Ở trấn nhỏ có chợ mà các thôn xóm quanh đây cũng đông đúc nên trên trấn đều nhiều người đi lại, vô cùng náo nhiệt. Hôm nay vừa gặp dịp trấn nhỏ có họp chợ (theo lệ thường là năm ngày họp một lần), ở ngã tư đường lại càng đông người, người qua lại nhiều đến đến mức không khí có chút ngột ngạt.
Tô La lần trước lên trấn cũng trùng hợp gặp được phiên chợ, lúc này thấy phiên chợ người người qua laị náo nhiệt, lòng không khỏi vui mừng. Nhiều người đi chợ như vậy, hôm nay khả năng nàng bán hết hàng rất lớn.
Người lên trấn mua đồ, đi lại đông đúc, các quầy hàng nằm ở vị trí tốt đều đông người vây quanh xem hàng. Hôm nay Tô La vốn ra khỏi cưả có phần hơi muộn, lên đến đây thì vị trí tốt để bày hàng đã không còn. Vị trí tốt còn dùng được chắc phải ở trên đường lớn, đông người qua lại nhất.
Nói đến đường lớn, trên trấn này, mấy gian tửu lâu, trà lâu, cửa hàng bán gấm vóc, trang sức đều nằm trên vị trí này, nếu là bình thường, Tô La sẽ không đến chỗ này. Ở trong ấn tượng của nàng, đường phố lớn này đem đến cho nàng cảm giác xa hoa, lộng lẫy, có bóng dáng của khu thương mại cao cấp ở hiện đại.
Nơi buôn bán xa hoa, cao cấp khác với những nơi buôn bán phổ thông bình thường, thậm chí là có sự khác biệt rất nhiều, những người có hoàn cảnh sống khác nhau sẽ đến nơi phù hợp với túi tiền của mình. Tô La ở kiếp trước tất nhiên rõ ràng sự khác biệt này nên nàng cũng biết sự khác biệt giữa ngã tư đường và đường lớn xa hoa.
Nhưng lúc này cũng không giống nhau, nàng và Tô mẫu bây giờ đang mặc xiêm y mới. Giờ phút này, các nàng nhìn qua cũng khá tươm tất, dù đi đến khu phố cao cấp cũng không đến nỗi bị người ta đuổi ra .
Theo ký ức của Tô La trước, ở nơi đây đều buôn hàng cao cấp, phí quầy hàng cũng cao. Nha sai cũng sẽ để ý, nếu tùy tiện bầy quầy hàng ở đây mà không có tiền đóng phí thì hẳn sẽ bị đánh. Tô La kiếp trước tuy rằng không có làm qua chủ quầy nhưng ít nhiều đều thấy qua mà thấy nhiều nhất là những chủ quầy bị người ta đuổi đánh.
Cho nên, trước kia, nàng sẽ không muốn tiếp cận đường lớn nhưng hôm nay nàng lại có chủ ý này. Bởi vì vật phẩm trong sọt của nàng nay cần phải bán với cái giá cao một chút nên nàng cảm thấy ở khu phố cao cấp, nhiều người có tiền hơn một chút thì khả năng bán được hàng cũng cao hơn.
Tô mẫu vẫn đi song song cùng Tô La, thấy nàng đều không nhìn vị trí hai bên ngã tư đường, liền trực tiếp đi phía trước, bà cũng ước đoán được suy nghĩ của nàng. Quay mặt nhìn Tô La, thấy nàng có vẻ mệt mỏi vì gánh nặng, trên khuôn mặt có chút mồ hôi nhưng lại khiến khuôn mặt mang vẻ khỏe mạnh hồng nhuận, cảm giác rất là xinh đẹp.
"Nha đầu, để nương gánh đi, nhìn trên mặt con toát mồ hôi rồi , con trước lau mồ hôi đã." Tô mẫu chú ý đến ngẫu nhiên có nam tử đi qua nhìn chòng chọc khuôn mặt Tô La, trong lòng biết bọn hắn là nhìn thấy Tô La mặt hồng xinh đẹp, bà liền muốn gánh sọt thay con.
Tô La còn chưa kịp nói "Không cần", gánh nặng liền bị Tô mẫu tiếp lấy, tay cũng bị nhét một chiếc khăn sạch. Tô La nhìn Tô mẫu nhẹ nhàng gánh đòn gánh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Gánh sọt kia kỳ thật chẳng hề nặng nhưng vì nàng và Tô La trước cũng tương đối ít gánh vác, bỗng nhiên vác lên quang gánh đi như vậy trong một thời gian dài, cũng cảm thấy bờ vai có một chút đau nhức. Tô La cảm thấy điểm này có lẽ không phải trọng yếu , suy đoán có phải do nàng sáng nay gánh nước, giờ lại gánh nặng nên có chút mệt.
Sáng nay nàng đi ra giếng lấy nước, nàng nghĩ lấy từng thùng để đưa vào phòng bếp thì thật phiền toái, liền gánh thùng nước vào phòng bếp. Như thế lặp lại mấy lần, rốt cục cũng đổ đầy nước vào lu nước. Vừa mới bắt đầu cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp, đến khi gánh đòn gánh đi một đoạn đường dài, nàng liền cảm thấy bờ vai có chút đau, càng đi càng cảm thấy đau nhiều hơn.
"Nha đầu, chúng ta đến vị trí kia bày quầy." Đến đường phố lớn, Tô mẫu gánh đòn gánh vẻ mặt thoải mái mà nhìn Tô La hỏi. Mấy ngày bà không có làm việc nặng, cảm giác thân thể bứt rứt, trì trệ .
Tô La nghiêm túc xem chung quanh một vòng, cuối cùng liền nhìn trúng một cửa hàng mà trước cửa còn chỗ trống. Quanh đó đều là quầy bán đồ ăn , một bên là bán bánh nướng áp chảo, một bên là bán kẹo, đồ ăn vặt, sẽ không ảnh hưởng lợi ích của nhau.
Giao nộp cho nha sai lệ phí quầy hàng, Tô La liền cùng Tô mẫu đi đến chỗ trống đó, chuẩn bị bày đặt các vật phẩm. Hai vị chủ quầy bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con các nàng, cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục thét to chào hàng.
Tô La lấy các loại hà bao, thú bông sắp xếp đặt lên. Mấy con thú nhỏ mới đặt lên, liền có mấy ánh mắt đưa tới. Quả thật, thú bông dễ thương rất gây chú ý, đặt lên liền khơi dậy hứng thú của mọi người, thu hút khách nhìn ngắm thú bông hoặc mấy cái hà bao.
Tô La lại bày tiếp mấy cái hà bao, liền có mấy tiểu hài tử kéo theo người lớn đi cùng lại xem . Tô La thấy có khách hàng tới cửa, lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp. Khóe miệng nhếch lên, nàng mới phát giác nàng thực sự hết sức vui vẻ, khóe miệng mỉm cười cũng là tự nhiên, không hề có sự miễn cưỡng hay giả dối.
"Nương, con muốn con thỏ nhỏ này." Một nữ hài tử tầm bốn tuổi một tay cầm tay một phụ nhân trẻ tuổi, một tay chỉ con thỏ nhỏ, miệng không ngừng ao ước, lay động phụ nhân trẻ tuổi .
Phụ nhân nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của con gái, liền quay đầu nhìn Tô La cười dài, mở miệng hỏi: " Con thỏ nhỏ này bán thế nào?"
Tô La nhàn nhạt cười cười, chỉ con thỏ nhỏ ở vị trí bày thú bông nói: "Mấy loại này đều là hai mươi văn tiền, chắc giá." Chợt lại chỉ thêm mấy con thú nhỏ khác, lại nói: "Loại này là mười văn tiền, phu nhân có thể chọn loại nào mình thích."
Phụ nhân vừa nghe mấy con thú vậy mà tốn không ít tiền, trên mặt liền có vẻ đau lòng, lại nhìn mấy con thú, đều là nàng chưa hề gặp qua. Có mấy loài rõ ràng là động vật hung dữ nhưng có thể làm ra hình dạng hết sức đáng yêu, lòng cũng nảy sinh hảo cảm.
Ngắm nghía một lúc, liền cảm thấy mua con thú như vậy về cũng không tệ, hơn nữa con gái mình lại yêu thích, thế là liền ngồi chồm hỗm xuống, tinh tế chọn một con thỏ, xem xét nhìn kỹ . Lại thấy trên cánh tay con thỏ dính một miếng giấy nhỏ hình hoa như con dấu, nàng ta không hiểu nổi chớp chớp mắt.
Tô La phát hiện ánh mắt phụ nhân có thắc mắc, không hiểu nổi, liền mỉm cười giải thích: "Dấu khắc trên giấy là nhà chúng ta đánh dấu, chỉ cần là sản phẩm của nhà chúng ta , tỷ như những con thú, hà bao này, cũng đều dán lên ở mặt trên một tờ giấy như vậy, chứng minh thật giả."
Nhãn hiệu này là việc hai ngày trước Tô La nghĩ đến , Tô La cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng nếu như có thể để khách hàng rõ ràng ai mới là tác giả chân chính của những mặt hàng này thì thật tốt. Thế là nàng liền tìm người khắc một cái con dấu có kiểu dạng phức tạp, chính là phòng ngừa người nào đó bắt chước khắc ra con dấu tương tự.
Nàng quyết định về sau bán sản phẩm đều làm như vậy. Tất nhiên, nhãn mác có thể bị xé đi nhưng sẽ ảnh hưởng tới sự hoàn chỉnh của sản phầm. Ít nhất khi khách hàng mua hàng, có thể để bọn họ biết thật giả.
Cuối cùng, phụ nhân kia liền mua một con thỏ nhỏ, tiểu nữ hài ôm con thỏ nhỏ vui vui vẻ vẻ rời đi. Phụ nhân vừa mới đi không lâu, lại có một phụ nhân bị tiểu nam hài kéo tới đây. Có lẽ là phụ nhân đã nghe Tô La đối thoại với khách hàng, lại hỏi một lần giá tiền, liền mua cho tiểu nam hài một con hổ nhỏ mà nam hài thích.
Không bao lâu, lại có mấy phụ nhân trước sau đi tới xem hàng, Tô La bận tối mày tối mặt. Đem hết hàng trong sọt lên bày bán, cùng với sự giúp đỡ của Tô mẫu, việc bán hàng của Tô La càng lúc càng trôi chảy.
Tô La hôm nay không có bán vòng tay trang sức nhưng có mấy người mua qua vòng tay tới đây, nhìn mặt mũi Tô La, không khỏi "Hả!" một tiếng, kinh ngạc nói: "Cô nương chính là cô nương thời gian trước đây bán vòng tay trang sức phải không?"
Nghe vậy, Tô La có chút ngoài ý muốn chớp mắt vài cái, nhẹ gật gật đầu, lại nghe trong đó một vị cô nương nói: "Lúc trước ta mua của ngươi đôi hoa tai nhỏ , tặng cho đại ca ta, tiểu đệ ta nhìn thấy đặc biệt ưa thích, muốn ta lại mua một đôi. Mấy ngày nay ta đều ở trên trấn tìm cô nương, nhưng lại vẫn chưa từng gặp lại cô nương, cô nương không bán vòng tay hoa tai nữa sao?"
Tô La lắc đầu, thản nhiên nói: "Không phải không bán, chỉ là mấy ngày nay ta làm không nhiều, liền không có cầm đi bán. Nhưng phiên chợ lần sau, ta liền mang tới vòng tay trang sức. Cô nương nếu là thật sự thích hoa tai, đến lúc đó có thể bớt chút thời gian tới xem."
Cô nương ấy khẽ gật đầu, mua hai con thú nhỏ đáng yêu, bảo là muốn tặng cho cháu. Tiễn cô nương ấy đi rồi, Tô La cười tủm tỉm, theo lời vị cô nương ấy nói, không phải trên trấn không có người làm vòng tay trang sức như nàng làm mà là những người mua trước đã nhớ rõ người bán ban đầu là nàng.
Nghĩ đến điều này, Tô La trong lòng cực kỳ vui mừng, nàng không nghĩ đến những người mua lại nhớ rõ nàng. Nàng thực sự rất vui, điều này chứng minh những nỗ lực của nàng không hề uổng phí, mà cũng có vài phần thu hoạch rồi.
Nửa canh giờ sau, tất cả hà bao, thú bông đều bán hết. Đối với kết quả như vậy, Tô La thật có chút bất ngờ, tuy rằng nàng cảm thấy có thể bán được nhiều nhưng thực không dám cam đoan có khả năng bán hết toàn bộ, không nghĩ đến cuối cùng có thể bán xong.
Tô mẫu càng là ngoài ý muốn, nàng cảm thấy mấy con thú nhỏ, hà bao này quả thật rất đáng yêu, nhưng nếu để cho nàng bỏ ra mấy chục văn tiền mua cái con thú này nọ, nàng cũng không nỡ bỏ. Nhưng khách hàng tới mua cũng đều là vì hài tử nhà mình, không khỏi cảm thán đồ chơi cho trẻ em này nọ mà cũng có thể kiếm ra tiền như vậy.
Tô La và Tô mẫu thu thập đồ đạc chuẩn bị ra về, Tô La đem gánh nặng đến trên vai, lúc nàng chuẩn bị xoay người rời đi, sau lưng truyền tới giọng nói có chút quen thuộc: "Cô nương chính là người được giải nhì cuộc tỷ thí tại Lễ hội ngắm hoa, Tô La cô nương?"