Suy đi tính lại vẫn không thể lập tức đưa hai người ra ngoài luôn được, chưa nói đến độ khó khi mang theo người cùng đi, rời đi lâu quá cũng dễ bị nghi ngờ. Nếu bị nghi ngờ, muốn trà trộn lại thì lại phải dùng một cái thân phận mới, khá phiền phức. Sơn đang nghĩ đến một cái giải pháp, đó là nếu không thể ra ngoài móc tinh hạch được thì có thể “mượn” một ít từ trong căn cứ dùng tạm. Nghĩ đến đây, Sơn hướng Hoàn còn đang trầm trồ về loại năng lực nào có thể tạo ra một khu vực cách biệt với bên ngoài của Sơn mà hỏi:
“Này, hai người đã gia nhập căn cứ một thời gian, có biết được tinh hạch quân lính thu thập được sẽ được lưu trữ ở đâu không?”
“A, cái đó đương nhiên là nằm trong kho của căn cứ rồi.” – Hoàn theo phản xạ trả lời Sơn, rồi đột nhiên giật mình hỏi ngược lại – “Anh, chẳng lẽ anh định đột nhập vào kho sao? Tôi khuyên anh đừng nên làm như vậy.”
“Ồ, chỗ đó khó đột nhập đến vậy sao, còn khó hơn chỗ từng giam lỏng hai người à?” – Sơn ngạc nhiên.
“Tôi không nghi ngờ thực lực của anh, nhưng quả thật kho chính là một trong những khu vực được bố trí canh phòng nghiêm ngặt nhất của căn cứ, gọi là đầm rồng hang hổ cũng không quá đáng.” – Hoàn nghiêm túc nhận xét.
“Ồ, kinh khủng vậy sao? Vậy anh thử nói xem nơi đó có cái gì mà phải để anh nhận xét đến mức độ này.” – Sơn tò mò hỏi.
“Tuy chưa được tận mắt nhìn thấy, nhưng trong một lần nói chuyện cùng mấy nhân viên kỳ cựu tôi đã nghe được một số thông tin về cái kho này. Chỉ riêng về vấn đề máy móc, nơi đấy xung quanh lắp đặt hàng đống camera chất lượng tiên tiến nhất, theo dõi được mọi ngóc ngách cả trong lẫn ngoài, rồi máy cảm biến đi kèm với súng máy, nếu là người lạ bị máy bắt được lập tức sẽ b·ị b·ắn thành cái sàng. Nói về nhân lực, đội canh gác lúc nào cũng phải có ít nhất hai người cấp A, còn lại đều là nhân viên từ cấp C trở lên, lượng người không rõ là bao nhiêu nhưng chắc chắn là rất đông. Ngoài ra còn có những cái khác mà bọn họ không tiết lộ ra nữa.” – Hoàn kể một tràng ra.
“Đúng là không đơn giản, năng lực giả cấp A cũng phải đi canh gác, bọn họ giấu thứ gì ở trong kho vậy?” – Sơn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ không thôi, xem ra căn cứ này càng lúc càng mờ ám rồi.
“Tôi cũng không rõ, trước đây cũng chỉ nghĩ là máy móc tiên tiến, các thành quả nghiên cứu khoa học mới sau tận thế không tiện tiết lộ ra ngoài. Còn bây giờ, tôi cũng không dám đoán nữa.” – Nói đến đây, tâm trạng Hoàn lại ảm đạm đi mấy phần.
“Vậy anh có biết trong căn cứ này có năng lực giả hệ tinh thần mạnh mẽ hay là có ai có năng lực liên quan đến trinh sát không?” – Sơn hỏi tiếp một vấn đề, chính là vấn đề quyết định xem liệu cậu có dễ bị phát hiện hay không.
“Vấn đề về nhân sự tôi không nắm rõ được, nhưng khẳng định là sẽ có. Dù sao căn cứ này cũng thu hút được nhiều nhân tài như vậy cơ mà.” – Hoàn nghĩ một chút rồi đáp lại.
“Có vẻ khó rồi đây.”
Nếu canh phòng đến mức độ này, đột nhập không gây ra động tĩnh nào gần như là không thể rồi, chưa nói đến việc qua mặt được mấy năng lực giả tinh thần khá khó khăn. Sơn chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này thôi, dù sao cũng không thể để Tiểu Hoa ra tay quá nhiều, nó vẫn cần thời gian khôi phục. Đang trò chuyện thì đột nhiên một tiếng gõ cửa từ phía ngoài vang lên, cùng với đó là giọng nói đầy mỏi mệt:
“Anh Thạch, là em đây. Sắp đến chín giờ rồi, chúng ta cùng đến phòng nhân sự thôi không lại muộn.”
Thì ra là Điền, nghe giọng cũng thấy cậu ta hẳn là nghỉ ngơi chưa đủ, nhưng vì tinh thần trách nhiệm cao nên vẫn cố gắng đi sớm một chút, sẵn còn nhớ đến gọi Sơn đi cùng. Mới mang hai người Hoàn lên phòng, rồi bàn chuyện một lúc, không ngờ đã sắp đến giờ đi nhận nhiệm vụ rồi, Sơn chỉ có thế ngán ngẩm đứng dậy đi về phía cửa.
“Tới đây!” – Hướng ra ngoài nói một câu, rồi Sơn mới quay lại dặn dò – “Hai người nhớ bất kể có chuyện gì cũng không được phép ra khỏi phạm vi tôi đã chỉ định, như vậy mới không bị phát hiện. Mấy ngày tiếp theo tôi sẽ cố gắng tìm tòi một phen rồi sớm đưa hai người ra ngoài.”
“Chúng tôi nhớ rồi.” – Hai người nghiêm túc gật đầu.
“Cậu là Thạch?”
“Vâng, là tôi.”
“Còn cậu là Điền?”
“Vâng, thưa anh.”
Trong phòng nhân sự, một nhân viên vừa nhìn hồ sơ trước mặt vừa hỏi hai người Sơn cùng Điền một số vấn đề. Nghe thì có vẻ bình thường nhưng câu hỏi chủ yếu là về năng lực, thậm chí là cả về thể chất, Sơn tất nhiên cũng chỉ là trả lời ứng đối, khác xa so với thực tế. Sau khi hỏi xong người nhân viên này mới gật gù nói:
“Được rồi, tôi đã biết nên phân hai cậu vào đơn vị nào rồi.” – Nói rồi người này nhìn sang phía Sơn – “Cậu năng lực không tệ, nhưng thể chất hơi thấp một chút, cần rèn luyện thêm.”
“Nhưng chung quy tôi vẫn sẽ xếp hai cậu vào đội thám hiểm vòng ngoài, nhiệm vụ chủ yếu là đi cùng đội đến những khu vực đã, đang và chưa từng được đặt chân qua sau tận thế. Nhưng các cậu chỉ cần canh phòng vòng ngoài, còn lại sẽ do đội chuyên nghiệp hơn xử lý. Nhiệm vụ đội vòng ngoài không quá khó khăn, nhưng vẫn có thể rèn luyện được, rất phù hợp cho người mới mà năng lực khá như các cậu. Tôi phân công như vậy các cậu có ý kiến gì không? Nếu không hài lòng có thể phản đối.” – Người nhân viên này lần lượt liếc mắt qua hai người Sơn, ánh mắt không hề có chút gọi là cho người phản đối.
“Thưa, không có ý kiến ạ.” – Hai người Sơn cùng nhau đáp.
“Rất tốt!” – Người nhân viên kia gật gù hài lòng – “Nếu đã vậy thì hai cậu mau đến phân đội của mình, sẽ có người giao việc cho hai cậu.”
“Không ngờ hai chúng ta lại cùng được phân đến một đội, cũng không biết đồng đội mới là người như thế nào, còn có nhiệm vụ, không biết có khó không?”
Trên đường đến vị trí phân đội Điền lại nói chuyện không dứt, có lẽ là để át đi bồn chồn lo lắng. Nhưng Sơn không có tâm trạng mà đi nghe mấy vấn đề này, chỉ ậm ừ cho qua. Sơn đang tính toán đến nhiệm vụ của phân đội này có thể ra ngoài, vậy là vừa có thể kiếm thêm tinh hạch duy trì trận pháp, vừa có thể thu thập thông tin. Lại nói cái việc phân đội này, nghe thế nào thì cũng chỉ là một cái cớ, năng lực mà Sơn thể hiện ra là lửa, hơn nữa cũng chỉ là bình thường, sao có thể được coi là năng lực khá được. Nếu Sơn nhớ không nhầm năng lực hệ nguyên tố, đặc biệt là về lửa khá là phổ biến, thể hiện bình thường như cậu mà được coi trọng, có quỷ mới tin được, hoặc là kiểu dễ lừa như cậu em Điền này.
“Là ở đây đúng không anh?” – Điền nhìn vào toà nhà trước mắt, quay sang hỏi Sơn.
“Địa chỉ chính là ở đây, không sai được đâu. Mà cứ vào thử là biết thôi.”
Sơn cũng chẳng lo lắng gì, trực tiếp bước thẳng vào cửa chính toà nhà, Điền có hơi lo nhưng cũng chỉ đành lẽo đẽo theo sau. Vừa vào đại sảnh, Sơn thấy được bên trong có khá nhiều người, hoặc là đang đi lại làm việc riêng của mình, hoặc là đứng tụ tập nói chuyện phiếm. Hai người Sơn chỉ vừa mới đi vào liền có lượng lớn người quay lại nhìn hai người, làm cho Điền giật thốt. Tuy nói tình huống này Sơn chưa từng gặp phải, nhưng cậu cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc ra ngoài, mà là bình tĩnh lướt qua một vòng đại sảnh. Quả nhiên không mất bao lâu liền có một người đàn ông từ trong đám người bước ra ngoài.
“Xin chào, hai cậu là thành viên mới đến đúng không?” – Người đàn ông vừa bước ra liền niềm nở chào hỏi.