Nhìn Lãnh Diệp nhàn nhã tự đắc ngồi đó như một ông già.
Không chừng trong lòng đang cân nhắc cách đối phó với tôi.
Hiện tại chạy trốn còn kịp không?
Kế tiếp có phải muốn quả thận của tôi không? Má ơi, kiếm 9000 vạn sao mà khó khăn quá, còn không bằng tôi đi bán bánh rán giò cháo quẩy với bánh bạch tuộc.
Thím Vương đứng dưới lầu không lạnh không nhạt chào hỏi tôi, "Bà chủ đứng trên lầu làm gì? Đồ ăn nguội mất rồi."
Hai người trên bàn cơm nghe tiếng động, đồng thời nhìn về phía tôi.
Lãnh Diệp nhíu mày, "Cô lại làm sao vậy?"
Tô Tiêm Tiêm cũng buông đũa dùng khăn tay lau miệng, "Chị sao thế? Hay là cơ thể không khoẻ?"
"À, không có gì" tôi một kéo tay vịn cầu thang, một tay đỡ sau eo, chậm rãi thở hắt ra, dùng âm thanh vô cùng suy yếu nói, "Chỉ là thận không được khoẻ."
Tô Tiêm Tiêm:!!!
Lãnh Diệp:!!!
"Khả năng tạm thời không thể cấy ghép được."
Tôi nói xong liền nhìn sắc mặt hai người bọn họ.
Gương mặt Lãnh Diệp tê liệt lạnh lẽo, "Không khoẻ thì đi bệnh viện kiểm tra, sáng tinh mơ đừng ở đây nói nhảm nhí."
Nhưng thật ra sắc mặt Tô Tiêm Tiêm đã có chút tái nhợt.
Phải biết rằng trong tiểu thuyết Tô Tiêm Tiêm sinh con xong sau muốn lấy đi một quả thận của nữ chính, mà nam chính bởi vì sự căm ghét với nữ chính nên thật sự đã cho cô ta.
Nhìn phản ứng của Tô Tiêm Tiêm, đoán chừng hiện tại cô ta đã có ý định này, chỉ là chưa kịp nói cho Lãnh Diệp. Xem phản ứng của Lãnh Diệp, chắc anh ta còn không biết thân phận sát thủ của nữ chính hoặc căn bản nữ chính không có cái thân phận này.
Tôi thật đúng là quá cơ trí!
Hừ, dám đánh chủ ý với thận của bà, ngươi thật đúng là không biết thế nào là con đường đen tối trơn trượt, xã hội phức tạp![1]
Thôi thôi không so đo với thai phụ, lỡ như đứa trẻ này sảy thai lại đổ lên người tôi, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này tôi làm ổ heo trong nhà vậy.
Tôi ngồi chỗ cách xa hai con cún kia nhất, trước mặt chỉ có hai món, một đĩa là giá đỗ, cái khác vẫn là giá đỗ!
Tôi đang suy nghĩ xem nên mua nhãn hiệu nước sốt nấm trộn cơm nào, liền nghe thấy Tô Tiêm Tiêm dùng giọng nói dịu dàng có thể giết chết người nói,
"Thím Vương, hôm nay có bông cải xanh không?"
"Không có."
Lãnh Diệp buông đũa, "Nếu Tiêm Tiêm muốn ăn, thím Vương bây giờ bà làm cho em ấy một đĩa đi."
Tô Tiêm Tiêm cực kỳ ngoan ngoãn, "Anh Diệp không cần đâu, kỳ thật em cũng không phải quá muốn ăn."
Lãnh Diệp: "Phụ nữ của anh, muốn ăn cái gì còn không mua được sao?"
Ha hả, vô tri, e là anh không biết học sinh hai trường phát cuồng vì Trịnh Hà hạ Tây Dương rồi.[2]
Quả nhiên giây tiếp theo, anh ta đã bị vả mặt.
Thím Vương: "Thật sự thực xin lỗi, thiếu gia, trong phòng bếp hiện tại không có bông cải xanh, siêu thị cũng không có."
"Hả?"
"Này cũng không biết." tôi gắp miếng đậu hủ,
"Biết đại học Khả Nam không? Biết đại học Trịnh Xuyên không? Người ta có battle tưới nước hai tấn bông cải xanh, anh đã không dốc sức vì bông cải xanh, dựa vào đâu mà muốn có phần."[3]
Nghe tôi nói xong, hai người rơi vào trầm tư.
Tôi cũng mặc kệ hai người này nghĩ thế nào, ăn cơm xong dung dăng dung dẻ chạy về phòng nhỏ của mình, không cho Tô Tiêm Tiêm chút cơ hội gây rắc rối.
Tôi bên này vừa online, bên kia liền nhanh chóng gửi tới lời mời tổ đội.
Ảnh đại diện heo Peppa hồng nhạt lấp lánh sáng lên, giữa hàng loạt các đại thần thì đặc biệt chói mắt.
Nhìn kỹ hơn, a, là con gà Giang Tầm mà.
[ Đại ca kỹ thuật anh nát như vậy đừng có đi hại đời người ta]
[ Giang Tầm: Không thử làm sao biết, còn nhiều cách chơi khác đảm bảo cô thoả mãn]
Sao tôi thấy câu nói này có hơi gợi tình.
[ Giang Tầm: Thế nào, sợ hả? ]
A, phép khích tướng.
Chị đây không sợ.
Một giờ sau......
[ Giang Tầm: Cô quá cùi bắp ]
Tôi:......
Anh nói xem tôi chơi game tệ có ích gì chứ? Tôi cũng sẽ không xóa game, tôi chỉ xóa anh thôi.
[ Tối hôm qua vẫn là con gà yếu, hôm nay liền thành đại lão, đại huynh dei không phải có vị thần nàobên cạnh anh chứ]
[ Giang Tầm: Làm sao cô biết? ]
[ Giang Tầm: Khụ...... Kỳ thật cô ấy cũng không tính là thần tiên gì, ờm, cô đã nghe qua Thần Sáng Tạo chưa? ]
Ha ha, bịa, tiếp tục bịa đi.
[ Một loạt tin nhắn thoại: balabalabala...... ]
[ Lại một loạt tin nhắn thoại: balabalabala...... Nè, tôi nói nhiều như vậy, cô nghe hiểu không? ]
[ Tôi: Nhanh quá không nghe rõ, nếu không anh nói lại đi ]
Đáp lời tôi là tiếng Giang Tầm giận dỗi rút dây cáp.
Tôi đánh thêm hai ván nữa cũng không đợi được ảnh đại diện heo Peppa sáng lên, ngược lại còn có tên tiểu binh cùi mía che ở phía trước tôi, sau đó bọn tôi cặn cũng không để thừa mà cùng nhau lên trời.
Mấy ngày kế tiếp, tôi gửi cho Giang Tầm mấy tin nhắn cũng không thấy trả lời, tôi nghĩ có khả năng anh ta tức giận rồi, ổn mà, quen nhau qua mạng, mạng mất duyên mất.
Ai thèm quan tâm đồ bánh bạch tuộc anh.
...
Tôi đoán rằng hôm nay Lãnh Diệp đã quên uống thuốc.
Không chỉ cả người như trẻ em mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý, một lúc thì gõ bàn, một lúc lại lật tạp chí, một hồi lại chê nước dở, mông dịch lại dịch, chân bắt chéo giơ lên thật cao, làm như sợ người ta không nhìn thấy đôi chân dài của mình không có chỗ để.
May là có hai đại ca bảo vệ chuyên nghiệp đằng sau, nếu không là đến lượt tôi trực tiếp quật anh nằm liệt rồi.
Thấy chưa, tôi vừa thay một bộ váy dạ hội bước ra, tên thiểu năng trí tuệ này lại bắt đầu.
"Màu sắc quá lố, thiết kế quá tục, sau lưng hở quá nhiều...... Đổi hết."
Cái quái, tôi lấy làm thắc mắc, váy này là tôi mặc hay anh mặc, anh ngon thế thì tự đi mà mặc đi, còn bắt bà đổi?
Tôi ứ đấy, tôi muốn anh tức chết thì thôi.
"Lấy bộ này, quẹt thẻ anh ta."
Cô nàng phục vụ bên cạnh tôi đang lo lắng làm sao tới gần Lãnh Diệp, nhìn kìa, mới dứt lừa liền nhảy nhót chạy tới chỗ Lãnh Diệp, trên khuôn mặt nhỏ còn treo lên nụ cười mê mẫn.
Trời đất ơi, em gái ngoan, sao mắt em kém vậy.
Anh ta ngoài lớn lên được cái mã ngoài đẹp, dáng người cũng ngon, với vài đồng tiền bẩn thì còn gì nữa đâu, chị bé ơi, tỉnh táo lại đi!
Em gái nhân viên phục vụ này tôi cứu không được thì thôi, nhưng Tô Tiêm Tiêm cô cũng thấy rõ ràng, người đụng đến đàn ông của cô không phải tôi nha.
"Oái, anh xách tôi làm gì?! Buông ra!"
"Không buông."
"Buông ra."
"Không buông."
Khoan đã khoan đã, tại sao cuộc đối thoại thiểu năng trí tuệ này, còn mang thêm một bầu không khí nồng đậm ngôn tình vậy.
Lãnh Diệp: "Sao không nói nữa?"
Tôi: "Ngài thích xách thì cứ xách đi, a, đúng rồi, dạo này tôi mập lên nhiều quá."
Lãnh Diệp: "Nữ nhân, cô đang uy hiếp tôi sao?"
Tôi mẹ nó......
"Tôi sợ anh đau tay thôi."
"Nữ nhân, cô đây là đang lo lắng cho tôi?"
"Tôi không phải tôi không có đừng có nói nhảm."
"A, phụ nữ các cô đều thích khẩu thị tâm phi, đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi."
Ùi dữ vậy sao, nói chuyện gì mà cợt nhã thế kia, nghe xong chỉ muốn xúc một cái.
~~~~~
[1]: Con đường đen tối trơn trượt xã hội phức tập là tên một bài hát
[2], [3]: Chuyện này có thật ở ngoài đời mà là giữa đại học Hà Nam và Trịnh Châu. Bắt đầu là Alipay có một hoạt động công ích tri ân rừng giữa các trường đại học. Sinh viên của trường có thể tưới nước cho cây trên app Ant Forest ( đây là app khi mà người dùng thanh toán hoá đơn trực tuyến hay chọn đi lại bằng phương tiện công cộng, những việc này sẽ đổi thành điểm để nuôi cây ảo, đủ điểm thì sẽ đổi được thành cây thật và cây sẽ được trồng ở sa mạc). Sinh viên tưới nước càng nhiều thì sẽ trồng được nhiều cây, trường nào đứng nhất sẽ nhận được 1 tấn bông cải xanh miễn phí. Trong đó trường Hà Nam và Trịnh Châu là đấu chọi gây gắt nhất. 2 trường tình thương mến thương đến mức người ta ship luôn cp =))) cuối cùng Hà Nam vươn lên dẫn đầu phút cuối, cả 2 trường đều nhận được 1 tấn bông cải xanh.
Trịnh Hà hạ Tây Dương: Câu gốc là Trịnh Hoà hạ Tây Dương. Trịnh Hoà là nhà thám hiểm, đô đốc thời nhà Minh. Ông đã có 7 lần thám hiểm đến Tây Dương. Cđm bên Trung so sánh vụ hai trường này tưới nước, tưới ra Tây Dương luôn.