Đợi cho mọi thứ thực sự lắng xuống, không còn ai nhìn thấy trận chiến kinh thiên kia diễn ra nữa lúc này mới có người hò reo lên:
“Thắng rồi! Chúng ta thật sự thắng rồi!”
Theo đấy cả căn cứ cũng bắt đầu reo hò ầm ĩ lên, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, dù sao căn cứ cũng đã tránh thoát một kiếp bị diệt, sao có thể không vui được chứ. Nhưng ở đây lại có người không vui được, Trần đại tướng cau mày thật sâu, rõ ràng người kia nói là chỉ tiêu diệt chủ lực của thú triều, còn lại sẽ do căn cứ tự xử lý, sao lại có thể yên tĩnh đến kỳ lạ như vậy cơ chứ. Nghĩ rồi ông liền cầm lên loại ống nhòm tốt nhất nhìn ra phía xa hơn. Trận đại chiến lúc nãy thực sự đã tiêu diệt những thú biến dị loại lớn không kịp chạy thoát rồi, số còn lại thì đã chạy tán loạn. Nhưng khi nhìn đến một hướng khác thì ông lập tức cảnh giác lên, có một nhóm lớn thú biến dị bị kéo đến từ thú triều bây giờ mới chạy đến địa phận này, vậy mối lo hiện giờ chắc chắn là chúng đây.
“Toàn căn cứ nghe rõ, mối nguy của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ đâu, đang có một toán thú biến dị lớn đang nhanh chóng hướng căn cứ mà đến. Tất cả mọi người nhanh chóng trở về vị trí, theo hiệu lệnh của ta sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.” – Đại tướng nhanh chóng nói to vào loa phát thanh ra toàn căn cứ.
Nhiều người nghe thấy vậy thì đã ngừng reo hò lại, thay vào đó lại là dấy lên bất an, cứ tưởng là đã thoát được kiếp nạn rồi chứ.
“Mọi người yên tâm, nhóm dị thú này tuy không ít nhưng xét về số lượng lẫn chất lượng hoàn toàn không thể so với lúc trước, chỉ cần chúng ta đồng lòng quyết tâm thì chắc chắn có thể vượt qua được.” – Thấy mọi người trạng thái tinh thần không được tốt, đại tướng lên tiếng động viên.
Mọi người nghe được thì cũng phần nào lấy lại tinh thần, lập tức bắt đầu chuẩn bị phòng thủ căn cứ. Đại tướng cũng giao lại nhiệm vụ cho cấp dưới, sau đó lại tiếp tục theo dõi hướng đi của nhóm dị thú kia. Khi ông nhìn thấy đám thú đi đến gần hố sâu hình bàn tay kia thì chúng tự động tách ra hai bên tránh xa cái hố đến mấy chục mét khoảng cách, như thể chúng sợ cái gì đó ở trong hố vậy. Nhìn sang bên cạnh miệng hố, đại tướng nhìn thấy hình như có một bóng người đang ở đấy, nhưng khoảng cách hơi xa, ông không chắc chắn lắm nên cũng đành bỏ qua.
Quả thật là có một bóng người đang ở sát miệng hố, đó chính là Sơn đang quỳ ở đấy, bỏ qua tất cả mọi thứ bên ngoài, cậu chỉ quỳ ở đấy không hề động đậy. Thú biến dị không hề dám đến gần phạm vi xung quanh miệng hố nên Sơn cũng không hề hấn gì. Chắc hẳn là khí tức kinh khủng còn dư lại từ đòn cuối cùng của lão Thạch đã chấn nh·iếp được tất cả đám thú ấy.
Nửa đêm, tiếng hô hào, tiếng súng bắn liên thanh, tiếng gào thét của dị thú vẫn vang vọng liên hồi. Cả căn cứ Bạch Hổ vẫn đang gồng gánh chống lại cuộc t·ấn c·ông của đám dị thú. Tuy là lượng dị thú không lớn như lúc còn trong đợt thú triều ban đầu, nhưng để đánh lui được đám này không thể nào mà một sớm một chiều là xong được.
Bên cạnh hố sâu, vẫn là thân ảnh đơn bạc ấy, nhìn vào khiến cho lòng người trĩu nặng tâm sự, mang tâm trạng cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời. Sau gần một ngày quỳ gối tại đây, cuối cùng ánh mắt Sơn cũng hồi thần lại, không còn sâu thẳm nhìn vào hư không nữa. Sơn hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra, sau một ngày tưởng nhớ về sư phụ, cuối cùng cậu cũng bình tĩnh trở lại. Lúc này Sơn cũng đã minh bạch ý niệm của sư phụ, tuy bây giờ sư phụ đã đi xa, chỉ còn lại một mình, nhưng chỉ cần cậu cố gắng tu luyện, tiến tới cảnh giới cao hơn, tiến tới những nơi xa hơn, Sơn tin tưởng mình có thể gặp lại được sư phụ. Hơn nữa, Sơn quyết tâm phải đạt được bước tiến xa nhất để lúc gặp lại sư phụ sẽ không thẹn với bản thân, với kỳ vọng của sư phụ. Thông suốt những điều này sau, Sơn ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp cảm thụ tàn dư lực lượng toả ra từ miệng hố, bên cạnh đó là hấp thu linh khí tinh thuần từ viên tinh hạch khổng lồ bên cạnh để hỗ trợ quá trình tu luyện cùng cảm thụ.
Thế là mặc cho bên ngoài ồn ào thế nào, chiến đấu ác liệt ra sao, Sơn vẫn ngồi ở đó cảm ngộ tu luyện. Không biết qua bao lâu, viên tinh hạch khổng lồ kia đã ảm đạm hẳn đi lúc nào rồi, đó là dấu hiệu của linh khí bên trong đã khô kiệt hoàn toàn, lúc này Sơn cũng đã từ từ mở mắt ra, hai tia sáng lập loè loé lên trong mắt cậu một cái rồi biến mất. Sơn đã cảm thụ xong cách hoạt động cùng vận chuyển lực lượng từ cái hố đấy, đồng thời thành công đẩy tu vi lên đến Khí Cảm tầng thứ tám. Nhìn sang viên tinh hạch đã ảm đạm đi, Sơn không khỏi cảm khái, viên tinh hạch này không chỉ rất lớn mà tỷ lệ linh khí ẩn chứa trong nó còn đạt đến mức độ kinh khủng, hoàn toàn vượt xa tỷ lệ trong những viên tinh hạch khác. Nhờ vậy mà Sơn mới nhất cử đột phá đến tầng thứ tám được, đây đúng là sư phụ đã hỗ trợ cậu thêm một lần nữa đây mà. Dừng lại cảm khái, thu lại viên tinh hạch, Sơn quay sang miệng hố vái lạy ba cái sau đó rời đi, để lại nơi này minh chứng về một kỳ nhân không biết tên đã tiêu diệt dị thú mạnh nhất lịch sử Lục Vân Tinh.
Lần này Sơn cũng không đi luôn mà là cưỡi kiếm bay trở về căn cứ, cậu muốn kiểm tra xem an nguy của hai anh Cường, Lưu. Dù sao họ cũng là những người Sơn quen đầu tiên trên tinh cầu này, lại là những người rất tốt đã từng giúp đỡ qua mình, cậu cũng không thể rời đi để lại họ gặp nguy hiểm được. Lần trước tự mình ngự kiếm phi hành tu vi của Sơn mới là tầng bảy, miễn cưỡng bay được đến gần miệng hố thì cạn kiệt chân nguyên. Lần này tu vi tăng lên một tầng, có thể ngự kiếm lâu hơn hẳn, nên Sơn cũng không chần chừ nữa, dùng tốc độ nhanh nhất hiện tại phóng trở về căn cứ.
Sau mấy ngày chiến đấu, số lượng dị thú tụ tập trước cửa vào căn cứ đã giảm đi đáng kể, tuy không rõ thiệt hại là bao nhiêu, nhưng tình hình có thể nói là qua cơn nguy kịch được rồi. Sơn nhanh chóng bay vòng qua phía trước chiến trường, ẩn thân bay vào phía sâu trong khu bình dân. Cuối cùng Sơn đáp xuống trước cửa nhà anh Lưu, hơi chần chờ chút, nhưng Sơn vẫn quyết định gõ cửa nhà. Sau một chút một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, khuôn mặt chất phác nhưng lại mang nhiều vẻ mệt mỏi mở cửa ra, thì ra đây chính là anh Lưu. Sau mấy ngày tham gia hỗ trợ vận chuyển dược vật v·ũ k·hí, hôm nay cũng đến phiên anh được nghỉ, nhưng nhìn cũng có thể thấy mấy hôm nay anh đã trải qua vất vả đến thế nào. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi mà một thời gian chưa nhìn thấy, anh Lưu vui mừng vội vàng bắt lấy vai Sơn nói:
“Cậu em Sơn, ra là cậu à?”
“Là em đây anh Lưu!” – Sơn khẽ mỉm cười đáp lại, nhưng ai cũng nhìn ra nụ cười này khá miễn cưỡng.
“Anh nhìn tâm trạng cậu có vẻ không được tốt lắm, thời gian vừa rồi cậu trải qua thế nào, có gặp vấn đề gì nghiêm trọng không? Cậu cứ việc tâm sự với anh, nếu được anh cùng anh Cường sẽ giúp đỡ cho cậu.” – Anh Lưu nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Sơn, không khỏi quan tâm hỏi han một lượt.
Anh Lưu cũng nhận ra Sơn đã xuất hiện thay đổi rất lớn kể từ lần gặp mặt đầu tiên rồi, không còn là cậu thanh niên vui vẻ dễ gần, hay nói hay cười nữa. Giờ đây Sơn lại luôn giữ khuôn mặt nghiêm túc, ít nói cười lại, ánh mắt có chút thăm thẳm đượm tâm sự. Sơn nhìn ra được tâm ý của anh Lưu, trong thời đại tận thế, xác sống, dị thú đầy đường, lòng người lại là thứ khó lường, cậu lại có cơ hội gặp được người tốt như anh Lưu, anh Cường, được anh hỏi han ân cần như này, cậu cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhõm đi phần nào.
“Cảm ơn anh đã quan tâm em, chỉ là chút chuyện không vui mà thôi, không phải vấn đề lớn gì đâu.” – Sơn đáp lại, hơi trầm ngâm một chút, cậu lại nói – “Em chuyến này trở về chỉ là muốn nhìn xem tình hình của các anh, thấy các anh an toàn, em cũng yên tâm rời đi rồi.”
“A, sao vừa gặp cậu đã muốn đi rồi? Với lại bây giờ dị thú vẫn còn tụ tập đầy ngoài căn cứ, cậu ra đấy khác gì nộp mạng.” – Anh Lưu cả kinh, lập tức khuyên can Sơn – “Ở lại cùng anh và anh Cường, chúng ta chiếu cố lẫn nhau, sống ở căn cứ này cũng rất tốt.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em đã quyết định rồi, con đường của em là thế giới phía ngoài kia, đó sẽ là nơi thực hiện mục tiêu quan trọng của em.” – Sơn đáp lời – “Anh cũng không cần lo lắng cho em, em hoàn toàn có thể tự do ra vào nơi đây, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Nói rồi, Sơn liền từ trong người lấy ra một cái túi đưa cho anh Lưu.
“Bên trong này có một số lượng tinh hạch, hai miếng bùa hộ mệnh em làm cho hai anh, có thể trong lúc nguy cấp bảo vệ tính mạng, em đã để lại cách sử dụng của bùa cho hai anh trong đây. Bây giờ em phải đi rồi, anh gửi lại lời chào của em đến gia đình anh cùng anh Cường với. Hy vọng sau này chúng ta sẽ còn có cơ hội gặp lại. Hai anh xin hãy bảo trọng!”
“Đợi đã!...”
Anh Lưu còn chưa kịp nói xong lời thì Sơn đã biến mất khỏi tầm mắt của anh rồi. Sơn đã ngự kiếm rời xa khỏi căn cứ rồi, căn cứ sau khi thoát khỏi nguy cơ thú triều chắc chắn sẽ phát triển tốt lên, cũng đã lo liệu cho hai anh xong, cậu không còn gì phải lưu luyến nơi đây nữa. Từ đây Sơn bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo của mình, sinh tồn trong thế giới tận thế, theo đuổi mục tiêu mà cậu đã đề ra.