Đúng như lời tên chỉ huy nói, hai người Sơn được một tên lính khác lái ô tô việt dã chở thẳng về căn cứ. Trên đường đi người này không hề lên tiếng, Sơn cũng lười cùng hắn tán chuyện, cậu chỉ âm thầm quan sát đường đi cùng địa hình xung quanh. Ô tô rời xa thành phố bỏ hoang, hướng thẳng đến khu rừng rậm bên cạnh, do mấy năm tận thế nên những khu rừng đã được quy hoạch hợp lý cũng dần biến thành như rừng nguyên sinh thế này đây. Cây cối chằng chịt chắn hết tầm nhìn, dây leo vắt vẻo trên các cành cây, còn may là chưa gặp được loài thực vật nào biến dị đấy. Con đường mà xe Sơn đang đi hẳn là đã được đám người trong cái trại kia khai phát một lần, đi khá là nhanh.
Đi sâu vào rừng một lúc, rẽ thêm vài lần nữa là xe đã đi đến một khu vực rộng rãi, trống trải hơn rồi, khu vực này chính là nơi lập ra cái trại tị nạn giả trang kia rồi. Đến gần cửa vào trại, xe mới chậm rãi dừng lại, người lái xe mới xuống xe vào trong thông báo. Trong lúc chờ đợi Sơn tranh thủ quan sát toàn cảnh khu trại, khu trại tính ra là cũng được xây dựng khá quy mô đấy, không chỉ to lớn mà còn rất vững chắc, các hào phòng thủ cũng đầy đủ, còn có hàng loạt đội lính canh phòng nghiêm ngặt, trại lại một mặt dựa núi, phòng thủ hay chạy trốn đều rất thuận tiện. Đây hẳn là cơ sở được xây dựng bởi giới giàu có trước tận thế, họ có đủ lực lượng và tài nguyên để làm được việc này, chỉ là lợi dụng người sống sót làm lao động thì không thể chấp nhận được.
Đợi một tí, cuối cùng cũng có người đi ra tiếp dẫn hai người Sơn vào trại, hai người được đưa đi gặp một người gọi là quản lý dân cư để nhận được chỉ dẫn nơi ở cũng như công việc. Trên đường đi vào trong Sơn có nhìn thấy một số người đang làm việc, khi họ nhìn thấy người mới vào trại là Sơn thì cũng không tiếp đón chào hỏi gì, vẫn làm việc dang dở trong tay, nhưng trong ánh mắt của họ thì tràn đầy là thương cảm đối với hai người cậu. Hiển nhiên là họ biết hai người mới bị dụ vào trại thì chỉ có thể chấp nhận bị bóc lột lao động, ăn không đủ no, nào có cuộc sống bình đẳng, ăn no uống no, cùng nhau phát triển như bọn quản lý vẫn nói cơ chứ, hơn nữa muốn rời trại cũng không thể rời đi được. Sơn cũng nhận ra được những người lao động này phần lớn là trong hoàn cảnh mệt mỏi, tâm trạng căng thẳng, hẳn là do làm việc quá nhiều mà nghỉ ngơi không đủ đây. Khác với Sơn đang quan sát tình hình chung của trại, Nguyệt lại đang nhìn đông, ngó tây, đảo mắt qua nhiều khu vực, cô bé đang muốn tìm ra thân ảnh của người chị gái đã luôn giúp đỡ cô lúc khó khăn.
Trước tiên là đến nơi ở, nơi sinh hoạt của hai người, nó giống một khu phòng trọ cho sinh viên hơn, vào nhìn bên trong phòng, phòng khá nhỏ hẹp, ít được quét dọn nên khá bẩn, tiện nghi không có, chẳng có gì ngoài một chiếc giường kiểu cũ, lại còn là hai người bị nhét chung vào một phòng nữa. Nhìn thấy Sơn nhíu mày sâu, người quản lý phòng cũng chả thèm đếm xỉa, chỉ nói một câu:
“Ở đây chứa rất nhiều người tị nạn, nên tất cả mọi người đều ở loại phòng như vậy, đừng có phàn nàn. Hai người tự sắp xếp đồ dùng cá nhân, sáng mai đúng giờ chuông báo kêu thì phải tập trung tại sân tập thể bắt đầu nhận việc làm. Ở đây không có ai được phép lười biếng, phải góp sức vào xây dựng trại lớn mạnh, đã nghe rõ chưa?”
Nghe thì có vẻ chính khí, là nghiêm túc, nhưng Sơn nghe ra trong lời nói này có tí châm chọc. Sơn cố làm bộ muốn nói lại thôi, ngập ngừng một chút mới lên tiếng hỏi:
“Vậy không biết chúng tôi nhận lương thực hỗ trợ từ đâu?”
“Đều đặn sau giờ làm buổi sáng và chiều sẽ được phát lương thực, ai làm nhiều được phát nhiều, ai làm ít được phát ít.” – Người quản lý khó có nhẫn nãi giải thích – “Còn gì chưa biết ngày mai lúc tập trung sẽ được phổ biến sau.”
Sau đó người này cứ thế đi mất, chẳng thèm nói thêm câu gì nữa. Sơn cũng chẳng thèm quan tâm người này nữa, quay sang nhìn Nguyệt, cô bé có vẻ như không chờ được việc đi tìm chị gái tốt bụng kia rồi.
“Bình tĩnh đã Nguyệt, không thể hành động thiếu chuẩn bị được, phải tìm hiểu một chút tình hình của trại đã, sau đó anh mới có thể thuận lợi cứu chị ấy ra được.” – Sơn lên tiếng trấn an Nguyệt trước – “Giờ em miêu tả một chút hình dáng chị ấy cùng một số địa điểm em từng được quan sát qua cho anh nghe xem, đến lúc ấy anh lẻn vào sẽ nhanh chóng hơn.”
Sau khi nghe Nguyệt miêu tả mọi thứ cùng chi tiết giờ giấc hoạt động trong trại xong, Sơn mới lên tiếng:
“Được rồi, anh nhớ hết rồi, tí nữa anh sẽ tự mình lẻn ra ngoài thăm dò, em ở trong phòng yên tâm chờ đợi anh. À đúng, em cầm lấy cái này.” – Sơn đưa cho Nguyệt một hòn đá nhỏ đã được cậu chuẩn bị sẵn – “Khi nào có gì khẩn cấp, đặt một viên tinh hạch vào vị trí anh đã đánh dấu ở đây, anh sẽ lập tức biết mà kịp thời trở về.”
Dặn dò thêm một số thứ xong sau, Sơn lập tức ẩn thân ra ngoài phòng, đi xem xét từng khu vực có trong trại, phải xác định được lực lượng chủ chốt của trại xem thế nào. Tuy không muốn ôm quá nhiều việc vào người, nhưng nếu đủ năng lực thì Sơn sẽ xem xét mà đưa cái trại này về đúng với bản chất vốn nên có của nó. Dù sao thì nhìn lũ này cũng ngứa mắt, không xử lý thoả đáng chút thì cũng khó chịu.
Lúc nãy Sơn có quan sát qua xung quanh rồi, trong trại này lắp đặt khá nhiều camera theo dõi, chỉ có ở khu cho người lao động là ít hơn, còn những khu đặt nhiều camera hẳn là những khu vực quan trọng. Trong trại chắc là phải có cả nhân viên kỹ thuật gì chứ, không thì làm sao điều hành cùng bảo dưỡng nổi từng ấy thiết bị công nghệ. Ngoài lượng camera đáng kể ra, thỉnh thoảng sẽ thấy có lính đi tuần đi lại xung quanh kiểm tra, đều là năng lực giả cấp thấp, thực sự cũng không đáng bận tâm lắm. Lần theo tuyến đường mà Nguyệt đã kể, Sơn đi ra đến những khu lao động của người sống sót, không có gì đặc biệt, chủ yếu là những việc như khuân vác, trồng trọt, chăn nuôi,… Sơn thử đi ra khu vực trồng trọt, nghe bảo chị gái kia cũng từng làm ở khu này, cậu muốn nhìn xem chị gái ấy có ổn không đã. Đi vòng vèo toàn bộ cả khu cũng không trông thấy chị ấy đâu, chẳng lẽ là chuyển chỗ làm rồi, hay là tệ hơn là chị ta bị phát hiện giúp Nguyệt bỏ trốn nên đã gặp chuyện không may rồi?
Còn một điều Sơn thắc mắc nữa, Nguyệt từng kể em ấy b·ị b·ắt sử dụng năng lực phát triển cây cối không thuộc khu trồng trọt bình thường, mà là bị bịt mắt đưa đi đến một khu tách biệt hơn, không biết được nơi đó nằm ở đâu, có phải là thuộc những vị trí được canh phòng cẩn mật nhất không? Có quá nhiều thứ đáng ngờ ở trại tị nạn này, Sơn cũng hơi đau đầu rồi đấy. Suy nghĩ một chút, muốn biết được có bí mật gì thì tự tìm kiếm là quá khó khăn, trừ khi moi đươc thông tin từ chính miệng của những tên chủ quản trong đây, nhưng bằng cách nào đây? Đang không biết phải tìm hiểu từ đâu chợt Sơn thấy một đám lính đang hớt hải chạy ngang qua chỗ cậu, nhìn sắc mặt không được tốt lắm, có vẻ như là bị triệu tập khẩn cấp thực hiện việc gì đấy khó nhằn. Sơn không bỏ qua cơ hội tốt, lập tức bám theo đám lính xem đã xảy ra chuyện gì.
Đúng như dự đoán, đám lính này đang hướng đến một trong những khu được canh phòng nghiêm ngặt nhất, là một toà nhà khá lớn, luôn được đóng chặt cửa, thậm chí còn không thấy có cửa sổ. Đến trước cửa, đám lính liền tách ra, một nửa đứng ở ngoài canh gác, một nửa thì tiến vào toà nhà, Sơn không chần chừ mà cũng luồn theo sau lưng bọn họ tiến vào trong nhà. Vào trong nhìn thấy chỉ là một khu nhà kho bình thường chất đồ mà thôi, đang thấy không hợp lý thì Sơn liền nhìn thấy một người trong đám lính lấy ra một tấm thẻ quét vào một vị trí trên bức tường, lập tức mở ra một cánh cửa thông đến nơi khác.
“A, thế mà còn có cửa bí mật, cũng quá là khoa học viễn tưởng đi” – Sơn âm thầm tặc lưỡi, thế giới này cái gì cũng có thể xảy ra mà – “Không biết là đám này có đang làm thí nghiệm đen tối gì không nữa?”
Trước khi cửa kịp khép lại, Sơn đã nhanh chân chạy vào theo, đi vào thang máy dẫn thẳng xuống lòng đất, từ thang máy đi ra lại như là lạc vào một không gian khác vậy, đây tựa như là một cơ sở nghiên cứu khoa học hiện đại. Tiếp tục đi theo đám lính tiến sâu vào trong, Sơn liên tục thấy xuất hiện hàng loạt cỗ máy không biết tên, còn thỉnh thoảng thấy có buồng kính, dường như là đang giam giữ lấy những sinh vật đặc biệt. Sơn nhận ra có một vài xác sống cấp độ trung bình, ngoài ra còn có dị thú, lại còn có cả người? Sơn bắt đầu cảm thấy có gì đó không an lành rồi. Đột nhiên một tiếng gào hét thất thanh làm Sơn giật mình, đám lính đằng trước chính là đang chạy về phía tiếng hét đấy. Càng đến gần tiếng hét, Sơn càng cảm thấy nó làm mình khó chịu thêm, dường như là đang t·ấn c·ông vào tinh thần mình vậy. Khi cảm thấy đủ gần, Sơn liền dừng lại, hướng ánh mắt về phía buồng kính đằng trước đang giam nhốt một thứ gì đấy.