Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 168: Chia tay



Chương 167: Chia tay

Nhanh chóng bay thẳng đến khu phòng ở tập thể, Sơn đang lo lắng không thôi vì đã nhìn thấy từ xa là hàng loạt các làn khói độc đủ loại màu sắc đang dần bao phủ một số toà nhà phía xa hơn. Nhưng lúc sắp đến gần khu vực đấy thì Sơn đã kịp nhìn thấy hai bóng người đang chạy về phía ngược lại, lại gần thì cậu nhận ra đấy là hai người Hoàn cùng Nga đang dắt tay nhau chạy. Sơn không chần chừ nữa mà vừa tiến lại gần họ vừa gọi lớn để họ nhận ra mình. Hoàn đang hốt hoảng không thôi, gần như là phải vắt chân lên cổ mà chạy thoát khỏi khói độc. Mặc dù thực lực đã tăng lên qua mấy hôm gần đây, nhưng tốc độ chạy thì không tăng bao nhiêu, Hoàn còn phải gánh thêm cả Nga chạy chậm hơn nên giờ rất mệt. Đang cảm thấy hai người sắp không chạy thoát khỏi khói độc, có lẽ sẽ phải chôn thây ở đây thì một tiếng gọi lớn từ trên trời làm Hoàn giật mình. Vừa nhìn lên thì Hoàn liền thấy một cái bóng đang bay về phía mình, nhìn giống như là một người đang bay vậy. Nhưng Hoàn nhận ra giọng vừa gọi mình là của anh Thạch - ân nhân cứu mạng, nên nhìn kỹ lại lần nữa, đúng người rồi, vậy là hai người có cơ hội được cứu sống rồi.

“Anh Thạch! Chúng tôi đây. Làn khói đằng sau rất nguy hiểm, chúng tôi sắp không chạy nổi nữa rồi.” – Hoàn vừa thở vừa hét lên.

“Đến đây!”

Sơn biết bọn họ cũng sắp không chạy nổi nữa rồi, liền bay nhanh xuống phía dưới, do trên tay còn đang vác theo Điền vẫn còn b·ất t·ỉnh, nên Tiểu Hoa được nhờ kéo hai người Hoàn lên. Tiểu Hoa mặt không đồng tình lắm nhưng vẫn phóng ra hai sợi dây leo nhanh chóng cuốn lấy thân thể hai người, nó kéo phắt một cái thế là hai người liền bị giật lên cao. Thế là một cảnh tượng khó tin liền diễn ra, một người đang vác một người khác trên vai đứng trên kiếm bay lượn, kéo theo hai người khác đang treo lủng lẳng trên trời. Không cần hỏi cũng biết hai người Hoàn bị hoảng sợ đến mức nào rồi. Dù cho từng được ngồi máy bay hay chơi thả dù cũng không đáng sợ như tình huống lúc này. Bị treo lên không nói, còn bị kéo bay đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt, người bình thường sao có thể không bị doạ cơ chứ. Tất nhiên độ an toàn thì không cần bàn, trừ khi Sơn không điều khiển kiếm bay hẳn hoi hoặc Tiểu Hoa cố tình thả dây leo ra.

Những người cần cứu thì đã cứu đủ, Sơn liền dùng hết tốc lực bay thẳng ra phía ngoài căn cứ. Có lẽ không đến mấy phút là cả căn cứ sẽ bị khói độc bao phủ,sau đấy có thể lan ra phạm vi mấy cây số nữa, nên tốt nhất là bay ra xa hẳn để tránh rủi ro không đáng có. Không biết khói độc mất bao lâu mới tan hết nhưng Sơn dám khẳng định sau này khu vực đó sẽ trở thành khu vực cấm của con người, vào đấy chắc chắn là cửu tử nhất sinh. Sau khi cảm thấy khoảng cách hiện tại đã đủ xa Sơn mới từ từ hạ xuống một khu vực trống trải. Nhìn thấy hai người Hoàn vừa tiếp đất liền nôn oẹ liên tục, Sơn có chút hơi áy náy.

“Xin lỗi hai người nhé, lúc ấy gấp gáp quá, lại không có đủ chỗ cho hai người nên mới phải để hai người treo một lúc như vậy.” – Sơn giải thích.

“Không, không sao đâu, anh cứu chúng tôi thoát c·hết là đã tốt rồi, huống chi chỉ là chút vấn đề nhỏ này. Oẹ!!” – Hoàn khách khí một câu rồi lại xanh mặt tiếp tục nôn thốc nôn tháo.

Sơn thấy triệu chứng nôn của hai người có vẻ hơi nặng so với suy đoán ban đầu của cậu, liền tiến đến kiểm tra cơ thể cho hai người. Sau một lúc thăm dò thì ra hai người tuy chưa tiếp xúc trực tiếp với khói độc nhưng đã hít phải một ít c·hất đ·ộc hại, nên bây giờ cơ thể mới phản ứng đến mức độ này. Nhưng cũng may là còn nhẹ, nếu nặng hơn nữa thì muốn ổn định lại ngay cũng khó. Sơn liền nhanh chóng thúc giục Tiểu Hoa:



“Nhóc mau lấy ra cho bọn họ uống một chút linh thuỷ, bọn họ bị nhiễm độc rồi, dùng linh thuỷ có thể nhanh chóng giảm nhẹ triệu chứng.”

“Hứ! Chỉ là nhiễm độc bình thường của phàm nhân, lại còn phải dùng đến linh thuỷ của ta. Đây khác nào dùng dao mổ trâu g·iết gà, ta không có dư dả đến vậy đâu.” – Tiểu Hoa khó chịu.

“Tất nhiên như vậy có hơi quá, nhưng trên người anh cũng chẳng có thuốc bình thường. Hay là nhóc có, nếu có thì lấy ra đi.”

“Ta, ta… không có.” – Tiểu Hoa ỉu xìu – “Đây, cho!”

Mặc dù dùng linh thuỷ cho người thường uống để trị độc kiểu này có hơi lãng phí, nhưng Sơn đoán chắc trên người Tiểu Hoa thứ kém giá trị nhất là linh thuỷ rồi, nếu không lấy ra thì cũng chẳng còn gì nữa. Lại nói tuy Sơn có thể dùng chân nguyên của mình để đẩy khí độc ra khỏi hai người Hoàn, nhưng như vậy sẽ hơi lâu, có thể để bọn họ phải chịu mấy triệu chứng kia lâu hơn, không hiệu quả nhanh như linh thuỷ. Tiểu Hoa chịu lấy ra linh thuỷ rồi, nhưng nó đúng thật là thứ kẹt xỉ, mỗi người chỉ được nhấp vài giọt, vậy mà cũng là cho. Cũng may chỉ vậy cũng đã đủ, cộng thêm Sơn dùng chân nguyên điều dưỡng qua mấy phút, hai người trên cơ bản đã ổn định, nghỉ ngơi thêm một lúc chắc là sẽ như bình thường ngay.

Bên cạnh cậu em Điền vẫn còn đang ngủ như không có chuyện gì, hoặc nói đúng hơn là bị Tiểu Hoa đánh hơi mạnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nổi. Sơn bèn phải dùng chân nguyên kích thích một chút, Điền mới giật mình tỉnh dậy được.

“A! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” – Điền vừa tỉnh dậy liền hét toáng lên.

“Được rồi, mau bình tĩnh lại đi, không có ai đánh cậu đâu.” – Sơn lên tiếng trấn an Điền lại, còn lườm Tiểu Hoa một mắt – “Là nhóc cố ý đúng không?”

“Chỉ là trừng phạt nhỏ, ai bảo tên này dám gọi ta là thứ gì.” – Tiểu Hoa chạy ra xa hơn mới nói.



Sơn chỉ có thể bất lực lắc đầu, chỉ là một chuyện cỏn con mà con nhóc này thù dai thế. Đợi cho Điền bình tĩnh trở lại Sơn mới giới thiệu mấy người với nhau, rồi giản lược kể lại cho ba người bọn họ sự cố xảy ra trong căn cứ hôm nay, bao gồm cả tội ác mà những người kia gây ra.

“Không ngờ bọn họ dám làm ra chuyện như vậy. Bây giờ nhận lấy kết cục như vậy cũng là xứng đáng.” - Hoàn giận dữ nói lớn – “Đáng tiếc là lại tạo ra một khu vực nguy hiểm đối với con người, huỷ hoại môi trường sống.”

“Haizz!!”

Hai người Hoàn thì tức giận mắng đám người kia, còn Điền thì mặt buồn rười rượi, thở dài liên tục. Xem ra niềm tin vào lòng tốt của con người của Điền đã bị lật đổ, cậu ta hẳn phải nhận đả kích lớn lắm. Nhưng Sơn tin là với tính cách của Điền, cậu ta có thể nhanh chóng ổn định tinh thần lại thôi.

“Tôi cũng không ngờ được anh Thạch lại nuôi được một sinh vật thần kỳ như vậy đấy!” – Nga nhìn chằm chằm vào Tiểu Hoa ở một bên mà trầm trồ khen ngợi.

Vừa nãy lúc bị kéo đi không kịp để ý, bây giờ ổn định lại rồi mới nhận ra được, bông hoa luôn ở trên vai Sơn không ngờ lại là một sinh vật kỳ lạ như này. Nó vừa có thể nói, vừa có cảm xúc như con người, có sức mạnh mạnh mẽ, lại có năng lực biến hoá thần kỳ, thật khó có thể tin nổi trên đời này lại có sinh vật như thế tồn tại. Cộng thêm với năng lực cưỡi kiếm mà bay của Sơn, Hoàn cùng Nga là triệt để hâm mộ Sơn rồi. Sơn cũng chỉ cười trừ mà không giải thích gì thêm, đã lộ ra Tiểu Hoa rồi thì cứ kệ thôi, còn nói về thân thế của Tiểu Hoa thì thôi đi, có nói họ cũng chẳng hiểu.

“Căn cứ đã không còn, bây giờ ba người định tính sao đây?” – Sơn hỏi ba người.



“Hai chúng tôi định gia nhập căn cứ gần nhất, rồi sống và làm việc yên ổn ở đấy.” – Hoàn rất có chính kiến, đã suy nghĩ hướng đi về sau cho mình rồi.

“Còn cậu?” – Thấy Điền vẫn ngơ ngác chưa nói được, Sơn liền hỏi lại.

“Em mất niềm tin vào cuộc sống quá, giờ cũng chẳng biết phải làm gì, đi đâu tiếp.” – Điền mãi mới nói được, xong lại nhìn Sơn với ánh mắt tha thiết – “Anh, hay là anh cho em đi theo anh với, anh đi đâu thì em theo đấy.”

“Không được.” – Sơn lắc đầu từ chối thẳng thừng – “Cậu cũng thấy rồi đấy, những thứ anh phải trải qua và đối mặt hoàn toàn không phải năng lực giả bình thường có thể mường tượng hay chịu qua được, mang theo cậu sẽ chỉ để cậu gặp nguy hiểm thôi. Mà anh coi cậu là bạn bè, vậy nếu để cậu xảy ra chuyện gì thì anh làm sao mà chấp nhận được.”

“Nhưng…” – Mặt Điền hiện lên vẻ thất lạc thấy rõ.

“Anh đề nghị cậu nên theo Hoàn gia nhập căn cứ, ở đó có môi trường tốt hơn cho năng lực giả, là nơi thích hợp cho cậu rèn luyện năng lực bản thân. Một khi cậu trở nên mạnh mẽ rồi thì muốn đi đâu thì đi, gặp gì khó cũng có thể tự giải quyết được, vậy chẳng phải rất tốt sao.” – Sơn đưa ra lời đề nghị - “Và lại có Hoàn cùng Nga ở đây, họ là người mà anh tin tưởng, cậu đi cùng họ thì anh có thể yên tâm được.”

“Nghe theo anh vậy” – Điền cũng hiểu dụng ý của Sơn, nên miễn cường đồng ý.

“Giờ anh sẽ dạy cho cậu phương pháp hấp thu năng lượng từ tinh hạch hiệu quả hơn, có phương pháp này năng lực của cậu sẽ tăng trưởng nhanh chóng hơn.”

“Đã nắm được chưa?” – Sau khi dạy kỹ phương pháp cho Điền, Sơn hỏi lại.

“Em đã nhớ rõ rồi.” – Điền gật đầu.

“Thế nhé, mọi người giữ gìn sức khoẻ. Sau này nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Sơn chỉ để lại một câu, vẫy tay chào rồi nhảy lên phi kiếm bay đi mất. Phần vì đoạn đường này không có nhiều xác sống hay dị thú mạnh, bọn họ đi cùng nhau sẽ không có gì nguy hiểm, phần vì Sơn cũng không muốn chia tay mùi mẫn quá nên mới quyết định rời đi luôn. Mục tiêu khác nhau, con đường khác nhau, có duyên thì sẽ gặp lại.