Một lúc sau, Sơn cuối cùng cũng hoàn thành khôi phục, cậu lập tức đứng dậy khởi động thân thể một chút, rồi sử dụng thuật ẩn thân.
“Cảm giác linh khí lớn nhất là ở tầng bốn, vậy trực tiếp lên tầng bốn là được.” – Sơn nghĩ.
Sơn lập tức nhảy trở lại ban công tầng ba, rồi từ đó phi thân lên ban công tầng bốn, nhưng vừa mới nhảy đến song song với tầng bốn, định bám tay vào lan can giữ vững thân thể. Nhưng một sự việc làm Sơn không tin nổi lại xảy ra, một người đàn ông cao to lực lưỡng không biết từ lúc nào đã đứng ngay sát lan can, ngay trước mặt cậu rồi. Sơn giật thốt cả mình, không kịp bám lan can nữa mà là rơi tự do xuống, rồi ngay khi đến vị trí tầng ba thì nhanh chóng bắt lấy lan can ban công tầng ba để ổn định lại thân thể.
“Tự nhiên sao lại có người đứng ở đấy nhỉ, rõ ràng không cảm thấy có người ở gần cơ mà?” – Sơn bình tĩnh lại tự vấn – “Làm mình giật thót cả tim luôn, may mà còn chưa hét lên nữa.”
Sơn trước khi rơi xuống cũng kịp nhận ra ánh mắt người đàn ông kia không hướng về mình mà là đang hướng ra phía xa hơn, không cậu còn tưởng là đã bị người phát hiện ra rồi chứ. Người đàn ông kia vẫn chỉ đứng im không động đậy tí nào, mắt cũng không thấy chớp cứ thế nhìn thẳng ra ngoài xa, thật không khác gì một pho tượng. Lúc nãy không nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn đứng ở đây?
“Có lẽ là loại năng lực khá giống với con mèo biến dị lúc trước, có thể tránh thoát khỏi cảm giác của chúng ta, nhưng dường như điều kiện là phải bất động, người này bố trí làm canh gác khá hợp lý đấy.” – Lão Thạch truyền âm.
“Thì ra là thế! Phải đến đủ gần mới phát hiện ra anh ta, lần này hơi sơ ý rồi, may mà chưa bị phát hiện.” – Sơn gật gù nghĩ.
Biết là chưa bị bại lộ hành tung sau, Sơn lập tức hành động tiếp, lần này cậu đứng từ phía mé ban công rồi mới nhảy lên tầng bốn, nhẹ nhàng nhảy sang bên cạnh người kia, sau đó lách người tiến vào trong phòng. Ra khỏi căn phòng Sơn mới thở phào một hơi, may mà không đóng cửa phòng, không thì sẽ phải hạ gục người này trước mới rời đi được. Ngó trái ngó phải để chắc chắn là không có ai lại ẩn mình như vừa nãy, Sơn mới men theo tường từ từ đi dọc hành lang. Vật này nằm ở trong một căn phòng kín cuối hành lang, cũng không xa vị trí của Sơn lắm. Nhưng vừa đến đoạn rẽ về phía cửa căn phòng Sơn ngay lập tức thấy được chướng ngại vật rồi. Ngay trước cửa phòng không xa là một nam, một nữ đang đứng đấy, ai mặt mũi cũng lạnh lùng nghiêm túc, không phát ra một lời nào. “Sao lại toàn là thanh niên nghiêm túc thế này?” – Sơn nghĩ. Bây giờ hoặc là phải dụ được hai người này ra chỗ khác, hoặc là phải đánh gục hai người này trước rồi thực hiện nhanh chóng trước khi bị phát hiện. Nhưng nhìn mặt hai người này có dễ dụ thế không? Nhưng cách đánh gục cũng không an toàn lắm, vậy thì tính sao. Khi kiểm tra lại số tinh hạch chứa trận pháp của mình thì Sơn bỗng nảy ra một ý tưởng, đó là đặt trận pháp che chắn tầm nhìn cùng âm thanh ngay trước cửa phòng, vậy thì mình ở bên trong làm gì thì họ cũng không phát hiện ra được. Nghĩ là làm, Sơn lập tức đi qua khoảng trống giữa hai người, cẩn thận đặt trận pháp ngay tại trước cửa, sau đó trực tiếp khởi động, khu vực cửa hơi mờ ảo một chút sau đó trở lại bình thường ngay, nhanh đến nỗi hai người kia cũng không kịp nhận ra. Làm xong hết thảy Sơn mới từ từ mở cửa tiến vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, Sơn quan sát qua một vòng bên trong, đúng là bảo quản tốt thật, không biết đây là người thuộc đoàn đội lớn nào mà lại có thể bố trí được như thế này. Vật đấy được để trong một chiếc vali lớn khoá mấy lớp liền không nói, bên ngoài còn có một lớp kính chắc là loại chống đạn, bên ngoài cùng lại là một màn laze bao quanh kín kẽ đến con ruồi có lẽ cũng không lọt qua nổi. Sơn thấy vậy cũng chỉ đành ngán ngẩm lắc đầu: “Vậy rồi làm sao mà lấy ra xem được đây?”
“Cũng không cần phải lấy ra đâu, con lùi lại một chút, để ta thử xem sao.” – Lão Thạch chợt lên tiếng.
Nói rồi lão liền nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng giữa không trung, Sơn cảm thấy được dường như đang có một sự thay đổi gì đó kinh khủng đang diễn ra trong không gian này. Linh khí trong trời đất tựa như đang bắt đầu bị vặn vẹo, bẻ hướng, Sơn dần nhận ra không gian cũng đang bị một loại lực lượng gì đấy đè nén, cậu cảm thấy bây giờ việc giơ tay nhấc chân, thậm chí là thở cũng khó khăn hơn trước. Không chỉ mình Sơn cảm thấy như vậy, mà cả căn cứ, thậm chí là những khu vực xung quanh căn cứ tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, cảm nhận trên cơ thể chịu đến áp lực rất lớn, những người yếu ớt có khi còn bị chấn cho nằm trên đất không nhúc nhích được. Không chỉ vậy cả mặt đất cũng bắt đầu rung lắc dữ dội, cây cối đổ rạp, nhà cửa lắc lư. Tình trạng này chỉ diễn ra mấy chục giây thì dừng lại đột ngột, như là chưa từng có gì xảy ra vậy.
Sơn lúc này cũng đã cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, cử động cũng trở lại bình thường rồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn qua phía sư phụ, nhưng lão Thạch lúc này vẫn đang nhắm mắt, sắc mặt không được tốt lắm. Sơn cũng cảm thấy có gì đấy chẳng lành sắp xảy ra, chẳng lẽ là do vật này gây nên. Nhưng Sơn chưa kịp hỏi lão Thạch tình huống vừa rồi là như thế nào thì đột nhiên cậu cảm thấy trận pháp ngoài cửa bị tác động lên, Sơn chỉ vừa kịp ẩn thân đi thì cánh cửa đã bị đạp tung ra rồi. Chạy vội vào trong căn phòng là những người đang canh gác ở trong biệt thự, có lẽ trận rung chấn vừa rồi làm họ lo lắng cho vật được cất giữ bên trong này.
“Các người đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đấy!” – Lão Thạch đột nhiên hiện hình rồi trầm giọng lên tiếng - "Nói nhanh, các người lấy được vật này từ đâu?"
Trong mắt mấy người bảo vệ kia chỉ thấy một người ăn mặc kỳ quái đang ngồi giữa không trung, nhưng khuôn mặt lại bị che phủ bởi một màn sương trắng, không thể nhận ra danh tính. Hơn nữa theo từng chữ người này nói ra, bọn họ lập tức bị ép cho nằm bẹp xuống sàn, không thể nhúc nhích nổi, một cảm giác sợ hãi, t·ử v·ong kéo thẳng lên não, tựa như người này chỉ cần nói một chữ là bọn hắn có thể c·hết ngay lập tức vậy. Theo lời lão Thạch nói xong, một người không tự chủ được mở miệng lên nói:
“Chúng tôi khai thác được nó từ môt di tích cổ mới phát hiện sau tận thế”
“Xung quanh vật này còn có gì khác không?” – Lão Thạch tiếp tục hỏi.
“Không còn bất cứ thứ gì khác” – Người kia đáp lời.
“Có gì bao bọc bên ngoài vật này không?”
“Có, có một lớp hộp làm từ đá, chúng tôi sau khi mở ra được thì chiếc hộp cũng tự vỡ nát rồi.”
“Sao mày lại khai hết bí mật quan trọng ra vậy? Mày muốn c·hết à?” – Một người khác sau khi cố gắng hết sức, mới gào lên được câu này.
Người kia ánh mắt lúc này mới hơi thanh tỉnh lại, rồi bỗng xanh mặt lên nói:
“Tao không biết, tao không thể kiểm soát được cơ thể của mình.”
Lão Thạch cũng không để ý đến mấy tên canh gác nữa, lão nhíu mày lại cực sâu, sau đó mới giơ bàn tay lên, nắm một cái, cả khung kính cùng chiếc vali vỡ tan thành một đống bột phấn, lộ ra ngoài hình dáng của vật có trong vali. Sơn nhìn ra được nó giống như là một thanh kiếm vậy, nhưng nó lại khá nhỏ để được gọi là kiếm, chắc nó chỉ dài cỡ con dao găm. Trên thân kiếm có phủ một lớp bụi mỏng, nhưng Sơn có thể nhìn ra được lớp bụi này như là một lớp che chắn vậy, che đi phần lớn khí tức cùng hào quang của nó không lan rộng ra ngoài, nó đem lại cho Sơn cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Đây là thứ gì vậy?
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Rời mắt khỏi tiểu kiếm, Sơn lập tức hỏi lão Thạch.
“Ta không biết đây là loại v·ũ k·hí gì, nhưng nó cực kỳ tự nhiên, cũng cực kỳ kinh khủng, nếu không có lớp phong ấn cũ ở trên thân nó lúc này thì khí tức đáng sợ của nó đã tản mát ra ngoài rồi, nó có thể thu hút những thứ cực kỳ khủng kh·iếp đến.” – Lão thạch sắc mặt ngưng trọng giải thích – “Lớp phong ấn ngoài cùng đã bị phá, tuy vẫn còn lớp phong ấn trong, nhưng nó vẫn đang thu hút thứ gì đó đến. Ta cũng đã thử câu thông với nó, nhưng không thể nhìn ra được gì khác.”
“Thanh tiểu kiếm này lại kinh khủng như vậy? Có thứ gì đó đang đến đây ư? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ sư phụ?” – Sơn càng nghe lão Thạch nói thì càng hãi nhiên, thậm chí lời nói cũng bắt đầu không rành mạch rồi.
“Bây giờ ta sẽ phong ấn thứ này lại bằng trận mạnh nhất bây giờ ta có thể tạo ra, rồi giấu nó vào đan điền của con.” – Lão Thạch nhìn Sơn với ánh mắt kỳ vọng – “Ta giao cho con bảo quản nó, tìm hiểu, cố gắng kiểm soát được nó, không được để cho kẻ có m·ưu đ·ồ xấu có được nó, nếu không cả thế giới này sẽ đại loạn, thậm chí là huỷ diệt.”
Lời lão Thạch nói càng lúc càng kinh người, Sơn cũng không thể ngay lập tức hình dung ra mọi việc, nhưng cậu lại hiểu việc này nghiêm trọng như thế nào. Dù chưa thể bình tĩnh lại nhưng Sơn cũng không chần chừ mà ngay lập tức nhận lấy nhiệm vụ mà sư phụ giao cho mình:
“Con chắc chắn sẽ thực hiện được việc sư phụ giao cho.”
“Tốt lắm, bây giờ lập tức ngồi xuống, thả lỏng cơ thể ra, nghe theo ta chỉ dẫn.” - Lão Thạch hài lòng gật đầu.
Sơn lập tức làm theo, cả căn phòng bắt đầu bình tĩnh trở lại, những người đang nằm dưới sàn kia không có ngoại lệ, toàn bộ đều đã ngất xỉu, bị lực lượng đẩy ra ngoài phòng. Cả căn phòng lúc này như bị một lồng giam che phủ lại, nội bất xuất ngoại bất nhập.