Sau khi giọng nói kia vang lên, một số người đã từ trong bóng tối đi ra bao vây lấy Sơn. Trong số những người ấy, một người to con tay cầm cung là làm Sơn chú ý nhất, trên cơ thể người này có dị năng lực lưu chuyển còn sót lại, hẳn là năng lực giả cấp độ cũng không thấp, hai mũi tên vừa rồi là do người này bắn.
“Các người đến cả người mình cũng không tha cơ à? Tình làng nghĩa xóm thật là ấm áp đấy!” – Nhìn về phía cái xác bên cạnh, Sơn liền lên tiếng mỉa mai.
“Chỉ là việc cỏn con mà thần giao cho, vậy mà cũng không làm được, c·hết cũng đáng.” – Người to con đáp lại – “Bây giờ mày chủ động chịu trói hay là để tao phải tự ra tay đây. Nói trước nếu để tao ra tay thì mày sẽ không được dễ chịu đâu.”
“Ồ, mày lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy, chỉ dựa vào mày, hay là dựa vào những người này đều có năng lực đặc biệt, à không, phải nói là năng lực thần linh ban tặng chứ, tao nói có đúng không?” – Sơn giọng khiêu khích.
“Mày thì biết cái gì về thần linh của bọn tao chứ, những năng lực mạnh mẽ mà bọn tao đang sở hữu đều là do thần linh ban cho, một kẻ ngoại lai như mày cũng dám mạnh miệng nói xấu ngài, chính là tội c·hết.” – Người to con giận dữ - “Tất cả cùng lên cho tao, bắt thằng này về cho trưởng làng xử tội.”
Chỉ đợi có thế, gần chục người đàn ông liền vọt về phía Sơn, bắt đầu thi triển các thủ đoạn t·ấn c·ông. Người thì chỉ có năng lực cường hoá, thì hoặc đấm đá, hoặc cầm gậy gộc đập về phía Sơn, những đòn t·ấn c·ông này khá dễ tránh, Sơn chỉ hơi nghiêng người là đã né ra được, đồng thời ra một quyền trả đòn lại. Mỗi lần có người cận thân Sơn thì sẽ bị nắm đấm của cậu đấm cho bắn ra xa, đau đớn không dậy nổi, đây là do Sơn đã dùng chân nguyên bọc lại quả đấm, nên lực đạo cùng công phá rất lớn, nếu không phải không muốn g·iết người thì những năng lực giả dưới cấp C này đã bị Sơn oanh cho toác da toác thịt rồi. Thấy cận chiến không hiệu quả, vài người đứng ở vòng ngoài bắt đầu vận dụng năng lực tầm xa. Một người hất tay lên, một vài mảnh đá nhỏ sắc bén từ tay người kia phóng thẳng về phía Sơn. Sơn định lách người sang bên cạnh né đòn thì từ một bên khác lại đến một người t·ấn c·ông, người này lại dựng lên một bức tường đất cản lại tầm di chuyển của cậu, buộc cậu phải đỡ những mảnh đá nhọn kia. Xem ra là luyện tập cũng không ít, phối hợp ăn ý thế kia cơ mà. Nhưng Sơn cũng không hề nao núng, cậu lập tức bọc chân nguyên xung quanh hai tay, sau đấy dùng tốc độ nhanh đập tan đi đợt t·ấn c·ông kia, thậm chí còn bắt được vài mẩu đá, dẫn chân nguyên vào rồi phi ngược lại với tốc độ cùng lực đạo còn kinh khủng hơn. Hai người kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị từng viên đá nhỏ nhanh như đạn bắn xuyên qua cánh tay cùng chân. Vị trí bị xuyên qua đau rát chảy máu hệt như bị đạn gây ra vậy, hại hai người đau đớn ngã lăn ra đất, mất đi sức chiến đấu.
Người to con cầm đầu thấy người bên mình bị hạ gục quá nhanh thì cũng rất ngạc nhiên cùng lo lắng, không ngờ thằng nhãi ngoại lai này lại mạnh mẽ đến vậy. Thấy tình hình dần chuyển biến xấu, tên to con không đứng nhìn nữa mà cũng tham gia vào trận chiến này, hắn liền hét to lên:
“Xem tên của tao đây!”
Vừa hét xong, tên to con liền bắn ra một mũi tên thẳng hướng cổ của Sơn, nếu Sơn không đỡ hoặc né kịp thì đi đời là cái chắc. Nhưng không dừng lại ở đây, mũi tên đầu vừa mới rời cung, người này liền nhảy sang bên cạnh rồi lại đổi vị trí bắn một mũi tên khác, hắn cứ như vậy thêm vài lần nữa mới dừng lại, tất cả mũi tên đều nhằm vào chỗ yếu hại trên cơ thể. Tốc độ bắn, độ chính xác cùng cách thay đổi hướng linh hoạt, gọn gàng này khiến Sơn không khỏi kinh ngạc cùng nể phục, tên này trước đây hẳn là một tay thợ săn tài ba đây. Nể thì nể nhưng dù gì cũng là địch nhân, đã dám t·ấn c·ông thì Sơn sẽ không nương tay với hắn. Sơn ngay lập tức rút kiếm ra, đảo qua một vòng, khí kình mạnh mẽ từ kiếm đẩy văng tất cả mũi tên đang bay đến ra ngoài. Lợi dụng thời điểm người to con chưa kịp làm ra t·ấn c·ông tiếp Sơn liền giẫm mạnh chân xuống đất, cả người liền như một con báo săn lao nhanh về phía người này. Sơn cần nhanh chóng giải quyết người này, nếu để người này bắn tiếp thì với tốc độ cùng lực đạo kia thì cho dù phản xạ đủ nhanh cùng chân nguyên hộ thể vẫn có thể sẽ g·ây t·hương t·ích đến cậu được. Nhưng còn chưa kịp áp sát thì một bóng người đã nhảy ra chặn đứng ý đồ của Sơn, người này tay cầm dao phay không biết từ hướng nào lao ra, dùng tốc độ nhanh vung về phía Sơn. Sơn cũng đã kịp giơ kiếm lên chắn lại đòn t·ấn c·ông của đối phương, nhưng vẫn là bị đẩy ra một khoảng ngắn.
“Là người sở hữu năng lực tốc độ lúc trước.” – Sơn thầm đoán.
Chỉ có người này mới có thể đủ nhanh để vượt qua được tốc độ hiện tại của Sơn. Người này chớp thời cơ Sơn vừa lùi lại liền lao nhanh về phía cậu, dao trong tay bổ ra liên tục, hắn muốn dùng tốc độ của mình đánh cho Sơn không kịp trở tay, nhờ đấy tốc chiến, tốc thắng. Nhưng hắn lại coi thường Sơn rồi, tuy tốc độ của hắn vượt qua được Sơn, nhưng Sơn lại không thiếu thủ đoạn để đối phó lại, chỉ vừa có một tia lửa toé ra do v·a c·hạm từ hai thứ v·ũ k·hí, trên thân kiếm của Sơn đã truyền đến một lực đạo to lớn chấn bay người kia ra xa. Do chỉ chuyên về tốc độ, nên bị dính một chiêu này, người kia liền choáng váng không kịp định thần lại, bị một vỗ của Sơn làm cho b·ất t·ỉnh tại chỗ.
Xử xong được năng lực giả tốc độ, thì đã lại có một màn mưa tên bắn qua Sơn rồi, nhưng tất nhiên đã có đề phòng, cậu cũng không sợ hãi gì mà hướng người to con lao thẳng đến.
“Để xem lần này mày thoát được không?” – Sơn cố ý nói lớn.
“Mày đừng có đến đây, nếu không hai đứa con gái kia sẽ c·hết.” – Tên to con hãi nhiên hô gấp.
Nhưng thấy Sơn vẫn không có ý định dừng lại, tên này liền cắn răng xoay cung, bắn thẳng một mũi tên về phía căn nhà có hai chị em Nguyệt đang ở. Với kỹ năng bắn tên cùng cường hoá lực bắn bởi năng lực, tên này tin tưởng nếu Sơn không đỡ lấy thì chắc chắn mũi tên sẽ dễ dàng xuyên phá căn nhà, gây thương tổn đến người bên trong. Nhưng hắn không dám tin vào mắt mình, Sơn vậy mà lại không thèm để ý gì đến mũi tên kia, mà chỉ chăm chăm lao về phía hắn. Sơn tiếp cận được tên to con thì lập tức dùng lực mạnh, đánh cho hắn phải nằm ra đất, rồi trực tiếp dùng chân nguyên chặn luôn dị năng lượng di chuyển trong cơ thể, làm cho hắn khó lòng mà phản công được. Phút cuối tên to con chỉ kịp thấy mũi tên của mình bắn trúng căn nhà liền bị bật ngược trở lại, căn nhà thì vẫn lành lặn không vấn đề gì. ”Làm sao có thể?” – Tên to con thầm hoảng sợ.
Chỉ mấy phút mà toàn bộ người được làng cử ra vây bắt Sơn đã bị cậu hạ gục, nằm lăn lóc trên nền đất. Sơn cũng thầm thở ra một hơi, mấy người này nếu không coi thường cậu mà sử dụng chiến thuật quần chiến hợp lý thì không có chuyện trận này kết thúc dễ dàng như thế đâu. Sơn nhanh chóng khoá lại hết năng lực của đám người này, sau đó trói chặt lại với nhau, chỉ để lại tên to con do chính cậu bắt giữ, Sơn cần hắn làm người dẫn đường vào những địa điểm bí mật trong làng. Sơn nghi ngờ làng này có vấn đề rất lớn, không đơn thuần chỉ là muốn bắt giữ người lạ vào làng thôi.