Không biết từ lúc nào con thằn lằn biến dị đã leo được lên đến cửa lối vào cái động lớn, rồi tiếp tục t·ruy s·át theo đám người mới chạy trốn. Đến đây bốn người ông Tài ai cũng lo lắng tột độ, đều vắt hết sức lực ra mà chạy trốn. Không ai có tự tin rằng mình có thể địch lại được con thằn lằn này, thậm chí cả bốn người vây công cũng không thể, huống chi phía sau còn một con chuột chũi thực lực khủng bố hơn còn đang lăm le. Trái ngược với hình dáng bất thường, cồng kềnh của mình, con thằn lằn đang di chuyển trong hang với tốc độ nhanh không tưởng. Tám cái chân của nó như mái chèo của thuyền liên tục quạt xuống mặt đất, nhìn qua dáng di chuyển thì rất buồn cười, nhưng không ai có thể cười nổi, vì khoảng cách giữa con thằn lằn với bọn họ đang ngày một gần hơn.
Bốn người ông Tài nhanh chóng chạy lướt qua vị trí Sơn đang ẩn thân, hướng về đường tổ kiến đi mà không phát hiện ra cậu. Tiếp đến là con thằn lằn cũng dần lướt qua người Sơn mà không nghi ngờ gì, tiếp tục đuổi theo đám người. Sơn chỉ nép người ở một bên cho đám này đi qua, cậu sẽ không can dự vào. Bây giờ việc quan trọng là làm cách nào để lấy được bảo vật với tình huống còn con chuột chũi lớn ở trong động kia. Sơn nhanh chóng động não suy nghĩ, phải hành động trước khi còn thằn lằn trở về, nếu không thì cậu sẽ phải đối mặt với hai con dị thú mạnh mẽ cùng lúc, đến khi ấy thì khỏi nghĩ đến chuyện lấy bảo vật.
“Đành phải liều vậy!”
Sơn cắn răng cưỡi lên phi kiếm bay nhanh ra hướng cửa vào, thời gian quá gấp rút, không thể chuẩn bị thêm cái gì nữa. Giải pháp tốt nhất hiện giờ chỉ có thể dựa vào sức mạnh bản thân, có sự hỗ trợ của các loại thủ đoạn nhanh cùng với Tiểu Hoa nữa, may mắn thì sẽ lấy được bảo vật rồi an toàn thoát ra ngoài. Vẫn duy trì thuật ẩn thân, Sơn dùng tốc độ nhanh nhất có thể bay thẳng về hướng mỏm đá. Con chuột chũi lại đang ngồi y hệt như dáng ngồi ban đầu, như kiểu ngồi nghỉ sau khi ăn no rồi vậy. Nhưng Sơn chỉ vừa mới bay ra khỏi cửa thì con chuột chũi lập tức thay đổi trạng thái, nó lao v·út về phía trước, vung lên bàn chân to lớn của nó vả về phía trước, hướng vả của nó trùng hợp đúng với hướng Sơn đang bay đến. Nếu bị vả trúng dù không đến mức c·hết tươi nhưng b·ị t·hương thì chắc chắn không nhẹ.
“Cảm giác lực tốt thật đấy!”
Sơn cảm thán một câu, nhưng cậu cũng không nao núng, lợi dụng ưu thế tốc độ của phi kiếm né tránh đòn t·ấn c·ông, thoát hiểm trong gang tấc. Vừa rồi có thể cảm tưởng như thuật ẩn thân hoàn toàn vô hiệu trước con chuột chũi này, vì nó đã suýt nữa đánh trúng Sơn rồi. Nhưng thực tế thì tiếp theo về sau con chuột chũi vẫn xác định được vị trí đại khái của Sơn, nhưng thường thì nó sẽ không đánh trúng được. Vì suy cho cùng nó chỉ là có cảm giác mạnh với ngoại vật, chứ không phải là có thể nhìn thấu thuật pháp của Sơn. Tóm lại con chuột chũi chỉ có thể cảm nhận được có sinh vật khác trong cái động này, chứ không thể phát hiện được cụ thể những điều khác. Sơn cũng đã nhận ra vấn đề này, nên cậu không bay thẳng một mạch đến mỏm đá, mà là cố ý bay vòng vèo, lượn lờ xung quanh hòng làm cho con chuột chũi bị r·ối l·oạn. Kế hoạch này khá thành công, con chuột chũi tuy to lớn, nhanh nhẹn nhưng cũng không thể t·ấn c·ông toàn bộ vị trí trong cái động lớn này, chỉ có thể bị xoay vòng vòng.
Sau khi vồ hụt vô số lần con chuột chũi có vẻ bực bội, nó dừng đuổi bắt lại, bắt đầu ngửa cổ lên gào lớn vang dội cả cái động. Tiếng gào này lớn đến nỗi cả cái động phải rung chuyển dữ dội, đá vụn từ trên trần lẫn tường đều bị vỡ ra rơi xuống, cảm tưởng như cái động này sắp sụp đổ đến nơi rồi vậy. Sơn cảm thấy con chuột chũi bị mình chọc giận nên chắc là sắp dùng một khả năng gì đấy nguy hiểm, nên cậu cũng không chần chừ nữa, lập tức lao nhanh về phía mỏm đá chứa bảo vật. Trong chớp nhoáng Sơn đã đến được bên mỏm đá, nhìn thấy được một cái hộp gỗ nhỏ được đặt ngay ngắn bên trên. Bên ngoài cái hộp được vẽ lên khá nhiều phù văntrận pháp phức tạp, khá tương tự với loại dùng để phong ấn thanh tiểu kiếm kia, tuy rằng hầu hết đã mờ nhạt, không biết có còn hoạt động không. Đây càng chứng minh bảo vật này liên quan rất nhiều đến thanh tiểu kiếm. Sơn vốn định sẽ ôm cả cái hộp theo, đợi thoát ra khỏi đây đến được chỗ nào an toàn hơn rồi sẽ mở ra xem. Nhưng bất ngờ thay, vừa mới chạm tay được vào cái hộp thì nó tự động mở nắp, một vật nhỏ phát sáng khiến Sơn loá mắt, rồi “bụp” một cái, vật phát sáng bay ra khỏi hộp.
“Cẩn thận!” – Tiểu Hoa ở trên vai Sơn hốt hoảng hét lớn.
Vật phát sáng kia phóng thẳng ra ngoài, đập vào người Sơn, khiến cậu thất thần, đồng thời dư lực đập bay cậu ra khỏi mỏm đá. Sơn chỉ thấy cơ thể mình như bị một cỗ xe tăng tông phải, không thể phản kháng, không kịp chuẩn bị gì. Cậu cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi, tất cả lực lượng đều không thể vận dụng, mắt thì bắt đầu không mở ra nổi. Cuối cùng ý thức Sơn hoàn toàn biến mất, cậu đã bị ngất xỉu ngay giữa không trung, thuật ẩn thân cũng mất đi hiệu lực. Tiểu Hoa cũng đã nhận ra tình trạng của Sơn, cũng chẳng còn tâm tư đi lo đến bảo vật nữa, nó liền biến lớn ra, dùng dây leo cuốn chặt quanh người Sơn cùng thanh kiếm, hạ xuống được mặt đất rồi dùng hết tốc lực lao ra ngoài. Lúc này an nguy của mấy người đều phụ thuộc vào Tiểu Hoa, nếu không trốn kịp thì hai người sẽ trở thành thức ăn của con chuột chũi biến dị kia.
“Đại ca, ngươi mau tỉnh lại đi, nếu không chúng ta sẽ thành mồi ngon của mấy con thú kia mất.”
Tiểu Hoa vừa chạy vừa vỗ vào mặt Sơn, nhưng cậu không có dấu hiệu nào là sẽ sớm tỉnh lại, xem ra ảnh hưởng bởi cú bất ngờ vừa rồi không hề nhẹ. Trong lúc Tiểu Hoa còn đang chạy thì con chuột chũi đã ngừng gào thét, nó hướng hai con mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm Tiểu Hoa còn đang chạy. Ngay sau đấy với một tốc độ còn nhanh hơn lúc trước, nó lao như điên về phía Tiểu Hoa. Tiểu Hoa bị một màn này làm cho bất ngờ, chỉ kịp thời tạo ra một màn chắn từ dây leo để cản lại. Nhưng sức lực của con chuột chũi quá mạnh, trong trạng thái điên cuồng này nó còn mạnh hơn nữa, chỉ vả một cái màn chắn của Tiểu Hoa đã bị đập cho tan tành, kèm theo đấy Tiểu Hoa cũng bị đập bay ra xa.
“C·hết tiệt!”
Cảm thấy v·ết t·hương của mình dường như lại bị nặng hơn trước, Tiểu Hoa cảm thấy bất lực. Do bình thường Tiểu Hoa nó lười chiến đấu, lại hay kiêu ngạo nên cơ bản chỉ có thể khè đối thủ yếu hơn, gặp đối thủ mạnh hơn nó chẳng có sức chống trả hay phòng thủ gì cả. Ý chí chiến đấu của Tiểu Hoa lúc này gần như bằng không, lại còn b·ị đ·ánh bay ra một góc, v·ết t·hương cũ lại nặng hơn, cứ thế này thì cả hai xong đời là cái chắc.
“Ầm!!!”
Một tiếng vang lớn phát ra ở hướng cửa vào động, bụi mù bay phấp phới trên mặt đất. Tiểu Hoa mếu máo quay qua nhìn, thấy một bóng dáng lờ mờ đang di chuyển.
“Phượng, là mày à?” – Tiểu Hoa vui mừng hô lên, như vừa nhặt được cọng rơm cứu mạng vậy.
Đúng, cái bóng đi ra khỏi làn bụi, chính là Phượng. Lúc nãy để tiện di chuyển Sơn đã để nó lại ở lối vào động, khi nào lấy được bảo vật sẽ mang nó đi ra. Nhưng bây giờ như cảm thấy Sơn đang gặp nguy hiểm, nó liền tự mình lăn xuống phía dưới. Từ khắp cơ thể tròn vo của Phượng, một luồng khí tức kỳ lạ lan toả ra xung quanh, đây chính là áp lực huyết mạch lâu ngày không thấy của Phượng. Vừa thả ra áp lực vừa lăn dần về phía Tiểu Hoa đang ngồi, Phượng lúc này như biến về lúc Sơn mới phát hiện ra nó, khí tức phóng thích không kiêng nể gì. Con chuột chũi đang điên cuồng định t·ấn c·ông tiếp thì bị khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu cũng bớt điên dại đi, còn có chút kiêng dè quan sát Phượng.