Xuyên Qua Mạt Thế Thế Giới, Muốn Sống Sót Phải Tu Tiên

Chương 56: Trốn chạy



Không biết chỗ tinh hạch này sẽ duy trì được bao lâu, nhưng cũng không còn cách khác, Sơn chỉ có thể vừa khôi phục vừa chờ đợi thời cơ thích hợp để thoát đi thôi. Dặn Nguyệt kiên nhẫn nghỉ ngơi chờ đợi, Sơn bắt đầu nhập định tập trung khôi phục. Linh khí của khu vực này thực ra cũng không tệ lắm, chắc chắn là nhiều hơn tại thành phố bỏ hoang, hẳn là sẽ không tốn quá nhiều thời gian để khôi phục hoàn toàn. Sau quá trình thụ thương rồi lại khôi phục này, chân nguyên đã được rèn giũa, tinh luyện qua một lần, Sơn hy vọng nhờ vậy có thể nhanh chóng đột phá đến Khí Cảm tầng thứ chín, như vậy thì việc tránh thoát sẽ dễ dàng hơn. Đúng là như vậy, kể cả đột phá một tiểu cảnh giới nữa cũng không có cửa đối phó con hổ này, muốn đối chọi được thì chí ít cũng phải đột phá đến cảnh giới lớn thứ hai. Cảnh giới thứ hai thì chưa biết bao giờ mới đột phá nổi, ít nhất là trong tình trạng thiếu thốn tài nguyên tu luyện như thế này, chắc sau vụ này phải chăm thu thập tài nguyên một chút.

Sơn đã ngồi yên tĩnh nhắm mắt lại, một bên chị Mai không biết lúc nào cũng đã nhắm mắt ngủ say mất rồi. Có lẽ cơ thể chị vẫn còn rất yếu, nên cần nghỉ ngơi nhiều, hôm nay chị đã ngủ nhiều vậy rồi cơ mà. Nguyệt quay sang nhìn hướng con hổ đang nằm, tuy yên tĩnh nhưng vẫn làm cho cô bé khá sợ sệt. Nhưng nghĩ đến bây giờ có cả chị Mai lẫn anh Sơn ở bên cạnh mình, Nguyệt cũng yên lòng hơn, rốt cuộc thì do mỏi mệt, cô bé cũng đã ngủ mất. Bây giờ toàn bộ khu vực xung quanh trại cũng đã yên tĩnh trở lại, nếu không phải hiện trường vẫn còn đó thì không ai nghĩ trong cánh rừng này đã từng xảy ra một vụ tàn sát, huỷ diệt kinh hoàng đến như này.

“Nói đi, loại quả mà ông nghiên cứu ra ngoài làm cho dị thú phát điên lên còn có tác dụng gì khác nữa?” – Tiến sĩ Hùng lên tiếng hỏi.

Lúc này ông Hùng đang đứng ngoài cửa phòng giam ông Hà để hỏi về thứ quả lạ mà con hổ kia ăn được. Vốn là đã lục tìm cẩn thận trong phòng riêng của ông Hà rồi, nhưng không tìm thấy bất cứ tài liệu hay ghi chú gì liên quan đến quả lạ kia, cứ như thể nó không tồn tại vậy. Thực ra khu nghiên cứu đã từng nghiên cứu ra loại quả này, muốn là nó có thể kiểm soát dị thú, hoặc chí ít là làm giảm đi hung tính của dị thú, nhưng lúc hoàn thành thì hoàn toàn trái ngược, dị thú ăn vào bắt đầu cuồng loạn hơn, hung tính càng bạo phát so với trước, nên rốt cuộc dự án nghiên cứu loại quả này đã bị huỷ. Những loại quả nghiên cứu ra thực ra cũng không hoàn toàn là nhân tạo, mà là được cải tiến dựa theo những loài cây ra quả mới sau ngày tận thế, những loài cây này không phải kiểu biến dị theo lối di chuyển mà đã biến dị theo hướng kết ra các loại quả mới. Những loại quả này có các công năng chưa biết đến, cần phải đi nghiên cứu thêm, thậm chí có người ăn vào còn đạt được năng lực mạnh, nhưng tất nhiên chỉ là số ít. Nhưng chỉ vậy cũng đủ để làm các nhà khoa học ở đây kỳ vọng rất cao rồi, nhưng càng kỳ vọng bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu, việc can thiệp vào việc phát triển ra các công năng của loại quả này quá dễ thất bại, thậm chí có thể gây hoạ, nên rất ít người trong khu nghiên cứu còn dám đề bạt đến việc nghiên cứu tiếp các loại quả này nữa.

Ông Hà nghe thấy câu hỏi của ông Hùng thì làm như không thấy, vẫn lẳng lặng ngồi đấy nhìn về góc tường. Thấy thái độ thờ ơ của ông Hà, ông Hùng nhíu mày thật chặt. Vốn dĩ hai người là bạn tốt trong lĩnh vực nghiên cứu, đều rất giỏi trong lĩnh vực của mình, nhưng vì cái gì mà ông Hùng lại được chọn làm người đứng đầu thay vì ông Hà? Căn bản là do ông Hùng đã khá “điên” rồi, vậy mà ông Hà còn “điên” hơn. Ông Hùng còn biết dừng lại nếu biết hậu quả có khả năng vượt quá kiểm soát, còn ông Hà thì dù có biết vẫn bất chấp, chỉ khi nào thành quả nghiên cứu đúng ý của mình mới thôi. Đây cũng là lý do ông Hùng rất bất mãn với người bạn này, hai người luôn xảy ra t·ranh c·hấp quyết liệt. Thấy ông Hà nhất quyết không lên tiếng, ông Hùng chỉ đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ quay trở ra. Trước khi đi ông còn dặn dò hai người canh gác:

“Các anh quan sát kỹ nhất cử nhất động của tiến sĩ Hà, đừng để ông ta làm gì kỳ quái. Nếu phát hiện ra gì lạ, lập tức báo lại cho tôi hoặc những cán bộ cấp cao khác.”

“Vâng, thưa tiến sĩ.” – Hai người đồng thanh đáp.

Đợi cho ông Hùng đi xa, một người mới bĩu môi coi thường:

“Tiến sĩ Hùng cũng quá cẩn thận rồi. Trước khi nhốt vào đây, ông Hà đã bị soát khắp người, làm gì còn thứ gì để mà làm loạn được cơ chứ?”

“Được rồi, dù là vậy thì cũng không được mất cảnh giác, tao cũng không muốn gặp hoạ như trên mặt đất đâu.” – Người canh gác còn lại nhắc nhở.

Sau một lúc, ông Hà không còn nhìn mông lung nữa mà ánh mắt bắt đầu sắc bén lại, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười xảo trá. Trong cao tầng của khu trại, ai cũng biết ông không hề có năng lực gì, nhưng đâu ai biết được rằng kỳ thực là ông đã luôn che giấu năng lực của mình. Giả vờ nằm xuống, nhắm chặt mắt tựa như đang ngủ, nhưng nếu quan sát được đường di chuyển của dị năng lượng, sẽ thấy từ cơ thể ông Hà bay ra các tia không thể nhìn bằng mắt thường đang bay ra phía ngoài gian phòng, theo các đường khác nhau, rời khỏi hầm trú ẩn rồi lên mặt đất.

Bên ngoài, con hổ biến dị vẫn đang yên tĩnh nằm đấy, bỗng nhiên nó mở rộng mắt ra, nhe nanh giương vuốt rồi đứng phắt dậy, nó lại cảm thấy cái thứ hồi trước đang gọi mình, cảm giác này rất mạnh mẽ. Quay trái, quay phải cuối cùng con hổ lại nhìn xuống dưới chân, chính xác là ngay dưới chân nó rồi. Con hổ hưng phấn gầm rú lên, sau đó nhấc nửa người lên rồi giẵm thật mạnh xuống đất, mặt đất cũng vì đấy mà rung lắc dữ dội.

Ba người Sơn đang yên tĩnh trong trận pháp cũng vì tiếng gầm đột xuất của con hổ mà lần lượt tỉnh lại, rồi bị cú giẵm của con hổ làm cho giật mình. Rung lắc như vậy thì chẳng mấy chốc khoảnh đất họ đang ở sẽ bị sụp đổ theo mất. Sơn phản ứng nhanh nhất, quyết định nhân lúc con hổ đang lên cơn nhanh chóng né khỏi đây. Chỉ thấy Sơn tế ra phi kiếm, nhấc bổng chị gái cùng Nguyệt lên vai, vừa thu lại trận pháp cậu liền nhảy lên kiếm rồi lao v·út về hướng ngoài trại, thẳng về phía khu rừng mà bay đi. Dùng hết tốc lực bay nhanh ra ngoài, khi đã đến bìa rừng sát thành phố, Sơn mới dừng lại, quay lại nhìn sau lưng, cậu không hề nhìn thấy con hổ đuổi theo cũng như là cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của nó ở gần, lúc này Sơn mới khẽ thở ra. Không biết là thứ gì đã thu hút con hổ, đến nỗi nó bỏ qua luôn cả sự xuất hiện của ba người Sơn, thế mới tạo cơ hội cho ba người chạy thoát được. Nhìn bên vai mình, thấy mắt Nguyệt đang xoay tít, mặt xanh xao, chỉ một chút nữa là nôn ra đến nơi, chắc hẳn là do cô bé chưa quen với việc bay tốc độ cao. Bây giờ đã an toàn hơn rồi, Sơn giữ tốc độ vừa phải tiếp tục bay về phía thành phố, cần tìm một chỗ trú chân qua đêm nay đã, ngày mai sẽ rời đi.

Bên phía tàn dư của khu trại, dưới hầm trú ẩn, mọi người dưới này lại hoảng loạn rồi, nhiều người còn đang tranh thủ nghỉ ngơi thì đột nhiên toàn hầm rung lắc dữ dội, bên trên vang lên từng tiếng ầm ầm liên hồi, cứ như đang có may bay thả bom liên tục xuống mặt đất vậy. Tình trạng này cứ như vậy một lúc thì dừng lại.

“Trời ơi, cái gì vừa mới xảy ra vậy, chẳng lẽ thật có bom h·ạt n·hân thả xuống rồi?” – Một người kinh hoàng kêu lên.

“Làm sao có thể có bom h·ạt n·hân ở thời điểm này được?” – Một người khác run sợ hồ nghi.

Mọi người đang không biết là cái gì vừa xảy ra thì lại vang lên một tiếng v·a c·hạm lớn, chấn cho đám người đau nhức cả hai tai. Tiếng này là do một thứ gì đó vừa v·a c·hạm rất mạnh vào tường của hầm, sao lại có thể cơ chứ, hầm này nằm sâu dưới đất cơ mà? Chả có lẽ… Chỉ nghe rầm một tiếng, hầm rung như bị đ·ộng đ·ất cấp cao nhất, trên bức tường kim loại dày đặc kiên cố không ngờ lại đã bị lủng một cái lỗ lớn. Từ phía bên ngoài, trong khoảng không đen ngòm, một cái đầu hổ to lớn thò vào trong, hai mắt bắt đầu quét xung quanh.

“Xong, lần này c·hết chắc!”