Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 21: Thanh khí thảo



Kích hoạt trận pháp được khắc hoạ trên hai viên tinh hạch, Sơn ngay sau đó liền tiến vào rừng cây. Sơn mở rộng ra cảm giác xung quanh, cẩn thận để ý mọi bước chân của mình, tránh cho v·a c·hạm với bất kỳ bộ phận nào của những thực vật xung quanh. Thậm chí thỉnh thoảng còn có dây leo di chuyển lên xuống, khả năng là có loài vật nào biết bay bay ngang qua khu rừng này rồi, những lúc như vậy thì càng phải cẩn thận né tránh hơn.

Càng vào sâu, cây cối càng rậm rạp, chằng chịt, Sơn phải rẽ hướng liên tục để tránh đi những chỗ chật hẹp nhất, nhưng nhờ lão Thạch dẫn đường mà cậu vẫn có thể xác nhận được tuyến đường đúng. Trên đường đi, không thiếu nhất là xương cốt các loại vật hoặc mới hoặc là đã bắt đầu vỡ vụn, không khí thì càng lúc càng âm u, cực kỳ đáng sợ.

“Chuyển hướng sang trái ngay đi, phía trước ta cảm thấy có loại khí không đúng lắm, có thể làm t·ê l·iệt cơ thể sinh vật sống.” – Lão Thạch đột nhiên truyền âm.

“A, là khí độc, trong này còn có cả các loài tạo ra khí độc để săn mồi nữa, nguy hiểm quá.” – Sơn cũng không chần chừ mà đổi hướng ngay lập tức.

Trên đường đi cũng không thiếu đoạn hung hiểm như thế, nhưng nhờ có cảm giác lực mạnh mẽ của lão Thạch nên Sơn đều có thể an toàn tránh đi. Đi được một lúc lâu thì lão Thạch lên tiếng:

“Ta cảm thấy nó ở gần lắm rồi, một đoạn nữa thôi.”

“Cuối cùng cũng sắp đến rồi, đi trong này lâu hao tốn chân nguyên quá!” – Sơn hơi thở ra.

Đi từ nãy đến giờ toàn phải căng cứng cơ thể ra mà quan sát tránh né, lại còn phải dùng chân nguyên duy trì trận pháp, không mệt mới là lạ ấy. Chỉ đi thêm mấy chục mét nữa Sơn đã đi ra đến một khoảnh đất trống nhỏ, cả khoảnh đất này chỉ có đúng một cây ở giữa, có bị ngốc cũng biết đây chắc chắn là loại cây mà sư phụ nói đến rồi. Sơn dừng lại ngay rìa khoảnh đất quan sát cây này, gọi là cây không bằng gọi là một loài cỏ lớn, tán lá xanh rờn tẽ ra nhiều hướng, mỗi lá đều to lớn lạ thường, nhưng làm Sơn chú ý hơn cả là cả cây này tản ra luồng linh khí hết sức tinh thuần, chỉ từ xa cảm nhận cũng đã cảm thấy dễ chịu rồi.

“Thì ra là thanh khí thảo, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây, nhưng có vẻ nó to hơn so với trong trí nhớ của ta thì phải.” – Lão Thạch lên tiếng.



“Thanh khí thảo? Tên một loại linh thảo. Nhưng con thấy ngoài linh khí tinh thuần ra hình như nó còn có lẫn một chút dị năng lượng thì phải, chẳng lẽ nó cũng bị biến dị rồi.” – Sơn nói ra điểm đáng ngờ.

Loài này gọi là thanh khí thảo vì theo như kinh nghiệm của sư phụ, cỏ này khi trưởng thành sẽ thỉnh thoảng toả ra một chút hơi khí xanh, đây là đặc điểm nhận dạng dễ nhận ra nhất, nhưng cây trước mắt này lại toả ra cả một chút khí đỏ xen vào, cảm nhận sẽ thấy nó giống dị năng lượng.

“Có khả năng là như vậy, loài linh thảo này tuy dùng cho người cảnh giới thấp rất tốt, nhưng dược tính của nó cũng không mạnh, tính chống chịu nhân tố bên ngoài cũng không cao, bị nhiễm dị năng lượng vào cũng là có thể.” – Lão Thạch phân tích – “Nếu con có thể loại bỏ dị năng lượng ra ngoài thì có thể trực tiếp sử dụng nó, rất tốt cho việc tăng cao cảnh giới hiện tại của con. Nhưng thu được nó sợ là cũng không đơn giản đâu.”

“Không thấy những loài khác mọc ở gần nó, chả lẽ nó cũng biến dị đến mức mạnh thái quá rồi?” – Sơn lo lắng.

Có ích cho tu luyện như vậy thì Sơn là không muốn bỏ qua, nhưng liệu có nguy hiểm quá không? Nghĩ một chút thì cậu quyết định sẽ áp dụng cách làm cũ, lại phóng máy bay giấy qua xem có gì xảy ra không. Máy bay giấy vẫn chứa trận pháp tạo gió, Sơn cố ý phóng máy bay cho nó chạm đến tán lá rồi, vậy mà nó không hề có bất cứ phản ứng gì.

“Kỳ lạ, sao lại không có biểu hiện gì nhỉ?” – Sơn gãi đầu khó hiểu.

Lão Thạch cũng nhíu chặt lông mày lại, nhưng như nghĩ đến điều gì, lão giơ tay lên hút một đoạn dây leo đứt gãy gần đấy lên sau đó ném nó về phía thanh khí thảo. Lần này đoạn dây leo mới vào đến bán kính một mét xung quanh thì tán lá đột nhiên dộng đậy, sau đó chém phăng đi đoạn dây leo kia. Lá kia nhìn thì mềm mại mỏng manh nhưng lúc chém ra lại sắc bén lạ thường.

“Sao bây giờ lại phản ứng rồi? Chẳng lẽ lúc nãy là do lác?” – Sơn đầu đầy chấm hỏi, nghĩ mãi cũng không hiểu sao lại có phản ứng như vậy.

“Ha ha, cũng không khó hiểu lắm đâu, tuy bị nhiễm dị năng lượng khiến cho cây thanh khí thảo này sinh ra khả năng hoạt động như động vật, nhưng nó lại chỉ phản ứng bài trừ với những thứ mang theo dị năng lượng, giống như đoạn dây leo lúc nãy, còn máy bay giấy chứa chân nguyên thì bị nó bỏ qua.” – Lão Thạch giải thích.



“Ồ, vậy là con có thể tự do đến gần ngắt nó ngay sao?” – Sơn vui mừng hớn hở hẳn lên.

“Có thể, nhưng con phải cẩn thận một chút, viền lá của nó được cường hoá trở nên rất sắc bén, khi thu lấy phải chú ý an toàn.”

“Con rõ rồi.”

Nói rồi Sơn liền từ từ tiến lại gần cây này hơn, khi đã vào đến phạm vi cắt của lá nó cũng không có phản ứng gì, lúc này cậu mới hơi thở ra. Tiếp lấy Sơn bắt đầu cẩn thận dùng chân nguyên bọc lấy hai tay, lúc này mới dám giơ tay ra ngắt lấy từng phiến lá lớn thu vào ngọc lưu trữ. Sơn cũng không tham lam ngắt lấy toàn bộ mà để lại vài phiến lớn cùng các phiến lá non, cuối cùng cậu còn lấy một ít chân nguyên của mình dẫn vào thân cây.

“Mày giúp đỡ tao thì tao cũng giúp mày một chút, hy vọng mày sinh tồn được tại cái nơi đầy hiểm nguy này.” – Sơn nói thầm.

“Thu xong rồi thì chúng ta mau rời đi thôi, phải tìm được chỗ trú ẩn trước khi trời tối, ta hỗ trợ con xử lý dược liệu.”

“Vâng sư phụ.”



Xong việc ở đây hai người cũng không chần chừ nữa, quay lưng dọc theo đường cũ đi ra khỏi khu rừng. Lúc này, theo bóng lưng Sơn sắp lẫn vào trong rừng cây, từng phiến lá trên thanh khí thảo bắt đầu nhè nhẹ đung đưa, từng luồng khí xanh bắt đầu bốc lên, mặc dù có xen lẫn một ít khí đỏ nhưng xem ra là lượng khí đỏ đã ít hơn vừa nãy rồi. Nhìn cảnh tượng này giống như thanh khí thảo như một người đang vui vẻ vẫy tay tạm biệt vậy.

Sơn cũng không dám chậm trễ nữa, cậu nhanh chóng rời khỏi khu rừng c·hết chóc này, may mắn là vừa ra đến ngoài thì hai viên tinh hạch cũng nứt vỡ, vậy là trận pháp đã hết tác dụng. Sơn nhanh chóng vòng sang hướng khác tìm nơi trú ẩn qua đêm, cậu cũng có chút chờ mong vào tác dụng của thanh khí thảo đối với tu vi của mình.

Một bên khác, trong một toà nhà xa hoa của khu trung tâm căn cứ Bạch Hổ, trong một căn phòng sang trọng với đầy đủ tiện nghi, có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi mặc một bộ vét lịch lãm phong nhã đang ngả lưng trên ghế sofa, trên tay còn cầm lấy một ly rượu vang thỉnh thoáng nhấp một hớp, nhìn thật là biết hưởng thụ.

“Quang, cậu có ngoài cửa đấy không?” – Người đàn ông bỗng gọi lớn.

Cửa căn phòng được cẩn thận mở ra, một người đàn ông khác mặc trang phục bảo an nhẹ nhàng tiến vào, người này cũng đâu đấy khoảng 30 tuổi, nhưng không có vẻ hào hoa lịch lãm như người đàn ông trong phòng, mà dáng người này lại cao to, khuôn mặt có vài vết sẹo nên nhìn có chút lãnh khốc, tàn nhẫn. Người này hơi khẽ chào người đàn ông lịch lãm rồi lên tiếng:

“Anh Đức, em đã đi hỏi quân lính gác cổng căn cứ rồi, bọn họ bảo là vẫn chưa từng thấy thằng Hắc trở về qua lần nào.”

“A, còn chưa có trở về sao, thời gian có vẻ hơi dài rồi đấy, chẳng lẽ gặp bất trắc gì rồi?” – Người đàn ông tên là Đức vẫn với vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.

“Em cũng thấy không hợp lý, đã cử hai người mạnh hàng đầu hạng E đi theo rồi mà cho đến giờ vẫn chưa thấy trở về, cũng không thấy gửi tín hiệu hồi báo gì về, sợ là đã có bất trắc.”

“Ồ, chẳng lẽ là mắc bẫy rồi, thằng kia là cố ý dẫn dụ thằng Hắc ra rồi bị người mai phục cũng nên, chứ một thằng hạng E sao có thể gây nguy hiểm cho hai thằng kia được.” – Hơi trầm ngâm chút, anh Đức lại nói – “Cậu cử thêm một đội đi theo hướng thằng Hắc đã đi, cử người có năng lực một chút. Nhớ là sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác.”

“Em sẽ đi phân phó ngay.” – Người đàn ông tên Quang cẩn thận đáp lại.

Đợi Quang ra khỏi cửa, anh Đức mới đặt ly rượu xuống mặt bàn, khuôn mặt biến thành âm trầm lẩm bẩm:

“Dù thằng Hắc có vô dụng bất tài đến đâu thì vẫn là em tao, đừng để tao tìm được đứa nào làm hại nó, tao sẽ xử cả nhà chúng mày.”