“Ăn uống rồi nghỉ ngơi trước đi Nguyệt, anh cần giải quyết chút việc quan trọng, đừng làm phiền anh, trừ khi có việc khẩn cấp, nếu có cứ theo cách anh đã dạy em mà báo cho anh, được chứ?” – Sơn lên tiếng dặn dò Nguyệt.
“Vâng, nhưng, nhưng…” – Nguyệt trả lời, nhưng có lời muốn nói lại khó mà nói ra được.
“Em có thắc mắc gì cứ hỏi đi, anh sẽ trả lời.” – Sơn đoán ra được Nguyệt đang muốn hỏi gì rồi.
“Em muốn biết cô gái anh mang về đêm qua là ai, tại sao em lại có cảm giác như đã nhìn thấy cô ấy ở đâu rồi vậy?” – Nguyệt cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong đầu mình.
“Đó thực sự có thể là người quen của em, nên anh đã mang cô ấy về đây rồi.” – Sơn khẽ thở dài, đành phải nói cho Nguyệt biết – “Nhưng cô ấy hiện tại đang bị bệnh nặng, không thể tiếp xúc với người ngoài được.”
“Em, em… Chị, chị ấy liệu có khoẻ lại được không?“ – Nguyệt hai mắt rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng theo đó nghẹn ngào thêm.
“Anh… Anh cũng không thể nói trước được, nhưng anh sẽ cố hết sức để cứu chữa cho chị ấy.” – Sơn cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói câu an ủi Nguyêt.
Nguyệt còn muốn nói cái gì, nhưng do cảm xúc bắt đầu xáo trộn, nên cô bé khó nói lên lời. Sơn thấy vậy thì lại gần, gạt đi hai hàng nước mắt, sau đó xoa đầu cô bé nói:
“Ngoan, nghe lời anh, ăn uống một chút rồi ngủ một giấc, anh, không, cả anh lẫn chị ấy đều muốn nhìn thấy em khoẻ mạnh, vui vẻ, chứ không phải muốn thấy em buồn, khóc như thế này. Em phải cố chứng minh cho chị ấy thấy mình là một cô bé mạnh mẽ, có thể lo được cho chị chứ, đúng không?”
“Vâng… Em sẽ không khóc nữa.” – Nguyệt cố nén lại cảm xúc, rồi lại nhìn Sơn bằng cặp mắt long lanh, to tròn.
Dù Nguyệt không nói ra câu tiếp theo, nhưng Sơn cũng biết cô bé muốn gì rồi, cậu khẽ gật đầu, quay người đi về phía trận pháp, rồi đột nhiên biến mất trước mắt Nguyệt. Bên trong trận pháp Sơn đã thấy chị gái kia đang kêu gào ầm ĩ, thỉnh thoảng sẽ có tí ti tinh thần công kích tự phát tán loạn ra xung quanh, làm ảnh hưởng đến độ bền vững của trận.
“Không ngờ lượng chân nguyên trấn áp lại năng lực mà mình đưa vào lại tiêu tán nhanh đến vậy, tiến sĩ Hùng vẫn còn chưa khôi phục mà người bị biến đổi này lại đã bắt đầu khôi phục một phần năng lực rồi.” – Sơn ngạc nhiên nhận xét – “Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không chỉ còn nước… haizzz!”
Nghĩ đến đây, Sơn liền gia tăng thêm một lần trận pháp trói buộc lên người cô gái, miễn cho lúc không để ý lại bị cô ta thoát khốn rồi làm mình b·ị t·hương. Lần này Sơn không chỉ đơn giản là dùng chân nguyên chặn lại sự vận chuyển của dị năng lực trong cơ thể cô gái nữa, mà cậu muốn dùng chân nguyên của mình đi dạo khắp cơ thể cô, xem mấu chốt của việc biến đổi là ở đâu. Không chần chờ Sơn liền dẫn một lượng nhỏ chân nguyên tụ lại rồi cứ thế chạy khắp cơ thể cô gái. Trước chưa kịp xử lý, bây giờ mới dò ra được một số vị trí có chứa lượng dị năng lượng lớn mà lại còn vô cùng r·ối l·oạn, chứ không chảy đều như trong cơ thể năng lực giả bình thường, thậm chí tại những vị trí ấy dị năng lượng còn có dấu hiệu chèn ép ngược lại chân nguyên của Sơn nữa. Thấy vậy Sơn đành tăng cường thêm một lượng chân nguyên nữa đi vào, sau đó dùng thế như sét đánh xuyên thấu qua những vị trí như vậy. Tuy làm vậy cũng sẽ làm tiêu hao đi một lượng chân nguyên nhất định, nhưng nhờ vậy mà Sơn thấy dòng chảy dị năng lượng trong cơ thể cô gái đã ổn định hơn rồi, tác dụng phụ là nhiều khả năng cấp độ năng lực của cô sẽ bị giảm đi khá nhiều.
Sau khi xuyên phá hầu hết những vị trí như vậy, Sơn mới dừng lại không thực hiện nữa. Chỉ còn vị trí tâm năng lượng là Sơn vẫn chưa thể thăm dò vào được, căn bản là do lượng chân nguyên còn lại trong cơ thể cậu đã không còn nhiều, không thể cưỡng ép làm tiếp được. Sơn lúc này sắc mặt khá xanh xao, do tinh thần lực chưa hồi phục hoàn toàn mà còn vận dụng cách sử dụng chân nguyên phức tạp như vậy, rất mệt mỏi. Sau khi điều tức mấy phút cho đỡ choáng váng, Sơn mới từ từ mở mắt ra nhìn về phía cô gái bị biến đổi, làn da trên cơ thể đã đỡ xanh xao hơn, một số vị trí không bình thường trên làn da đã tiêu biến bớt đi, có vẻ như cách này là có tác dụng. Chỉ có điều bây giờ tạm thời không thể vận dụng năng lực, nếu không tình trạng sẽ lại tệ đi, còn nữa là khắp người tổn thương sau quá trình biến đổi cần phải có thuốc tới hỗ trợ khôi phục. Tiếc là trên người Sơn không có đủ dược liệu kể cả là mấy loại phổ thông nhất, cần phải đi tìm mới được. Nhưng trước hết chỉ có cách là lại phong lại tâm năng lượng của cô gái, đồng thời băng bó tạm lại đã, tránh cho v·ết t·hương bị nặng thêm.
Làm xong đây hết thảy, Sơn mới thở ra một hơi, cậu hơi ngửa người ra phía sau nghĩ ngợi: “Tạm thời là đã ổn định lại, nhưng ngọn nguồn vẫn chưa được điều trị dứt điểm, nên vẫn cần cẩn thận quan sát”. Cô gái sau khi được Sơn chữa trị thì cũng đã yên tĩnh trở lại, không còn lúc nào cũng ở trạng thái cuồng loạn mất kiểm soát nữa. Tuy trên gương mặt vẫn còn có dấu vết do biến đổi để lại, nhưng đại khái là đã không bị nhìn ra là quái nhân nữa rồi. Lúc này cô gái đang ngủ rất say, Sơn nhìn ra được cô không phải một người rất xinh đẹp, nhưng cả khuôn mặt lại luôn toát ra một sự hoà ái, lương thiện, làm cho người nhìn vào chỉ cảm thấy cô rất thân thiện, dễ gần.
Sơn đi ra khỏi vị trí trận pháp, cậu không huỷ đi trận pháp, một là đề phòng tình trạng của cô gái xuất hiện đột biến, hai là vẫn cần phải che giấu không cho người ngoài biết được cô đang ở trong phòng. Nhưng vấn đề lại xuất hiện rồi đây, muốn duy trì trận pháp thì cần phải có linh thạch hoặc tinh hạch làm tiêu hao. Linh thạch thì đừng hòng nghĩ đến, vậy thì chỉ có thể sử dụng tinh hạch thôi, nhưng sau mấy ngày tiêu hao, số tinh hạch mà cậu cất công kiếm được lần trước đã gần như hết rồi, nếu không bổ sung ngay thì sẽ không đủ để sử dụng mất. Vậy thì phải ra ngoài kiếm thêm thôi, thông qua chém g·iết xác sống cùng dị thú là dễ có nhất, chứ kiếm từ trong trại này quá khó. Cũng may là trong trại có một đội chuyên đi thu thập vật phẩm, là năng lực giả thì có thể xin vào được, Sơn cũng nghĩ tạm thời tham gia vào tranh thủ kiếm chút tinh hạch.
Kế hoạch là như vậy đã, nhận thấy trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Sơn muốn tranh thủ khôi phục một chút, tất nhiên là không thể dùng đến tinh hạch, phải giữ lại để duy trì trận pháp cả ngày hôm nay nữa. Nhìn thấy Nguyệt đang say giấc trên giường, Sơn không đánh thức cô bé dậy mà ngồi xuống cạnh giường vận chuyển công pháp nhanh chóng khôi phục.
Vài tiếng ngắn ngủi trôi qua, đoán chừng chỉ một lúc nữa là tiếng còi báo tập trung làm việc sẽ lại kêu lên. Trong phòng Sơn lúc này, Nguyệt đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng chân tay bắt đầu vung vẩy loạn xạ, miêng còn lẩm bẩm lấy câu nói gì đấy, dường như là đang gặp ác mộng.
“Các người làm gì vậy? Đừng bắt chị ấy đi… Đừng!” – Nguyệt đột nhiên hét lớn lên.
Sơn bị tiếng hét này của Nguyệt làm cho tỉnh lại, phát hiện xung quanh không có gì xảy ra, cậu mới thở phào một hơi. Nhìn về phía giường, Nguyệt lúc này cũng đã tỉnh dậy, ngồi thẫn thờ trên giường, hai mắt vẫn còn nước mắt chưa kịp chảy xuống. Sơn lại gần lau đi nước mắt cho Nguyệt, lên tiếng trấn an:
“Sao vậy Nguyệt, em gặp ác mộng à? Có anh ở đây rồi, không cần phải sợ.”
“Em mơ thấy chị bị lũ người kia bắt lại, kéo chị đi xa, em đuổi mãi mà không kịp, hu hu.” – Nguyệt kể lại, nhìn ra là lại chuẩn bị khóc tiếp.
“Chỉ là mơ mà thôi, em đừng khóc.” – Chần chừ một chút, Sơn mới lên tiếng – “Em có muốn nhìn thấy chị ấy không?”
Nghe thấy lời của Sơn, Nguyệt lập tức im lặng lại mấy giây, sau đó mới hướng đôi mắt to đầy nước của mình nhìn cậu:
“Em, em có thể gặp được chị ấy rồi sao?”
“Phải, bây giờ em có thể nhìn thấy chị ấy rồi. Nhưng anh dặn trước là chị ấy bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, đang cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, em đừng nên đánh thức chị ấy, được không?”
“Vâng, em chỉ cần nhìn thấy chị ấy an toàn là được.” – Nguyệt ngoan ngoãn trả lời.
Sơn gật đầu, sau đó kéo Nguyệt đi theo mình hướng đến vị trí có trận pháp. Nguyệt theo chân Sơn tiến vào trận pháp, chỉ cảm thấy mình như đi qua một bức màn chắn vô hình, không hiểu có chút cảm giác rất là kỳ diệu. Loé một phát, hai người đã ở bên trong trận pháp rồi, vị trí vốn dĩ là không có gì thì lúc này lại nằm đấy một cô gái, cô bị quấn vải hầu như toàn thân, chỉ để lộ một phần gương mặt, hai mắt nhắm chặt, chắc hẳn là ngủ rất sâu. Nguyệt nhìn thấy cô gái, nước mắt lại không tự chủ được tuôn rơi, chỉ có vài ngày không nhìn thấy mà chị gái đã thành ra như thế này rồi, bảo cô bé không đau lòng sao được. Dù rất muốn chạy lại ôm chị nhưng Nguyệt vẫn phải cố nhịn, sợ mình làm ảnh hưởng đến chị. Sơn thấy vậy cũng chỉ biết khẽ thở dài, tạm thời cậu cũng vô lực chữa trị tiếp cho chị ấy. Một lúc sau, theo tiếng còi báo hiệu vang lên, Sơn dẫn theo Nguyệt chậm rãi rời khỏi phòng, hướng về phía sân mà đi, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng nhỏ.