Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 23: Kỹ năng diễn xuất không tồi



Lần này trở về Sơn cũng không từ tốn nữa mà vận dụng thân pháp, dùng tốc độ tối đa di chuyển trở về. Chuyến này tu vi cùng lĩnh ngộ có tiến bộ hơn so với trước nên tốc độ cũng theo đó tăng lên một tầng. Nếu cho Sơn gặp lại con mèo biến dị kia cũng không đến nỗi chỉ phải bị động tại chỗ nhận đòn nữa. Chỉ trong vòng chưa đến hai giờ đồng hồ là Sơn đã chạy đến đầu bên kia thành phố rồi, chỉ cần chạy qua một đoạn đường cao tốc dài nữa là sẽ về đến căn cứ Bạch Hổ. Nhưng cứ duy trì tốc độ tối đa trong thời gian dài thế này thì sẽ rất nhanh cạn kiệt thể lực cùng chân nguyên, Sơn quyết định dừng lại nghỉ một lúc rồi mới lên đường tiếp sau.

Để cho chắc ăn Sơn đào một cái hố nhỏ bên đường rồi chui xuống ngồi khôi phục, lấp miệng hố lại, bố trí trận pháp đơn giản rồi bắt đầu vận chuyển công pháp. Sơn cũng cầm vài viên tinh hạch còn dư trong tay kết hợp hấp thu linh khí bên trong để nhanh chóng hồi phục hơn. Lúc này Sơn lại cảm thấy dược lực còn lưu trữ trong cơ thể cũng đang được đẩy nhanh quá trình tiêu thụ chuyển hoá hơn. Chỉ một lúc sau là chân nguyên của Sơn đã khôi phục về đỉnh phong, hơn nữa còn có dấu hiệu tăng lên, đến mức sắp phá vỡ màn ngăn Khí Cảm tầng thứ sáu rồi. Sơn thấy đây là cơ hội tốt nên tập trung tinh thần lại nhất cử đột phá luôn. Quá trình này cũng không diễn ra quá lâu, cuối cùng Sơn cũng đặt chân vào tầng thứ sáu, nhưng như mọi lần, cậu cũng không dừng lại ngay mà bắt đầu rèn luyện chân nguyên một lần để củng cố cảnh giới.

Sau vài tiếng đồng hồ, Sơn sau khi hoàn thành củng cố tu vi thì cũng từ dưới hố nhảy ra cảm thấy cơ thể thoải mái cùng sức mạnh tăng lên khá nhiều, đang định vui mừng thì lão Thạch lên tiếng:

“Tranh thủ rời đi thôi, đến chiều rồi, địa phương này cũng không có chỗ trú ấn tốt, để đến tối là khá phiền phức đấy.”

“Vâng, sư phụ.” – Sơn gật đầu thưa lại.

Hai người lại tiếp tục cấp tốc lên đường, lần này tốc độ di chuyển của Sơn lại tăng lên một chút nữa, như vậy thì có thể sớm trở về căn cứ hơn. Dù di chuyển không kiêng nể ai thế này sẽ dễ dàng bị xác sống trên đường để ý hơn, nhưng do tốc quá nhanh nên không có con nào bám theo được.

“Dừng lại đã!” – Sơn đang tập trung phóng thân đi thì lão Thạch đột nhiên hô dừng.

“Ối!” – Sơn bị giật mình nhưng cũng kịp dừng lại vững chân, may là chưa ngã – “Sao đột nhiên lại dừng vậy sư phụ?”

“Ta vừa cảm thấy khí tức của một nhóm người xe từ hướng căn cứ đang đi về hướng chúng ta.” – Lão Thạch hơi nhíu mày – “Dựa vào cách di chuyển hẳn là đang rất vội, chẳng mấy chốc sẽ đến chỗ chúng ta thôi, con cẩn thận chút, tốt nhất là đừng để họ nhận ra con.”

“A, là người từ căn cứ sao, vậy thì phải cẩn thận một chút.”



Nói rồi Sơn lấy một ít bụi bẩn bôi lên mặt cùng quần áo, sau đó lại di chuyển tiếp dọc theo đường đi, chỉ là lần này cậu chỉ duy trì tốc độ đi bộ của người bình thường. Chỉ một sau, thật đúng là có một đoàn người đang đi ô tô ngay trên đường cái tiếp cận Sơn, Sơn âm thầm liếc qua đám người. Đám này nhìn qua ai cũng khá cao to, mặc quần áo nghiêm chỉnh nhưng không phải kiểu q·uân đ·ội. Bọn họ cưỡi trên các con xe jeep màu xanh lá hơi có kiểu cách q·uân đ·ội, nhưng bên trên có in lấy một loại lô gô nhìn rất cá tính, chắc là thuộc một tổ chức nào đấy. Đi được một lúc thì đám người này cũng đã phát hiện ra Sơn, để giả bộ trọn vẹn nhất Sơn quyết định vẫy tay lên tiếng gọi trước:

“Ở đây này! Làm ơn giúp đỡ tôi với.”

“Dừng xe lại!” – Đoàn xe vừa tiến đến gần vị trí của Sơn liền bị tiếng hô lớn của một người đàn ông phát ra từ xe dẫn đầu cho dừng lại.

Sau khi dừng lại thì một vài người từ trên xe bước xuống sau đó nhanh chóng hướng súng về phía Sơn, chỉ cần phát hiện Sơn có gì không đúng là họ sẽ bắn ngay. Sơn khẽ nuốt một ngụm nước miếng, giả bộ sợ hãi giơ hai tay lên. Một người đàn ông nhìn có vẻ như là người cầm đầu đứng ở giữa, đang nhìn kỹ Sơn sau đó lại nhìn vào một thiết bị lưu trữ hình ảnh.

“Là hình ảnh mặt của con đấy, kẻ đến mục đích chắc chắn là con rồi.” – Lão Thạch đã nhìn ra hình Sơn trên thiết bị đấy rồi nói cho Sơn.

Sơn nghe vậy thì cũng biết đại khái đám người này là ai và đang làm gì rồi, nhưng cậu cũng không sợ chúng phát hiện ra được thân phận thật của mình. Sơn liền giả giọng mệt mỏi lên tiếng:

“Các anh bình tĩnh chút, đừng bắn, tôi không hề bị xác sống làm b·ị t·hương qua đâu, chỉ là trên người hơi bẩn do phải chạy trốn xác sống liên tục thôi.”

Tên chỉ huy hơi nhíu mày một chút, rồi lại hơi giãn ra, sau đó lên tiếng:

“Vì lý do an toàn thôi, một là đề phòng người bị nhiễm, hai là muốn kiểm tra kẻ bị truy nã của căn cứ Bạch Hổ, anh bạn không phải một trong hai thì không cần phải lo đâu.”



Nghe giọng điệu người này thì có vẻ nghiêm túc, chính trực nhưng Sơn nhận ra được anh ta đang âm thầm dò xét mình. “Chẳng lẽ nhìn mình khả nghi lắm sao?” – Sơn nghĩ.

“A, ra là người của căn cứ Bạch Hổ, vậy thì tốt quá, tôi tên Hoàng Nghị, mới trải qua đoạn đường xa từ tỉnh Mai Ninh chạy nạn sang đây, nghe danh căn cứ Bạch Hổ nên muốn đến định cư, đang không biết mình có đi đúng đường hay không thì gặp được các anh.” – Sơn thở ra một hơi, tay cố tình thả lỏng dây đeo ba lô ra, sau đó nói với giọng vui mừng như gỡ được gánh nặng – “Nhìn thấy mấy anh chĩa súng vào tôi còn tưởng mình gặp c·ướp đường nữa cơ.”

“Ồ, c·ướp đường sao? Trong địa phận gần căn cứ Bạch Hổ chắc chắn là không có lũ c·ướp nào dám hoành hành đâu, anh cứ yên tâm đi.” – Tên chỉ huy có vẻ niềm nở hơn – “Nhân tiện anh bạn Nghị là từ nơi khác đến căn cứ, chúng tôi muốn điều tra lai lịch anh một chút để đảm bảo an toàn cho căn cứ, như vậy được chứ.”

Để cho Sơn tín nhiệm hơn, anh ta còn cố tình lấy ra giấy thông hành đặc biệt có con dấu từ căn cứ Bạch Hổ cho Sơn xem. Tất nhiên hàng này là thật, chỉ có điều nó cũng không thể hiện chức vụ gì trong q·uân đ·ội, lấy ra lừa gà thì còn được. Sơn cũng giả bộ cười hùa theo:

“Được, được, tất nhiên là được rồi, để được vào căn cứ, tôi sẵn sàng nhận kiểm tra, ở bên ngoài kia quá nguy hiểm rồi.”

Tên chỉ huy gật gật đầu, sau đó ra hiệu một tên đàn em lên làm việc tiếp theo, đại khái là hỏi về danh tính trước tận thế cùng năng lực đặc biệt nếu có, thậm chí còn đề nghị kiểm tra ba lô để xem có thể lưu trữ c·hất đ·ộc hay gì nguy hại không. Để cho chắc ăn Sơn chỉ khai là mình có năng lực hệ gió nhưng rất yếu, còn thể hiện ra một chút, tất nhiên là thuộc về chót hạng F, không có gì nổi bật, ba lô cũng không có gì, cho kiểm tra cũng không sao. Cuối cùng tên đàn em còn đưa ra màn hình hình ảnh của chính Sơn cùng tên Hắc ca kia hỏi:

“Anh đã từng nhìn thấy mặt hai người này chưa?”

Sơn giả bộ nhìn kỹ hai bức hình, sau đó ngẫm nghĩ một chút, liền lắc đầu nói:

“Nhìn rất xa lạ, tôi không nhớ có gặp bao giờ chưa, lần cuối tôi gặp được người khác trừ các anh là lúc đoàn chạy nạn phân tách ra do bị nhiều xác sống truy đuổi, không biết có hai người này ở trong không.”



Tên đàn em cũng không có hứng thú nghe Sơn kể chuyện xưa, liền quay về bên cạnh tên chỉ huy báo cáo tình hình. Tên chỉ huy vừa nghe vừa quan sát Sơn lần nữa, Sơn lúc này đang ngồi trên một tảng đá, tu ừng ực chai nước còn dang dở trong ba lô, xong rồi làm bộ dạng mệt mỏi do di chuyển quãng đường dài. Lúc này tên chỉ huy mới thu hồi ánh mắt, làm ra tính toán, rồi dặn tên đàn em tập hợp anh em lại, sau đó đến gần Sơn cười nói:

“Lai lịch của anh hoàn toàn không có vấn đề, anh có thể gia nhập căn cứ Bạch Hổ. Từ đây anh cứ dọc theo con đường này thì sẽ dễ dàng bắt gặp những người khác cũng đi hướng căn cứ, anh cứ đi theo là sẽ đến được. Chúng tôi có nhiệm vụ quan trọng cần xử lý, không thể tiễn đưa anh về căn cứ được.”

“Không có gì, tôi có thể tự đến căn cứ được, các anh có nhiệm vụ thì tôi không thể cản trở được, cảm ơn các anh rất nhiều, mong các anh đi đường bình an, cẩn thận đoạn đường đằng sau, đằng ấy có rất nhiều xác sống.”

Chờ cho đám người này lên xe đi hết, Sơn bắt đầu quay lưng đi bộ từ từ về hướng căn cứ, vừa đi vừa làm bộ quan sát đằng xa dò đường. Tên chỉ huy ngồi trên xe có quan sát bóng lưng Sơn một lúc, khi đã khuất rồi hắn mới lắc đầu quay lại: “Mình quá cẩn thận rồi, cảm nhận năng lượng cũng không thấy dao động đặc biệt, chắc chắn là một con gà chạy nạn rồi, sao mà là đồng bọn kẻ kia được cơ chứ.”

“Thật má nó kẹt xỉ, đã đóng giả q·uân đ·ội rồi, thấy người g·ặp n·ạn như mình cũng không hỗ trợ miếng nước, cái bánh, mất công mình giả dạng mệt mỏi đói khát.” – Sơn vừa đi vừa lẩm bẩm mắng.

“Mà cũng phải công nhận hôm nay mình diễn xuất cũng quá tốt đi chứ.” – Sơn cười tự khen mình.

“Được rồi, cũng đừng tự khen mình làm gì, không phải nhờ cái mặt nạ này của ta thì con có diễn bằng trời.” – Lão Thạch hài hước lên tiếng.

“Con cũng chỉ là nói vui vậy thôi.” – Sơn gãi đầu cười cười.

“Bỏ qua chuyện này, thằng nhóc kia lại có thể dò xét được mức độ tương thích dị năng lượng trong cơ thể người khác từ đó biết được thứ hạng của người đó, may là cơ thể con cũng không có dị năng lượng, nên hắn cũng bỏ qua đấy.”

“A, còn có năng lực như vậy nữa, không thể coi thường khả năng mà thứ dị năng lượng này mang lại được.” – Sơn nghiêm túc suy xét.

“Chuyện này tìm hiểu sau đi, ta không cảm nhận được ánh mắt của đám kia dò xét bên này nữa, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”