Nằm mơ ta cũng không ngờ, ngày chạy trốn lại đến nhanh như vậy.
Ta lén Lý bà bà, đến hiệu sách tìm Nhị gia.
Nhị gia đưa cho ta giấy tờ tùy thân đã làm được, nắm lấy tay ta nói: "Diệu Diệu, Tam đệ đã ba tháng không gặp nàng rồi, có lẽ sau khi đính hôn, hắn ta muốn bỏ rơi nàng. Nàng hãy cầm lấy lộ dẫn này, đến Giang Nam ẩn cư, chờ ta đến tìm nàng."
Trước đây ta đã lừa Nhị gia rằng người ta muốn gả là hắn. Chỉ là ta không dám cãi lời Tam gia, nên đành phải nhẫn nhịn. Nhị gia bị ta dỗ dành đến nỗi đầu óc nóng lên, vậy mà lại tin là thật. Nhất là sau khi ta chuốc hắn uống thuốc mê tình, hắn lầm tưởng đã có một đêm xuân với ta, càng thêm si mê, một lòng một dạ với ta.
Hắn làm giấy thông hành cho ta, ta ngoài miệng nói cảm động, nhưng trong lòng chẳng dám dùng. Nhị gia đúng là kẻ ngu xuẩn, đầu óc toàn mọc ở hạ thân. Khi làm giấy thông hành này, hắn chắc chắn chẳng giấu giếm ai. Tam gia chỉ cần hơi chút điều tra, là có thể lần theo dây leo mà tóm được ta.
Nhưng ta cũng không có ý định dùng, chỉ muốn Nhị gia làm ra để mê hoặc Tam gia. Ta muốn Tam gia tin rằng, ta và Nhị gia có tư tình. Bên ngoài hiệu sách, tiếng người nói chuyện ồn ào vọng lại.
Ta hé mắt nhìn qua khe cửa, người tới không ngờ lại chính là vị hôn thê của Tam gia!
Nàng là tiểu thư khuê các của phủ Thừa Ân Hầu, khuê danh Trương Ngọc Như. Tam gia đi bên cạnh nàng, hai người đang cùng nhau thưởng ngoạn tranh chữ.
Trương Ngọc Như thắc mắc hỏi: "Tiệm này toàn là đồ tầm thường, sao Tam gia lại tìm đến nơi này vậy?"
Tam gia mỉm cười đáp: "Trước kia ta từng may mắn mua được một bức họa thật ở đây, nay quay lại xem có may mắn nữa không thôi."
Tim ta đập thình thịch, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Mẫu thân ta là một nữ y nổi tiếng, am hiểu tường tận mọi chuyện thị phi, tranh đấu trong các gia tộc quyền quý kinh thành.
Ta nghe nói rằng Trương Ngọc Như từng đánh c.h.ế.t hai ba tỳ nữ dụ dỗ phụ thân nàng, là một người có tính cách vô cùng cứng rắn. Nàng ta tuyệt đối không biết rằng Tam gia ở bên ngoài, nuôi ta làm ngoại thất, nếu không đã làm ầm lên từ lâu rồi.
"Lão bản, ta muốn mua quyển sách này." Ta bước ra ngoài, cầm sách trả tiền.
Trương Ngọc Như nhìn thoáng qua quyển sách ta mua, sau đó lại nhìn ta. Ánh mắt nàng ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, xen lẫn khinh miệt. Con gái nhà lành ai lại đi mua loại sách dâm từ diễm khúc thế này.
Nàng ta xem ta chẳng khác nào kỹ nữ chốn thanh lâu. Tam gia từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nét mặt, cứ như thể người xa lạ.
Đêm xuống, ta thấp thỏm chờ đợi, mãi đến khuya Trương Ngọc Như mới tới. Nàng ta nhìn ta cười khẩy: "Ta đã bảo sao ban ngày Tam gia lại có vẻ khác thường! Một đại mỹ nhân kiều diễm như ngươi lại đi mua loại sách ấy, vậy mà Tam gia chẳng buồn liếc mắt. Ta về tìm hiểu kỹ càng mới hay Tam gia đang nuôi dưỡng ngươi ở đây."
Ta sợ quá, vội vàng giấu viên thuốc ra sau lưng, khóc lóc nói: "Ngươi...ngươi mà làm ta bị thương, Tam gia sẽ không tha cho ngươi đâu."