Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 14



Trước khi ta định bỏ trốn, mẫu thân đã sớm an bài thỏa đáng. Ở nơi đã hẹn, ta đào được bạc, lộ dẫn và văn thư chứng minh thân phận. Trên đường đi, ta sẽ tìm một tiêu cục có tiếng tăm để hộ tống đến tận Cẩm Châu.

Bạn thân của mẫu thân năm xưa đã gả đến Cẩm Châu, nghĩ đến đó sẽ có người giúp đỡ. Nào ngờ đâu, ta còn chưa kịp ra khỏi kinh thành đã gây ra đại họa.

Đêm đó, ta bò lên bờ, gần như không nghỉ ngơi chút nào đã vội vã lên đường. Vừa mới đứng dậy đã nghe thấy tiếng nước động ầm ầm. Quay đầu lại nhìn, một bóng đen đáng sợ đang lao về phía ta. Ta hoảng sợ, vội vàng lấy ngân châm ra đ.â.m loạn xạ, lại hất ra ngoài nửa gói thuốc bột.

Kết quả là gây ra một trận hiểu lầm lớn. Nhìn người bị ta đ.â.m đến mức nửa người không cử động được, ta thấy áy náy khôn nguôi.

Hoắc Chiến Dã muốn đến Cẩm Châu nhậm chức, gia đình hắn đã quyên góp cho hắn một chức quan tuần thành thất phẩm. Trên đường đi, hắn cùng ta ngồi chung một chiếc thuyền. Đêm đó, hắn thức giấc, thấy thuyền phu có ý đồ xấu, liền nhảy xuống sông cứu ta.

Hoắc Chiến Dã vừa gặm khoai lang vừa nói với vẻ mặt vô cảm: "Thấy ngươi yếu đuối như vậy, không ngờ ở dưới nước lại bơi nhanh như cá. Ta không cứu được ngươi, suýt chút nữa thì c.h.ế.t đuối. Vất vả lắm mới bơi được vào bờ, còn chưa kịp nói gì đã bị ngươi dùng ngân châm đ.â.m huyệt đạo, khiến một chân ta không thể cử động, vị giác cũng mất luôn."

Nghe hắn nói, ta vừa áy náy vừa xấu hổ, liền chủ động đề nghị bao toàn bộ chi phí ăn ở cho hắn trên đường đi.

Hai chúng ta vất vả lắm mới sắp đến Cẩm Châu, đi qua huyện Tùy thì gặp phải dịch bệnh, bị kẹt lại.

"Đến Cẩm Châu nhất định sẽ khỏi." Ta an ủi hắn, "Hiện tại ta thiếu dược liệu, tạm thời chưa thể làm thuốc giải cho ngươi."

Hoắc Chiến Dã nghi ngờ nhìn ta: "Ngươi thật sự làm được sao?"

Ta trừng mắt: "Ngươi dám coi thường ta!"

Kiếp trước ta học trung y, kiếp này cha mẹ lại là danh y nổi tiếng kinh thành. Từ nhỏ đã được tiếp xúc với y thuật, ta cũng coi như là nửa thầy thuốc rồi.

Biết ta có chút y thuật, Hoắc Chiến Dã lại nói: "Nếu cô nương đến nương nhờ ỷ mẫu, lỡ như thân phận bị bại lộ, e rằng sẽ bị người ta khinh rẻ. Sống kiếp ăn nhờ ở đậu vốn không dễ dàng gì, chi bằng cô nương đã có chút y thuật trong người, lại lành lặn, khỏe mạnh, cần gì phải dựa dẫm vào người khác. Đến Cẩm Châu rồi, tìm một công việc chân chính mà làm ăn, sống một cuộc sống tốt đẹp."

Lời nói của hắn vô cùng chân thành, khiến ta cảm động trong lòng. Hắn cho rằng ta trước đây là kỹ nữ, vậy mà không hề có ý xem thường, ngược lại còn thật lòng mong ta có thể sống tốt.

Trên đường đi, Hoắc Chiến Dã đã dạy ta rất nhiều kỹ năng mưu sinh nơi đất khách quê người. Ví dụ như lúc này đây, ta dùng nước gừng bôi lên mặt cho vàng vọt, lại cố tình làm cho mái tóc đen nhánh, mượt mà trở nên xơ rối. Thoạt nhìn, ai cũng sẽ nghĩ ta là một tiểu nha đầu gầy yếu, suy dinh dưỡng.

Thấy ta im lặng, Hoắc Chiến Dã suy nghĩ một chút rồi nói: "Nữ tử muốn tự lập, từ xưa đến nay đều khó khăn. Cô nương đừng lo lắng, đến Cẩm Châu ta sẽ giúp đỡ. Nếu gặp phiền phức gì, cứ việc tìm đến ta. Nam nhân bỏ tiền ra tìm vui vẻ, nào có coi kỹ nữ là người. Cô nương đã trốn thoát, chắc hẳn đã chịu đủ khổ sở rồi. Dù thế nào cũng đừng quay lại con đường cũ nữa."