Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Chương 6



Hắn lật lật quyển họa sách sống động như thật kia. Trùng hợp là, trang sách được lật kia vẽ cảnh trong thư phòng. Người con gái trong tranh mặc áo mỏng, mặt đỏ ửng ngồi trên bàn. Nam tử thì chưa cởi áo, đang làm càn với nàng ta.

Ta xấu hổ cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: "Tam gia lâu rồi không đến, thiếp nhớ chàng."

Tam gia bế ta lên, đặt trên bàn đọc sách. Ta hơi lạnh, liền rúc vào lòng hắn. Hắn lập tức cúi đầu hôn ta. Ta nhón chân, dẫm lên đùi hắn, từng chút từng chút một tiến lên phía trên. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Bút mực giấy nghiên trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất. Lưng ta bị cọ xát đến hơi đau.

Tam gia là người rất ham học hỏi, lại thông minh vô cùng. Hắn vừa học một đã biết mười, ngược lại làm ta được lợi. Tam gia đứng dậy ôm ta, mồ hôi rơi xuống n.g.ự.c ta. Hắn vẫn miệt mài, nhưng cũng không quên quan sát sắc mặt ta.

"Đang nghĩ gì vậy?" Tam gia cúi đầu, cắn môi ta hỏi.

Ta vòng chân qua eo hắn, giọng nói mềm nhũn: "Hôm qua mẫu thân đến, nói huynh trưởng muốn làm chút buôn bán nhỏ. Huynh ấy nhìn trúng một gian hàng ở phố chợ, muốn mua lại."

Nụ cười trong mắt Tam gia vụt tắt. Hắn ném ta lên giường, khoác áo choàng vào, thản nhiên nói: "Ngày mai ta sẽ sai người đưa tiền đến cho nàng."

Ta quỳ trên giường, cảm động nói: "Cảm ơn Tam gia, Tam gia ~ để thiếp hầu hạ chàng thêm lần nữa."

Nhưng Tam gia lại chẳng còn hứng thú.

Trước khi ra cửa, hắn bỗng nhiên nói một câu: "Miêu Miêu, từ khi nào thì nàng trở nên thấp hèn thế này? Ta nhớ rõ, nàng vốn là người có cốt cách mà."

Đợi hắn đi rồi, ta ngồi ngâm mình trong thùng tắm.

Ta nhìn chằm chằm mặt nước một hồi, rồi thốt ra với vẻ mặt vô cảm: "Ngu ngốc, đồ hèn hạ, ta nguyền rủa ngươi!"

Dạo gần đây, mỗi lần Tam gia đến, ta đều đòi tiền, đòi cửa hàng, đòi trang sức.

Lý bà tử khuyên ta: "Nương tử, mỗi lần Tam gia đến, ngài lại đòi hỏi đủ thứ. Phàm là nam nhân, nghe thấy vậy trong lòng cũng đều khó chịu. Nghe nói Tam gia với ngài có chút tình xưa, lão phu nhân trong nhà đã nổi giận mấy lần, nhưng Tam gia vẫn nhất quyết không chịu đưa ngài về. Nương tử, ngài phải biết nắm giữ chút tình xưa ít ỏi này, đừng để Tam gia lạnh lòng với ngài."

Nhưng điều ta muốn, chính là khiến Tam gia lạnh lòng với ta.

Mấy hôm trước thời tiết ấm áp, dưới giàn hoa, hắn ngồi trên chiếc ghế xích đu. Ta ngồi trên eo hắn. Bề ngoài trông thì đường hoàng, đứng đắn, nhưng bên trong sớm đã vượt quá giới hạn. Tam gia ôm hôn ta say đắm. Ta úp mặt vào n.g.ự.c hắn, níu lấy vạt áo, cầu xin hắn nhẹ nhàng một chút.

"Miêu Miêu, chậm nhất là sang năm, ta phải thành thân rồi."

Tam gia vuốt ve mái tóc dài của ta, cắn nhẹ vành tai, giọng nói có chút kiềm nén: "Gia không nỡ để nàng chịu khổ, từ hôm nay trở đi đừng uống thuốc tránh thai nữa, sinh cho gia một đứa con. Có trưởng tử của gia bên cạnh, tương lai có tân phu nhân, nàng ấy cũng không dám làm khó dễ nàng."

Ta giật mình trong lòng, ngồi thẳng dậy.

Thân thể Tam gia cứng đờ, một lát sau hắn cười hỏi: "Phản ứng lớn vậy, nàng muốn có con của gia đến thế sao?"

Ta không nói gì.