“Đến nơi rồi! Tất cả mọi người xuống xe chuẩn bị sẵn sàng đi.” – Đội trưởng Huy lên tiếng.
Đoàn xe dừng lại ngay phía ngoài lối vào góc phố mà Sơn đã từng cảm nhận nguy hiểm qua, cảm giác nguy hiểm này cho đến hôm nay cậu vẫn cảm thấy rất rõ rệt. Đây cũng không phải là do cảm giác lực của Sơn đạt đến trình độ rất mạnh rồi, mà chỉ đơn thuần là cảm giác này ở đủ gần, đúng, chính là đủ gần, nó giống như lúc tu vi vẫn còn thấp mà lại phải đối mặt với con mèo biến dị khi xưa vậy. Nhưng bây giờ cũng không hoàn toàn giống lúc ấy, lần này là thực sự có nguy cơ cửu tử nhất sinh nếu chủ quan chạm trán cái thứ đó, nó làm lông tóc cậu trong lúc vô thức dựng ngược lên.
Có một điều Sơn vẫn đang thắc mắc từ đầu đến giờ, đó là tại sao đoàn xe nào cũng được trang bị súng ống đầy đủ, duy chỉ có năm người ngồi trên xe của cậu là tay không. Mặc dù toàn bộ đều là năng lực giả, nhưng không thể phủ nhận rằng thời kỳ đầu tận thế này thì súng vẫn là một loại v·ũ k·hí quan trọng trong việc tự vệ cũng như t·ấn c·ông tầm xa với lực sát thương tốt. Ấy vậy mà lại xuất hiện việc đáng ngờ thế này đây. Đang nghĩ xem là tại sao thì người lái xe của xe Sơn mới lôi ra một hộp để sau xe đặt xuống đất rồi nói:
“Đội nghi binh mau mặc vào áo bảo hộ chuẩn bị hành động.”
“Nghi binh? Áo bảo hộ? rốt cuộc là sao đây?” – Sơn thầm nghĩ.