế trở nên từ ái hơn nhiều, trong giọng nói mang theo một chút cảm khái,

"Ngươi là hài tử Sở gia đi."

Sở gia, Ninh Viễn Hầu, vài vị còn lưu lại nghe đến cái tên này không hẹn mà cùng nhớ tới cái chữ này.

Khó trách bệ hạ đối đãi Tiêu Cẩm Vinh hòa ái dễ gần như vậy.

"Bệ hạ nói đùa." Cẩm Vinh trong lòng cười lạnh, trên mặt nhàn nhạt nói,

Kiến Hoán Đế lại tựa hồ chỉ làm như tiểu hài tử bực bội oán trách, ngược lại cảm khái, tình nghĩa thời thiếu niên cùng Ninh Viễn Hầu, Ninh Viễn Hầu trung thành và tận tâm, thuận tiện lại cảm khái một chút quá khứ hoang đường của Tiêu Cẩm Vinh, huyết mạch Sở gia lại bị lưu lạc bên ngòai.

Cẩm Vinh cũng không nói tiếp, khẽ lay động quạt xếp, phảng phất chuyện Kiến Hoán Đế nói chỉ là chuyện không liên quan mà thôi.

Tiếng ca uyển chuyển, say mê không biết đường về.

Từ nơi này có thể hoàn toàn đem cảnh dưới lầu thu vào đáy mắt, lại nghe thấy tiếng ca mạn diệu vang lên, Kiến Hoán Đế tựa hồ cũng quên mất chuyện Ninh Viễn Hầu, thưởng thức ca vũ Hoan Nhan Lâu.

Các vị hoàng tử hoàng tôn, trong mắt cũng hiện lên tia kinh diễm, mặc dù là xuất thân thế gia vinh hoa tôn quý nhất, cũng không khỏi vì màn ca vũ này mà cất lời tán thưởng.

Không hổ là thiên hạ đệ nhất lâu, nơi thế nhân hướng tới.

Mạn ca vũ, Triều Tú tranh, Tương Thủy cầm, Quân Ý tỳ bà...... Đều làm người trầm mê với phong hoa tuyết nguyệt Hoan Nhan Lâu.

Kiến Hoán Đế đứng mọt mình, lại thoáng nhìn thấy người nào đó trong Hoan Nhan Lâu, trong mắt hiện lên kinh ngạc, lặng lẽ rời đi.

Thu Tễ đang giúp Triều Tú ôm hộp đàn đột nhiên nhận thấy phía sau có người, ngay lập tức phát hiện quay ngược lại, bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị chạm vào vai mình, nhanh chóng áp chế đối phương.

"Đau, đau đau, tiểu muội, mau buông tay."

"Đại ca, sao lại là huynh?" Nhận ra giọng nói này, Thu Tễ lập tức buông lỏng tay, nguyên lai đối phương là một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y giản phục, chính là Thu Địch Sinh.

Thu Địch Sinh xoa xoa cánh tay còn ẩn ẩn đau, một thời gian không gặp, võ công tiểu muội lại lợi hại lên không ít.

"Ta còn chưa hỏi muội đâu, muội sao lại ở chỗ này?"

Thu Tễ ngoan ngoãn đem ngọn nguồn sự tình nói cho Thu Địch Sinh, Thu Địch Sinh sờ sờ cái mũi, nguyên lai vẫn là hắn cõng nồi.

Nếu không phải hắn từ bỏ quyền kế thừa Thu gia, còn để cha mẹ an bài tiểu muội kế thừa Thu gia, cha mẹ cả giận nói Thu gia không có nữ tử nào chưa thành thân lại có thể trở thành đương gia, hắn liền thuận miệng nói một câu, vậy thì thành thân là được.

Thu Tễ cũng cảm giác đại ca nhà mình hình như thay đổi không ít, không hay ngây người như trước kia, tựa hồ có điểm khí chất đa mưu túc trí.

"Hôm nay Hoan Nhan Lâu chỉ chiêu đãi hoàng gia, đại ca huynh vào bằng cách nào?" Thu Tễ tò mò hỏi.

Thu Địch Sinh nhìn nàng vẫy vẫy tay, nói thầm, "Ta là người của Thái Tử."

Thu Tễ lập tức mở to hai mắt nhìn, ca chẳng những không kế thừa Thu gia, còn chạy tới triều đình làm tay sai. Đương nhiên nàng cũng không ngốc đến mức đem nửa câu sau nói ra, hiện tại bên ngoài còn có quân sĩ triều đình.

Nhưng nghẹn nửa ngày, Thu Tễ vẫn là nhịn không được nói, "Ca, ca như vậy sẽ bị cha mẹ đánh chết."

"Trước kia ta không luyện võ bọn họ liền đánh gãy tay chânta, không có gì khác biệt." Thu Tễ vẫy vẫy tay nói. "Hơn nữa ta không dùng tên Thu Địch Sinh, cũng sẽ không bôi nhọ thanh danh Thu gia."

"Vậy ca muốn làm cái gì?"

Thu Địch Sinh xoay người nói, "Ta muốn tìm được cục diện thích hợp nhất cho võ lâm cùng triều đình."

"Hiện tại không phải rất tốt sao?" Thu Tễ khó hiểu nói.

"Nha đầu ngốc." Thu Địch Sinh búng tay vào trán Thu Tễ, hiện tại nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật mạch nước ngầm mãnh liệt, hắn có chí thay đổi cục diện này, hạn chế những mạng người hy sinh oan uổng, cũng vừa lúc gặp được một minh chủ kiêm bằng hữu thấu hiểu lẫn nhau.

Thu Địch Sinh thở dài, "Muội ở Hoan Nhan Lâu cũng tốt, ít nhất bối cảnh Hoan Nhan Lâu còn chưa có ai xem thấu." Cũng khiến cho người khác không dễ dàng động thủ.

Kiến Hoán Đế lần này đi tuần, để Thái Tử giám quốc, nhìn như tín nhiệm, kỳ thật như đi trên băng mỏng. Bằng không Thái Tử cũng sẽ không để hắn đi theo, Kiến Hoán Đế vi hành Hoan Nhan Lâu cũng không tránh khỏi làm người phỏng đoán ý định thực sự của lão.

Thu Địch Sinh từng là công tử võ lâm thế gia, hiện tại lại là thân tín của Thái Tử, hiểu biết với Hoan Nhan Lâu lại chẳng đoán được thêm mấy phần.

triều đình cùng võ lâm cuối cùng cũng không đoán ra mục đích của nơi này là gì.

Hiện nay lão bản Hoan Nhan Lâu Tiêu Cẩm Vinh lại chính là con trai của Ninh Viễn Hầu Sở Nguy, việc này khiến người kinh ngạc, tựa hồ cũng nhiều một tầng lý do khiến Kiến Hoán Đế tới Hoan Nhan Lâu.

Thu Địch Sinh tới xem Thu Tễ cũng chỉ là nhất thời kinh ngạc lo lắng, nếu Thu Tễ không có việc gì, hắn cũng liền hàn huyên vài câu, liền trở về, hoàng đế tùy hầu không nên rời đi lâu.

______

Cẩm Vinh giữa màn ca vũ liền khom người cáo lui rời đi, cô lại không phải thần tử Kiến Hoán Đế, tự nhiên không cần thiết hầu hạ. Cái gọi là trưởng bối ái khanh, bất quá là bối phận Kiến Hoán Đế chính mình áp đặt, cùng Cẩm Vinh có quan hệ gì.

Trong mắt người ngoài, Tiêu Cẩm Vinh hành động này là cậy sủng mà kiêu, coi khinh hoàng gia.

Chỉ là nhìn Kiến Hoán Đế đối đãi Tiêu Cẩm Vinh giống như con cháu nhà mình, bọn họ không thể không kiềm chế tức giận, tránh ở trước mặt bệ hạ thất lễ.

Bất quá Cẩm Vinh không nghĩ tới, vừa đi ra vài bước, liền đụng phải Yến Vương.

Ám chỉ tôi tớ không cần ngăn trở, Yến Vương bước nhanh tới, trên mặt mang ý cười, tựa hồ cố ý ra vẻ hiền lành

"Ở kinh thành, nghe danh Hoan Nhan Lâu đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Yến Vương quá khen." Thái độ giống như lúc ứng đối Kiến Hoán Đế lúc nãy.

Yến Vương cứng lại, không ngờ lão bản Hoan Nhan Lâu dầu muối không ăn như vậy.

"Tiêu lão bản không cần đa lễ." Yến Vương lập tức lại khôi phục tươi cười hiền lành, "Phụ hoàng đã tứ hôn cho cửu đệ cùng Sở gia tiểu thư, Ninh Viễn Hầu cũng hy vọng tiêu lão bản có thể tới tham gia, Ninh Viễn Hầu từ phụ chi tâm, cũng phải làm bổn vương cảm khái."

Cẩm Vinh mặt lạnh như cũ, loại thói quen áp đặt này, đúng là đặc trưng cho tính tình cao cao tại thượng của đám người hoàng tộc.

Nói nhiều, Yến Vương cũng cảm thấy mình đang tự độc thoại, Tiêu Cẩm Vinh thờ ơ, nói thêm cũng chỉ tổn hại mặt mũi, để lại nhiều mời chào ám chỉ xong, rời đi.

Cẩm Vinh nhàn nhạt liếc đám tôi tớ đứng trong chỗ tối,

Có Cẩm Vinh, có ẩn lâu ở đây, Hoan Nhan Lâu chẳng có gì phải sợ uy nghiêm hoàng quyền, tiền triều khi Ẩn Lâu còn hoạt động cũng đã tiếp nhận mấy nhiệm vụ ám sát hoàng tộc, hơn nữa tiền thưởng so với các nhiệm vụ khác phong phú hơn nhiều.

Hưởng thụ ca vũ Hoan Nhan Lâu nửa ngày, Kiến Hoán Đế liền chuẩn bị rời đi, đi ra ngoài lâu ngày gặp nhiều nguy hiểm, Kiến Hoán Đế tâm cảnh giác vẫn phải có.

Yến tiệc kết thúc, Kiến Hoán Đế lại nói với Cẩm Vinh một phen lời thật thật giả giả, "Ninh Viễn Hầu cùng ta nói rất nhiều......"

đôi mắt hắn híp lại, "Hiện tại xem ra, trẫm thấy, hắn hẳn là sai rồi."

Cẩm Vinh đạm đạm cười, chấp phiến hơi hơi khom người.

Ninh Viễn Hầu thật đúng là biết cách tìm phiền toái đấy.

Hắn không nghĩ đến chuyện phản bội Kiến Hoán Đế, nhưng không có nghĩa là Kiến Hoán Đế cũng nghĩ như vậy. Chẳng có kẻ nào đa nghi hơn những kẻ nhà đế vương.

hành cung Dương Châu,

Kiến Hoán Đế xử lý tấu chương trên bàn, tuy là đi tuần, lệnh Thái Tử giám quốc, nhưng mọi tấu chương quan trọng đều ra roi thúc ngựa bí mật đưa tới hành cung, từ hắn phê chữa.

Mới biết Thái Tử trong kinh thành giám quốc cái danh này có bao nhiêu hữu danh vô thực.

Kiến Hoán Đế buông một phần tấu chương cuối cùng xuống, uống nửa ly trà nóng, bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một lão nhân thân mặc đạo bào màu xám nhìn như giản dị lại bất phàm đứng ở sườn,

"Tiêu Cẩm Vinh như thế nào?" Kiến Hoán Đế cân nhắc nói.

"Không dưới ta." Đạo bào lão nhân trầm giọng nói.

Kiến Hoán Đế mày run một chút, hắn yêu thích phong nhã là thật, nhưng cũng cực kỳ để ý an nguy chính mình, cho nên hôm nay đến Hoan Nhan Lâu, trừ hai ngàn binh sĩ, còn có một cao thủ tông sư hộ vệ.

Mọi người đều biết, năm đó tiên đế bức cho tứ đại tông sư cao thủ võ lâm thoái ẩn, lại không biết trong đó có một vị bị tiên đế thu phục, bảo hộ hoàng thất.

Tiêu Cẩm Vinh bất quá hai mươi niên hoa (tuổi), cảnh giới võ học lại không thua với đại tông sư.

Là nam hay nữ, tới rồi cảnh giới như vậy rồi cũng chẳng có quan hệ gì. Vấn đề là Ninh Viễn Hầu biết được bao nhiêu?

Kiến Hoán Đế hít sâu một hơi, đáy mắt cũng càng hiện lên u ám thâm trầm, Tiêu Cẩm Vinh hắn không làm gì được, nhưng Ninh Viễn Hầu......

Tâm kiêng kị của Kiến Hoán Đế với Ninh Viễn Hầu từ đây cũng cao lên một tầng.

Nhận thấy ngờ vực trên gương mặt quân thượng, lão nhân cũng thở dài, đế vương hiện tại so với tiên đế kém khá xa, nhưng tính toán không nhỏ, chỉ sợ triều đình võ lâm họa không xa rồi.