Tô La nghe vậy mím môi cười cười:“Nương cứ yên tâm đi, bện không được thì thôi, người có thể thêu vài cái hà bao đẹp, chúng ta không cần lo lắng cái vấn đề này. Về phần tiểu Văn, ở một bên giúp làm chút việc nhỏ, có lẽ có thể giúp chúng ta tiết kiệm được không ít thời gian.”
“Con nói những hà bao đẹp đẽ kia có thể kiếm ra tiền sao ?” Tô mẫu trên mặt tất cả đều là nghi hoặc, nhắc nhở: “Trấn trên có không ít cô nương đều ở đây đi bán hà bao, ta cũng nhìn thấy các nàng rất bán được.”
Tô La biết Tô mẫu nói không sai, nơi này cô nương bình thường đều là tự mình thêu hà bao, còn có không ít cô nương thêu hà bao đưa cho người trong lòng. Nhưng trấn trên nhiều người như vậy, cũng sẽ có một vài cô nương không thêu thùa đi, còn có mấy nam tử độc thân, bọn hắn cũng không đến mức chờ được nhận hà bao đi!
Nàng tin tưởng khách hàng khẳng định là có, chỉ cần hà bao được làm tinh xảo, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, coi như những cô nương kia biết thêu, nói không chừng cũng bỏ chút tiền mua những hà bao các nàng hợp ý. Như vậy bọn họ chính là rất nhanh, có thể thừa cơ bán đi với một cái giá tốt.
Tô La bây giờ rất rõ ràng, muốn kiếm tiền được thừa dịp lúc hàng mới đưa ra thị trường kiếm một khoản thật tốt. Nếu như sau này thật có thể đủ để tạo danh tiếng cho quầy hàng, nàng cũng không cần buồn về vấn đề này. Bất quá nàng rất rõ ràng, đây đều là chuyện sau này, bây giờ khẩn yếu nhất chính là coi trọng chuyện trước mắt.
Nhìn hai cặp mắt lấp lánh tỏa sáng, Tô La tâm tình khoái trá trưng ra một khuôn mặt tươi đẹp, càng ngày càng xinh đẹp khả ái. Bất quá nàng vẫn đều đem bản thân nàng thành một nữ nhân trưởng thành hai mươi lăm tuổi, một chút cũng không biết giờ phút này nàng có bộ dáng gì.
"Sắc trời đã không còn sớm, đợi sáng mai ăn xong bữa sáng, con lại cùng mọi người nói tường tận." Tô La vẻ mặt thần bí, tìm nhiều vải vụn như vậy trở về, cũng không phải là để chơi.
"Đại tỷ, tỷ cùng chúng ta nói thêm một chút đi." Tô Văn một mực yên lặng nghe bị khơi mào hứng thú, nghe đến Tô La thế nhưng nói đợi ngày mai mới có thể nói cho bọn họ, liền có chút giống như là cảm giác nghe chuyện xưa đặc sắc nghe được một nửa liền không được nghe tiếp.
Không nghĩ đến một chiêu này của nàng còn có thể khiến Tô Văn nói ra lời nói này, Tô La nhất thời cảm thấy đặc biệt tự hào, nhìn xem lời nàng nói vẫn là rất có lực hấp dẫn. Thấy mắt Tô Văn sáng long lanh, cuối cùng vẫn chạy vào phòng lấy ra vải bông mới mua về hôm nay.
Mẹ con Tô gia ánh mắt một mực di chuyển nhìn theo Tô La, cho đến khi Tô La đem khối vải bông màu xanh đen và than chì thả vào mặt bàn, hai người mới lộ ra biểu lộ quá nhiều khác biệt.
Tô mẫu là kinh ngạc trợn tròn mắt, tối hôm qua tuy là nghe Tô La nói qua muốn mua vải, nhưng chỗ vải bông này có thể làm không chỉ là một bộ quần áo. Lại nhìn Tô La vẻ mặt bình tĩnh, nhất thời hiểu rõ nàng đã sớm quyết định ý kiến muốn mua nhiều vải dệt như vậy, nhất thời đau lòng không chịu được.
Lại thấy vải này là vải bông tương đối mềm mại thư thái, trong lòng lại càng đau. Thế là ngẩng đầu nhìn Tô La, nghĩ đến nữ nhi nhà mình đoạn thời gian này nỗ lực bện vòng tay kiếm tiền, lại không biết phải nói cái gì cho tốt.
Về phần Tô Văn mừng đến hai mắt sáng lên, tuy nói nó rất hiểu chuyện, nhưng tới cùng vẫn là đứa bé, tin tưởng rằng không có đứa bé nào là không thích quần áo mới. Nghĩ đến vải bông này có thể dùng để làm quần áo mới, trong lòng nó cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Nương, con hôm nay bán mấy vòng tay trang sức kia chính là kiếm được hơn sáu trăm văn tiền, cộng thêm mấy ngày trước kiếm, mua vải này còn thừa lại không ít tiền." Tô La nói đến đây thì cười thần bí, lại đem một bao vải vụn để lên trên bàn.
Tô mẫu nghe nói hôm nay lại kiếm được nhiều tiền như vậy, ngây người một lúc lâu mới hồi thần. Hoàn hồn lại thấy một bao vải vụn, vốn còn có rất nhiều lời Tô mẫu nhìn thấy vải vụn này liền nhịn không được hỏi: "Con từ chỗ nào tìm được nhiều vải vụn như vậy, chuẩn bị dùng để làm gì?"
"Không biết đi?" Tô La đắc ý đùa nghịch nàng lấy được vải vụn, nhận được ánh mắt xem thường của Tô mẫu, vội vàng nghiêm sắc mặt nói: "Vải vụn này là từ tiệm vải 'Đào' trở về, có lẽ chúng ta có thể dùng vải vụn này kiếm ra không ít bạc."
"Con cứ chậm rãi nói đi, xem làm như thế nào." Nghe đến vải vụn này có thể kiếm bạc, Tô mẫu thật sự cảm thấy Tô La đang khoác lác, nhịn không được liếc mắt một cái.
“Con biết nương khẳng định cảm thấy những vải vụn này kiếm không được tiền, chờ khi con kiếm được tiền, nương sẽ biết con nói đều là thật. ” Nghĩ tới chỗ dùng những thứ này vải vụn này, trong lòng Tô La như là có một hàng hoa hướng dương khuôn mặt tươi cười vẫy tay gọi nàng.
Kiếp trước từng đề xướng biếnấy phế phẩm thành vật hữu dụng, nàng lần này chính là thật sự biến phế phẩm thành vật hữu dụng, thuận tiện kiếm chút tiền mua thức ăn ngon trở về. Nhìn tóc mai hoa râm Tô mẫu và tiểu đệ nhỏ gầy so với bạn cùng lứa tuổi, Tô La khóe mắt đau xót, vội cúi đầu chỉnh lại vải vụn.