Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 37: Tâm sự



Trong lúc chờ cô bé ăn uống cho xong, Sơn cũng tranh thủ cậy mấy cái nắp hộp thức ăn ra ăn, cả ngày nay mải chạy đông chạy tây lo cho cô bé này, Sơn suýt quên là mình cũng đang rỗng ruột đây. Không có đồ mở hộp, Sơn dồn chân nguyên vào đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng vạch ra một đạo vết cắt trên nắp hộp, thuận lợi mở ra, nhìn vết cắt rất thẳng, rất đẹp, tựa như là dùng một con dao rất sắc bén cắt ra vậy. Cô bé đang ăn thì thấy Sơn làm vậy cũng phải trố mắt lên, sau đó vỗ tay khen lấy khen để:

“Chú… à anh giỏi thật đấy!”

“Cái này cũng bình thường thôi, bản lĩnh thật sự của anh cũng không chỉ có như vậy thôi đâu.” – Tự nhiên được một bé gái khen, Sơn cũng có phần hơi phổng mũi lên.

“A, còn nhiều trò nữa ư, anh biểu diễn đi có được không?” – Cô bé hai mắt toả sáng nhìn Sơn.

Lời Sơn nói đã thành công thu hút được sự tò mò của cô bé. Sơn nhìn thấy vậy thì đành bất đắc dĩ cười trừ, khi không lại nổ mạnh làm gì, mình tu luyện đâu phải là để diễn trò cơ chứ.

“Bản lĩnh thì nhiều thật, nhưng anh chỉ dùng vào những lúc cần thiết ví dụ như, ừm, nhóm lửa chẳng hạn, hoặc chiến đấu với xác sống…” – Sơn khéo léo từ chối biểu diễn.

Nhưng trái với ý nghĩ của Sơn, cô bé cũng không thất vọng sau khi Sơn từ chối biểu diễn, mà ngược lại cô bé lại vui sướng hơn.

“Vậy là anh rất mạnh, có thể đánh bại được rất nhiều xác sống phải không?” – Cô bé hỏi Sơn, giọng nói tràn đầy mong đợi.



Cái ánh mắt lấp lánh mong chờ này là có ý gì, chẳng lẽ là muốn mình đi đánh ai đó chăng? Sơn cũng hơi đau đầu rồi đấy, biết vậy từ đầu đã không khoe khoang rồi. Nhưng nghĩ kỹ một chút, phải chăng cô bé, hay là người quen của cô bé gặp phải tình huống nguy nan gì cần người có năng lực giúp đỡ mới được. Sơn nghiêm túc hỏi cô bé:

“Chuyện này thì tạm thời chúng ta sẽ chưa bàn đến, bây giờ nói một chút hoàn cảnh hiện tại đi, anh tên là Lương Minh Sơn, em gọi anh là anh Sơn là được rồi. Em có thể cho anh biết tên được chứ? Với lại em đang gặp khó khăn gì mà lại một mình lưu lạc đến đây, kể cho anh nghe, biết đâu anh lại giúp đỡ được thì sao?”

“Em tên là Vương Minh Nguyệt, còn về chuyện của em thì, thì…” – Nguyệt khi muốn nói về hoàn cảnh bản thân thì lại ngập ngừng chưa nói ra được.

“Anh nhìn ra được là em có việc cần người trợ giúp, nhưng muốn vậy thì em phải kể cho anh nghe rõ đầu đuôi sự việc xảy ra với em ra làm sao đã, như vậy anh mới có thể tìm ra biện pháp hợp lý giúp em giải quyết vấn đề được chứ.” – Sơn ân cần khuyên nhủ Nguyệt – “Em cứ ổn định cảm xúc mình một chút rồi từ từ kể cho anh cũng được.”

Chờ một lúc, Sơn mới thấy cô bé Nguyệt thở ra một hơi dài, sau đó mới lên tiếng:

“Bố mẹ em đã mất rồi, mất trong lúc bảo vệ em khỏi bị xác sống truy đuổi, chỉ còn em chạy thoát được mà thôi. Em đi theo một người hàng xóm trốn ra ngoài thành phố, sau mấy lần tránh thoát khỏi những bầy xác sống khác nhau thì theo nhóm người sống sót di chuyển đến một vùng sâu trong rừng. Ở đây mọi người được đưa về một nơi mà họ gọi là trại tị nạn. Lúc đầu những người quản lý trọng trại ra sức khuyên bảo, dùng điều kiện tốt kêu gọi người sống sót gia nhập vào trại tị nạn, nhưng cuối cùng họ vào đó thì sẽ phải lao động không khác mấy nô lệ, phải ra sức làm việc, trồng trọt, chăn nuôi phục vụ nhu cầu sống cho mấy tên quản lý. Nếu ai dám phản kháng hay cố gắng trốn ra ngoài sẽ b·ị b·ắt lại, sau đó sẽ bị đem đi nơi khác, em chưa từng thấy có ai trở về được. Em còn nhỏ tuổi nên phải làm việc ít hơn, mặc dù ăn uống cũng không tốt lắm nhưng dù sao vẫn tồn tại được. Hơn nữa ở trong trại em cũng quen biết được một chị gái cực kỳ tốt bụng, chẳng những luôn giúp đỡ, nói chuyện cùng em, động viên em, lại còn hay chia cho em một phần đồ ăn ít ỏi của chị nữa, nhờ vậy mà em mới có động lực sống tiếp được.”

Nói đến đây cơ thể Nguyệt khẽ run lên, chẳng biết là do quá đau buồn hay là do sợ hãi nữa. Sơn thấy vậy thì đặt tay lên vai Nguyệt, một luồng chân nguyên tinh thuần từ từ chảy vào cơ thể Nguyệt, làm ấm người em lên, lưu thông kinh mạch trong cơ thể, khiến một số cảm giác khó chịu dần biến mất. Khi Nguyệt cảm thấy bình tĩnh hơn rồi thì mới nói tiếp:



“Sẽ không có gì xảy ra nếu khoảng nửa năm trước em đột nhiên phát hiện ra mình có năng lực đặc biệt, đó là có thể thúc đẩy cây cối lớn lên. Em chỉ cần đến gần một cây bất kỳ, chạm vào nó, nghĩ cho nó lớn, thế là cây đó sẽ lớn lên rất nhanh. Lúc đầu thì em vui lắm, có thể quan sát cây cối lớn lên nhanh chóng rất thú vị. Nhưng không biết từ lúc nào, năng lực của em bị quản lý trong trại phát hiện ra, sau đó em bị người ta mang đi, b·ị b·ắt nhốt vào một căn phòng tách biệt. Em được giao cho đến khu trồng trọt để phát triển cây trồng và một số loại cây đặc biệt. Lúc đầu thì em vẫn làm theo họ, nhưng càng về sau em càng phải sử dụng năng lực nhiều hơn, rất mệt mỏi, nhưng nếu không làm theo thì em sẽ bị phạt, bị bỏ đói.”

Sơn nghe thấy vậy mà cũng tức giận thay, sao lại có thể làm ra những việc như vậy đối với một đứa trẻ cơ chứ, bọn này có còn là con người không vậy. Nghĩ xa hơn, cái trại này sinh ra chắc chắn không phải là cứu giúp, thu nhận người g·ặp n·ạn, mà có lẽ là để thu lao động làm việc cho mấy tên đứng đầu ăn chơi, hưởng lạc, thậm chí là làm ra những việc kinh khủng khác, Sơn cũng không dám đoán thêm nữa. Nếu cô bé Nguyệt này còn đang bị bọn chúng bắt giam làm việc thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành cái xác khô thôi.

“Chị gái mà em quen biết trong trại rất tốt với em, biết em bị nhốt lại chị ấy thường xuyên lén lút mang đồ ăn và đồ chơi đến cho em. Chị cũng biết sức khoẻ em đang tệ dần đi, nên mấy ngày trước, nhân lúc bảo vệ lỏng lẻo, chị ấy đã lén cứu em ra ngoài. Em thì được cứu ra rồi, còn chị ấy thì vẫn ở lại trong trại, không biết giờ chị ấy ra sao nữa rồi. Hu hu.”

Nói xong Nguyệt liền bắt đầu nấc lên rồi oà khóc, Sơn cũng không biết làm gì khác hơn ngoài an ủi:

“Nín đi Nguyệt, đừng buồn quá, chị ấy là một người tốt, chắc chắn sẽ được ông trời phù hộ, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.”

Dỗ một lúc Nguyệt mới nín khóc, nhưng dường như em ấy lại bắt đầu mệt mỏi rồi. Sơn lúc này nhớ ra là cô bé vẫn chưa được bổ sung đầy đủ dị năng lượng. Cậu liền ngày lập tức rút ra mấy viên tinh hạch đặt vào tay Nguyệt, sau đó thực hiện lại các bước như đã làm từ trước. Nguyệt cảm nhận được dường như là có một dòng chảy ấm áp đang tràn vào cơ thể mình, nó làm cô cảm thấy dễ chịu, làm dịu đi cơn mệt mỏi đang ập đến. Khi đã đỡ mệt rồi, Nguyệt mới nhìn xem trong tay mình đang cầm vật gì, thì ra là mấy hòn đá mà người ta hay thu lấy từ xác của xác sống.

“Em có biết đây là gì không?” – Thấy Nguyệt tỉnh táo hơn rồi, Sơn chợt lên tiếng hỏi. – “Đây là tinh hạch, một loại đá năng lượng được lấy ra từ đầu của xác sống và dị thú, có tác dụng rất lớn đối với năng lực giả như em.”



Thấy cô bé đang chăm chú lắng nghe, Sơn tiếp tục giải thích:

“Năng lực giả hấp thu dị năng lượng có trong tinh hạch vừa có thể bổ sung năng lượng đã tiêu hao sau khi sử dụng năng lực, vừa có thể dùng để nâng cao thực lực của mình, đại khái là có thể nâng cấp năng lực có sẵn lên mức độ cao hơn.”

“Vậy là em cũng có thể dùng được viên đá này sao?” – Nguyệt tò mò hỏi.

“Tất nhiên là được rồi, nhưng hiện tại thứ em cần là phải hồi phục sự thiếu hụt năng lượng trước đã, để anh dạy em cách hấp thụ nhé!” – Sơn đưa cho Nguyệt một viên tinh hạch còn nguyên vẹn – “Đây, nắm chặt nó vào lòng bàn tay, sau đó vận dụng dị năng lượng trong cơ thể như lúc em dùng năng lực ấy, nhưng không phải phát năng lực ra ngoài, mà là để nó truyền vào tinh hạch, từ đó dẫn dắt dị năng lượng từ tinh hạch đi ngược lại vào cơ thể em, như vậy là có thể hấp thu được rồi. Chỉ cần em làm được lần đầu tiên thì từ sau làm sẽ cực kỳ đơn giản, em thử đi.”

Nguyệt gật gật đầu nhỏ, nắm chặt viên tinh hạch trong tay bắt đầu thử theo cách mà Sơn vừa dạy. Chỉ mất một chút thời gian là cô bé đã làm được rồi, Sơn nhận xét cô bé này rất thông minh, sáng dạ, dạy một lần là đã làm được rồi.

“Vậy để anh hỏi thẳng, em muốn anh cứu chị gái kia ra có đúng không?” – Chờ cho Nguyệt hấp thu đủ dị năng lượng, Sơn mới lên tiếng hỏi.

“Em biết là mong muốn này rất khó khăn, nhưng nếu được em xin anh giúp em với, anh muốn em làm gì cũng được.” – Nguyệt hướng ánh mắt nhìn Sơn cầu xin, gương mặt nhỏ non nớt nhưng lại vô cùng kiên định.

“Ha ha, anh cũng không cần nhóc phải làm cái gì đâu, việc này cứ để anh, anh cũng ghét cái bọn mất dạy kia lắm rồi, không cho chúng nó một trận là không chịu được.” – Sơn cười nói – “Sáng mai chúng ta sẽ hành động, em chỉ cần nghe theo anh bảo là được rồi, còn lại anh sẽ giải quyết.”

“Cứ thế đã nhé, bây giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi đi, sáng dậy chúng ta còn phải làm một vố lớn nữa chứ!”