Cầm trong tay ngọn đèn chậm rãi mò vào trong phòng, sau đó lại đem ngọn đèn để ở bên ghế cạnh giường nhỏ. Tô gia có thể có một căn nhà che gió che mưa đã tốt lắm rồi, trong phòng có giường gỗ nhỏ và ghế nhỏ, cũng xem như rất tốt.
Nếu là muốn nhiều hơn, Tô La cảm thấy thế này có chút không biết đủ. Đương nhiên, đây đều là chuyện tạm thời, sau khi kiếm tiền, thiếu gì chậm rãi mua thêm. Trước kia những đồ ăn, ăn không nổi bây giờ mua một ít trở về ăn đỡ thèm, việc này là dần dần thực hiện.
Giống như tối nay ăn thịt heo, nhớ tới Tô mẫu lúc ấy ăn cơm vừa ăn vừa rơi lệ, Tô La nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Nàng phải để cho cuộc sống Tô Gia cải thiện tốt hơn, nhưng nàng tin tưởng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được chuyện mà bọn họ không dám nghĩ đến.
Cổ nhân có thói quen làm việc và nghỉ ngơi ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, Tô La tuy là thân thể cổ nhân, nhưng có thói quen ngủ muộn của người hiện đại. Nàng cảm thấy chuyện này cũng rất kỳ quái, rõ ràng buổi sáng có thể dựa theo thói quen nơi này dậy thật sớm, nhưng buổi tối như thế nào cũng không ngủ sớm được.
Trong nhà tuy có đèn, nhưng vẫn tối , nàng cũng không nghĩ ban đêm bện trang sức làm hỏng mắt mình. Bò đến trên giường thổi tắt đèn, đã là ngủ không được, nàng đành nghĩ những chuyện phát sinh trong đoạn thời gian này.
Không biết tại sao, lại nghĩ đến người hôm nay giúp nàng Du Khiêm. Trước kia đọc sách thấy phần tử trí thức, đa số đều là người cổ hủ, nhưng hôm nay gặp vị Du tiên sinh cũng đánh vỡ ấn tượng của nàng trong dĩ vãng.
Người này ngay cả tự xưng đều là xưng hô bình thường nghe quen thuộc là "Du mỗ", mà không phải xưng hô của thư simh cổ đại thường nói "Tiểu sinh". Hơi nghĩ hình ảnh người này mà tự xưng tiểu sinh, khóe miệng lại không tự chủ cong lên.
Trong nhà không có ánh đèn , chỉ có ánh trăng nhu hòa xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, Tô La cũng không chú ý đến những thứ bên ngoài, lúc này trong đầu đều là hình ảnh người kia ra mặt giúp nàng.
Ước chừng qua một khắc, Tô La mới bất tri bất giác nàng lại cứ như vậy đem chuyện buổi sáng kia suy nghĩ một lần lại một lần, ý thức được điểm này , gò má bắt đầu nóng lên, nhịp tim lại cũng nhanh chóng nhảy lên, ở nơi ban đêm yên tĩnh này nghe cực kỳ rõ ràng.
Thật không dễ dàng mới ngừng được mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng không ngừng được đáy lòng rung động. Nghĩ tại sao nàng lại xuất hiện phản ứng kỳ quái này, Tô La đột nhiên lắc lắc đầu, ép chính mình thanh tỉnh lại.
Trải qua lần tình cảm thất bại kia, Tô La cảm thấy câu “hữu duyên vô phận” hết sức có lý. Nên suy nghĩ trước, nàng không muốn tùy tiện lâm vào một mối quan hệ tình cảm không bảo đảm.
Vào rạng sáng ngày thứ hai, Tô La đem chuyện tối hôm qua ném vào trong góc khuất, an an tĩnh tĩnh giúp Tô mẫu nhào bột. Hai ngày trước mua được bột mì tương đối ngon, Tô mẫu nghĩ trong nhà đều ăn bánh bao mấy ngày, hôm nay liền quyết định làm chút bánh bao.
Hôm qua mua thịt heo về rán thịt được một ít mỡ heo, thừa lại một chút tóp mỡ tất nhiên là giữ lại, lúc này liền biến thành nhân bánh bao hôm nay. Đem tóp mỡ băm, cộng thêm ít hành thái, cộng thêm một chút muối, trộn chia đều sau đó liền bắt đầu làm bánh bao.
"Nha đầu, ngươi hôm nay còn muốn đi trấn trên sao?" Tô mẫu gói xong cái bánh bao, nhìn Tô La vẫn rất yên lặng gói bánh bao, cảm thấy có chút kỳ quái, cho rằng nàng lúc này đang nghĩ chuyện đi trấn trên bán trang sức.
Bà mỗi ngày đều dậy rất sớm cùng vài nông phụ trong thôn cùng nhau đi xới đất, buổi tối trở về đã là lúc mặt trời lặn. Tuy không có tận mắt nhìn thấy Tô La bện đồ trang sức, nhưng từ trong hộp đựng trang sức cũng có thể nhìn ra nỗ lực của Tô La.
Nhưng nghĩ đến Tô La mỗi ngày đều đi trấn trên bán đồ trang sức, trong lòng cảm thấy tự trách không thôi. Nếu không phải gia cảnh không tốt, bà cũng không hi vọng nữ nhi xuất đầu lộ diện như vậy. Tuy nói trấn trên cũng có không ít cô nương cùng tuổi bán bánh nướng bánh bao, nhưng trong lòng bà cũng cảm thấy đau không thôi.
"Hôm nay không đi, chờ con đem chút sợi tơ màu và hạt châu thừa làm đồ trang sức, sau đó lại đi trấn trên." Tô La nói xong cười cười, nhìn Tô mẫu một cái, lại nói: "Nương, chờ con bán được đồ trang sức, con nghĩ mua cho Tiểu Văn chút vải trở về làm quần áo."
Thân thể này lưu lại ký ức quá khắc sâu, rất nhiều thứ chưa từng học qua đều từ ký ức người này làm vô cùng thành thạo. Giống như nàng đã làm nhiều năm vậy, trừ tư tưởng ngẫu nhiên có chút không quen, còn lại là thập phần tự nhiên.
Tô gia một năm bận từ đầu đến cuối, chỉ có đến khi qua năm mới thì mới có thể mua chút vải thô về làm quần áo. Bọn họ hàng năm chỉ có được một bộ quần áo, một bộ quần áo mặc mấy năm đều là chuyện bình thường.
Tô La nói như vậy, thật ra không phải chỉ mua cho Tô Văn, nàng lo lắng nếu bỗng nhiên mua vải vóc cho cả nhà về, Tô mẫu sẽ trách mắng. Trước đó lên tiếng nói trước, đến lúc mua nhiều vải vóc về, lại dễ dàng nói hơn.
Tô mẫu hiển nhiên không nghĩ đến Tô La nói những lời này, mở to mắt nhìn về phía Tô La, một hồi lâu sau mới hoàn hồn nói: "Ngươi cũng trưởng thành rồi, có vài chuyện ngươi cảm thấy nên làm như thế nào thì làm như thế đi, không cần mọi chuyện đều nghe nương." Dừng một lúc, nhẹ nhàng thở dài nói: "Nếu như nương có thể kiếm nhiều tiền trở về, nói không chừng ngươi đã có thể tìm được nhà chồng tốt."
Cùng nữ nhi nhà mình không kém nhiều tuổi đa số đều đã gả đi, còn có vài đứa con rồi, nhưng nữ nhi nhà mình lại một mối hôn sự cũng không có. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tô mẫu liền cảm thấy trong lòng rất chua xót, ba mươi mấy tuổi rồi nhưng có lúc chỉ muốn khóc lớn một lần.
Tô La vốn còn nghĩ tiếp tục dùng tuổi tác còn nhỏ để trả lời lời nói của Tô mẫu, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy chua xót của Tô mẫu, lời nói đã đến bờ môi lại nuốt xuống cổ họng.
Chiếu theo hoàn cảnh nơi này, Tô mẫu nói quả thật không sai. Chỉ là nàng vẫn quen quan niệm ở thế giới kia, vẫn cảm thấy mười sáu mười bảy tuổi quả thật chỉ là đứa bé. Chính là đến nơi này, ở tuổi này đều đã gả cho người và sinh hài tử rồi, nghĩ mà cảm thấy khó mà thích ứng.
Tạm thời không nghĩ tới nên an ủi Tô mẫu như thế nào Tô La không thể làm gì khác hơn là duy trì trầm mặc, nàng lo lắng nếu là nói chuyện này nữa ngược lại sẽ để cho Tô mẫu hoài nghi, dù sao Tô La lúc đầu đối với hôn sự của mình cũng có chút gấp gáp. Có một số việc quá mức khác thường , khó tránh khỏi sẽ khiến người hoài nghi, Tô La không muốn gặp phải vấn đề này.
Dùng qua bữa sáng liền đi ra sông giặt quần áo, lúc này Tô La đang đem quần áo phơi ở gậy trúc trong sân, hai mắt sáng ngời chú ý đến Tô Văn đang ngồi ở trên mặt đất viết chữ vẽ tranh, nghĩ nàng còn chưa cùng Tô Văn nói chuyện kia.
“Tiểu Văn, nếu là có vị tiên sinh đồng ý dạy đệ đọc sách, đệ nguyện ý đi không?” Tô La hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ôn nhu hỏi.
Đêm qua, Tô La bỗng nhiên cảm thấy nàng lúc ấy đề xuất Du Khiêm vấn đề như thế có chút qua loa. Nhưng thấy Tô Văn hướng nội thích học, trong lòng cảm cho hắn thử học một chút cũng không sao.
Có lẽ nàng thật qua loa, nhưng lời nói đã nói ra khỏi miệng, nếu lúc này lại từ chối qua loa tắc trách, cũng không biết Du Khiêm sẽ nghĩ nàng ra sao nữa.
Suy nghĩ một hồi không nhịn được lắc đầu bất đắc dĩ cười một tiếng, bất quá chỉ là người mới quen không lâu, làm gì quan tâm cái nhìn của người kia chứ?
Tô Văn hiển nhiên là bị lời nói Tô La làm cho kinh hách, đôi mắt bồ câu trừng thật to, con ngươi đầy kinh ngạc, hình như chuyện vừa mới nghe là chuyện trong mơ vậy.
Thẳng đến khi Tô La phơi xong quần áo, đi đến bên cạnh hắn chụp lấy bờ vai nhỏ của hắn, hắn mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tô La, trên mặt tuy vẫn khiếp sợ, nhưng so với trước phai nhạt đi nhiều.
“Đại tỷ nói đều là thật sao?” Tô Văn giống như là không lấy lại tinh thần, con ngươi đen nhánh mở lớn, cũng không nhúc nhích nhìn khóe miệng mỉm cười của Tô La.
“Tất nhiên là thật, bất quá vị tiên sinh kia cũng bề bộn nhiều việc, đệ mỗi ngày chỉ có thể có nửa canh giờ đi theo hắn học tập, đệ muốn đi không ?”
Tô La ở trong lòng âm thầm suy nghĩ một chút, coi như nàng là vì đệ đệ mình mời một vị dạy kèm tại nhà. Trấn trên gia đình giàu có đều mời tiên sinh về nhà dạy hài tử, nghĩ như vậy , trong lòng ngược lại cảm thấy dễ dàng không ít .
Đến nơi này nếu mà, một cô nương nhắc chuyện này với một nam tử, quả thật là tổn hại khuê danh. Nhưng nàng nếu mà để ý những thứ này, cũng sẽ không đi trấn trên bán đồ trang sức.
Tuy nói nơi này sẽ không yêu cầu nữ tử cả ngày ở trong nhà, nhưng xuất đầu lộ diện ít nhiều cũng sẽ để cho người ta cảm thấy không trang trọng. Tô La trong lòng rất rõ ràng những thứ này, nhưng trong xương nàng cũng có ý tưởng của riêng mình, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.
Thật muốn nói đến tổn hại khuê danh, đoạn thời gian trước ở trong phủ Trần công tử phát sinh chuyện kia đã để cho khuê danh của nàng hoàn toàn không còn. Cộng thêm vị Giang tiểu thư kia cùng nàng ở trên đường “ giằng co ” một chuyện, đoán chừng người ta không biết ban đầu cô nương kia là ai, đại khái giờ cũng rõ là ai.
Cho nên, nếu nàng muốn để ý nhiều như vậy, đã sớm nên tự nhốt mình ở trong phòng cả ngày không ra khỏi cửa. Nhưng nàng không phải là người hèn yếu như vậy, không làm được bởi vì chuyện này mà đem mình nhốt ở trong nhà.
Thế là, hai người quyết định ăn xong cơm trưa liền đi hồ Liễu Nguyệt trấn trên tìm Du tiên sinh.
Có kế hoạch thời gian trôi qua rất nhanh, một buổi sáng Tô La làm ra không ít trang sức. Có lẽ mấy ngày nay liên tục ở đây làm những thứ này, có chút mới lạ hai tay của cũng trở nên hết sức linh hoạt.
Tô La nhìn tơ màu và hạt châu thừa lại, sau đó quyết định giữa trưa đưa Tô Văn đến sau hồ Liễu Nguyệt, thuận tiện lại mua chút tơ màu và hạt châu về, thừa dịp đoạn thời gian này bện nhiều một chút. Miễn cho đến khi có người học được cách bện, cùng bện tới bán, liền bán không được giá tốt như vậy nữa.
Chờ hai người ăn xong cơm trưa, Tô La cầm chút tiền, sau đó gọi Tô Văn đã cầm sách chờ nàng. Hơi cúi đầu nhìn một chút quyển sách trong tay Tô Văn, Tô La cảm thấy mua cho hắn chút giấy bút mới được.