Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 30



Chuyện Vương bà mối tới nhà, Tô mẫu ở giữa trưa ngày đó một năm một mười kể với Tô La. Nhìn thấy trên mặt Tô La thần sắc bình tĩnh, Tô mẫu rất là vui mừng vì bà lúc ấy không bị Vương bà mối thuyết phục, lúc trước kiên trì cùng Tô La nói ra, bằng không bà thấy có lẽ chính là một thần sắc khác.

Từ khi Vương bà mối tới nhà, Tô La nghiêm túc suy xét về chung thân đại sự của nàng. Giờ phút này dù sao thì nàng cũng sống ở cổ đại, nếu như luôn dùng tư tưởng người hiện đại đối đãi với chung thân đại sự cổ đại, quả thật có chút không hợp với trạng thái xã hội bình thường.

Nghiêm túc suy xét xong, những ngày tiếp theo, Tô La bắt đầu dụng tâm chú ý những nam tử bên cạnh, nếu như được gặp gỡ, có thể tiếp tục quan sát, có khi nàng thật sự có thể tìm được một nam tử tương đối thật lòng.

Nửa tháng rất nhanh liền qua đi, trong phòng Tô La đã có không ít vòng tay trang sức, cùng với con thú bông nhỏ và hà bao. Đã chuẩn bị nhiều hàng hóa xong như vậy, Tô La muốn thừa dịp mấy ngày này nhanh chóng đem mấy thứ này bán .

Tuy nói trấn nhỏ khác cách trấn Vân Lâm có chút xa, nhưng mà không thể cam đoan sẽ không có người nào bán vòng tay trang sức. Dù sao mấy thứ này vẫn rất kiếm được tiền, chỉ cần có lòng một chút, là có thể nghĩ ra làm sao để kiếm được càng nhiều tiền.

Cho nên vẫn muốn sớm một chút đi trấn nhỏ khác nhìn xem, miễn cho người khác chiếm mất chỗ tốt. Tô La nhìn một phòng chứa đầy sọt thú bông nhỏ, hà bao, khuỷu tay đặt trên mặt bàn chống một bên mặt trầm tư nửa buổi.

Nàng lúc trước đã ở trên trấn nhìn thấy một chiếc xe ngựa chuyên dùng để chở hàng hóa, chuyện này nàng không lo lắng, nàng chỉ lo lắng nàng là thân nữ nhi một mình chạy đến trấn nhỏ khác có chút không ổn.

Cổ đại dù sao cũng không phải hiện đại, một cô nương xa nhà vẫn cần chú ý an toàn nhiều hơn. Nàng không phải hiệp nữ lưu lạc giang hồ, trên thân cũng không có nửa điểm võ công, nếu trên đường gặp phải cường đạo gì đó, nàng khẳng định chỉ có bị cướp bóc mà thôi.

Cũng không biết có phải mấy trang phục cổ kịch độc hại hay không , trên phố ác bá trêu chọc phụ nữ nhà lành, trên đường cường đạo nửa đường bẳt người cướp của, nội dung vở kịch này xem nhiều, một khi xảy ra hoàn cảnh tương tự như vậy, trong lòng Tô La không khỏi nghĩ rất nhiều.

Trấn trên cũng có tiêu cục, nhưng nàng cũng thật không nghĩ đến mấy thứ này cũng cần thuê tiêu sư hộ tống. Mấy hộ tiêu ở tiêu cục có thể kiếm tiền có lẽ sẽ không nói chuyện nhàn thoại gì ra ngoài, nhưng nàng lại cảm thấy là họ vẫn sẽ thảo luận riêng.

Vốn không phải cái gì đáng giá, vật phẩm quý trọng gì, lại thuê tiêu sư tới hộ tống, đó không phải là vô cớ tìm thêm việc, ngược lại còn khiến mấy cường đạo lầm cho rằng hộ tống cái vật phẩm quý trọng gì, chen chúc ra cướp thì sao?

Bất quá nếu có thể tìm người cùng nhau đi trấn nhỏ khác thì thật tốt, nhiều người nhiều bạn, tốt nhất đối phương là một nam tử có thể tin được. Nhưng nam tử nàng quen chẳng hề nhiều, hơn nữa nam tử có thể lui tới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật sự không phải một biện pháp tốt.

Càng nghĩ lại càng thấy nhức đầu, nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu, một đầu tóc gọn gàng bị nàng xoa đến rối bù. Xoa loạn tóc, khiến tâm tình cũng nhẹ nhàng không ít, liền nghĩ lại đi nhìn mấy con thú bông nhỏ, ngoài cửa cũng truyền tới tiếng gọi của Tô Văn.

Tô La nhìn canh giờ cũng không phải lúc chuẩn bị ăn cơm tối, chuyện khác cũng có Tô mẫu lo, nhất thời không biết Tô Văn lần này là bởi vì chuyện gì mà tìm nàng. Xét thấy lần trước Vương bà mối tới nhà xong, lại một bà mối khác tới nhà, rất nhanh liền đi mở cửa.

"Đại tỷ, nhà chúng ta vừa có ba người lạ mới tới, một lão gia và hai hạ nhân. Nương nói lão gia kia giống như là muốn cùng nhà chúng ta nói chuyện làm ăn, kêu tỷ đi trước nhìn xem." Cửa phòng vừa mở ra, Tô Văn trực tiếp chuyển lời Tô mẫu muốn hắn truyền đạt cho Tô La.

Tô La nghe vậy tâm hơi động, chẳng lẽ là muốn đàm phán làm ăn mấy con thú bông hay hà bao?

Kiếp trước tuy rằng không có kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp, nhưng mà ít nhiều cũng đọc không ít sách gây dựng sự nghiệp, nếu như thật sự muốn cùng nàng đàm phán làm ăn mấy con thú bông hay hà bao, nói không chừng đây chính là một cơ hội tốt.

Nghĩ đến đây, Tô La liền muốn trực tiếp chạy đến nhà chính, nhưng thấy hai mắt Tô Văn sáng long lanh nhìn thẳng vào tóc nàng, nàng mới nghĩ đến nàng vừa mới xoa tóc rối loạn, thế là nhanh chóng chạy đến trước gương đồng đem tóc chải gọn lại, lúc này mới ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau, Tô La liền đến nhà chính, quả thật thấy trong nhà có ba nam tử. Cùng Tô mẫu ngồi uống trà tán gẫu là một nam tử trung niên năm mươi tuổi, trên người cũng có phong phạm thương nhân, đứng ở cửa nhà chính là hai người hầu hai mươi tuổi.

"Đổng lão gia, đây chính là nữ nhi nhà ta." Tô mẫu thấy nữ nhi nhà mình ra, liền giới thiệu ngắn gọn cho vị khách Đổng lão gia một chút, chợt lại hướng Tô La giới thiệu Đổng lão gia: "Nha đầu, vị này là đương gia bố trang Đổng gia trấn Thanh Nguyệt : Đổng lão gia."

Nghe nói người trước mắt này là Đổng lão gia tới từ trấn Thanh Nguyệt, trong lòng Tô La dần dần trào ra một trận vui mừng cuồng liệt, nàng nghĩ vấn đề này, vị Đổng lão gia này cũng thật là khéo léo. Nếu mà thật sự có thể đàm phán được mối làm ăn này, không chỉ là giảm bớt thời gian nàng chạy qua chạy lại, hơn nữa ít đi một phần lo lắng.

Nghĩ như vậy, Tô La không khỏi cẩn thận lên, trước tiên lễ phép phúc thân Đổng lão gia. Đã muốn nói chuyện làm ăn, nên thành ý nàng đều phải có. Tuy chỉ là vừa gặp qua một lần, nhưng nàng cũng thấy ra vị Đổng lão gia này là một người làm ăn. Nàng không biết vị Đổng lão gia này tìm được nhà bọn họ như thế nào, nhưng Đổng lão gia lại tự mình đến nhà bọn họ muốn nói chuyện làm ăn, đã có thể nhìn ra thành ý của ông.

"Cô nương chính là cô nương bán thú bông ở trấn Vân Lâm sao?" Đổng lão gia hai mắt cơ trí lanh lợi tinh tế đánh giá Tô La đang đứng cách ông mấy bước, trong lòng thầm nghĩ : không nghĩ đến Tô gia lại do một vị cô nương như vậy làm đương gia.

Trước đây, ông ở trên trấn thấy mấy đứa bé cầm thú bông khả ái tinh xảo, lại thấy những đứa bé không có con thú bông kia đều có vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ. Thế là từ đó mượn con thú bông trong tay đứa bé tay nhìn một cái, quả thật, thú bông này rất đáng yêu, hài hước, làm trẻ con vui vẻ.

Ngày kia vốn là muốn về trấn Thanh Nguyệt, sau khi nhìn thấy con thú bông nhỏ kia, lại vì mấy con thú bông này mà ở thêm mấy ngày, thuê hai người hầu ra ngoài tìm kiếm cô nương bán thú bông nhỏ, tìm mấy ngày cũng chưa nhìn thấy có cô nương bán thú bông kia.

Khi bọn họ chuẩn bị bỏ qua, một công tử ngồi cạnh bàn cơm của bọn họ nghe được đối thoại, tiến đến hỏi thăm bọn họ phải chăng là nghĩ tìm vị cô nương bán thú bông nói chuyện làm ăn, sau khi nghe được bọn họ nói, liền báo cho bọn họ chỗ ở của Tô La, thế là bọn họ một đường tìm tới đây.

Đi tới Tô gia liền gặp một đứa bé chín tuổi ở trong sân học bài, sau khi đứa bé kia thấy bọn họ, xoay người chạy về trong nhà, không bao lâu sau, từ trong nhà kia một vị phụ nhân ba mươi lăm tuổi đi ra, nghĩ đến đây hẳn là Tô gia phu nhân.

Vừa mới bắt đầu ông còn cho rằng mấy thú bông kia đều là vị phụ nhân này nghĩ ra chủ ý, chỉ là do nữ nhi nhà bà cầm đến trên trấn đi bán. Nhưng ông lại từ trong miệng phụ nhân biết được tất cả đều là nữ nhi nhà bà nghĩ ra, không khỏi đối vị Tô cô nương này có chút hiếu kỳ.

Lúc này đứng trước mặt chính là Tô cô nương bọn họ đang tìm, lại không khỏi sinh ra mấy phần tán thưởng. Ông cả đời này gặp qua không ít nữ tử làm đương gia, thật lòng tán thưởng cũng có mấy người, nhưng nhỏ tuổi như vậy đã khiến ông cảm thấy không thể khinh thường, cũng cô đơn mắt tiền này vị chưa xuất giá cô nương.

"Tô La gặp qua Đổng lão gia. Đổng lão gia trước mời ngồi, có thể từ từ nói chuyện." Đối mặt với trưởng bối ngoài Tô mẫu ra, Tô La bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng vụng về. Không nói nàng không biết phải làm sao cùng trưởng bối hoặc là người có chút thân phận nói chuyện, cái chế độ cổ đại này cũng khiến nàng rất là không thích.

Đổng lão gia ngồi trở lại ghế gỗ sơ sài, trước vào nhà thấy gian phòng sơ sài này, quả thật so với tưởng tượng của ông còn sơ sài hơn. Vừa mới bắt đầu còn cho rằng là tìm lầm chỗ, nhưng thấy ba người Tô gia đều có vẻ mặt hồng nhuận, trong lòng biết cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn của ba người hẳn là không tệ.

Đợi Đổng lão gia ngồi xuống, Tô mẫu Tô La trước sau ngồi xuống. Tô La nhìn Tô mẫu, chợt quay đầu nhìn Đổng lão gia, khiêm tốn hữu lễ hỏi han: "Không biết Đổng lão gia đến đây là vì chuyện gì?"

Đổng lão gia hơi hơi nheo lại đôi mắt lợi hại, tưạ như là cân nhắc chuyện gì đó, một lát sau nói: "Tô cô nương đã hỏi, Đổng mỗ liền nói thẳng đi. Lần này đến trấn Vân Lâm kỳ thật là muốn ở chỗ này mở một gian hàng, nhưng ngoài trấn Vân Lâm còn có bố trang Vân Cẩm của ta, nếu mà ta từ trấn khác tới đây mở gian hàng, chắc hẳn sẽ không lo kịp bố trang Vân Cẩm."

"Vốn đã là nghĩ thôi không muốn ở trấn Vân Lâm mở gian hàng, ngày chuẩn bị trở về vừa vặn ở trên trấn thấy thú bông Tô cô nương làm ra, mấy con thú bông nhìn thật là đáng yêu, nếu là đứa bé thấy, trong lòng khẳng định vui mừng. Đổng mỗ liền nghĩ cùng cô nương đàm phán chuyện làm ăn, cô nương phụ trách sản xuất thú bông, Đổng mỗ phụ trách việc bán thú bông, không biết cô nương có nguyện ý nói chuyện không?"

Nghe xong lời nói của Đổng lão gia, Tô La ngưng mi nghiêm túc suy nghĩ thật lâu sau, mấy ngày trước đây nàng hỏi thăm qua một cửa hàng. Được biết nơi này tuy có nữ tử mở cửa hàng, nhưng mở cửa hàng lại không phải bằng danh tính các nàng. Nếu mà nữ tử muốn mở cửa hàng, chỉ có thể thông qua nam tử trong nhà giúp đỡ, mới có thể mở cửa hàng.

Trong nhà Tô La có tiểu đệ Tô Văn, nhưng hắn hiện tại còn không đến nhỏ tuổi, nàng nghĩ là muốn mở cửa hàng cũng chỉ có hai lựa chọn. Một là đợi Tô Văn trưởng thành, nhưng đây cũng phải đến mười năm sau, hoa cũng đã sớm rụng. Hai là nàng tìm nam tử để gả, thông qua trượng phu mở cửa hàng nhỏ, bất quá hiện tại đều là chuyện không thể.

Thay vì đợi hai sự lựa chọn kia đến, không như trước tìm phương pháp đặc biệt khác, mà Đổng lão gia đề ra vụ làm ăn cũng đáng giá suy xét. Việc làm ăn này tương đương như nàng là người mở xưởng, Đổng lão gia là người bán, nếu là có thể làm một cái hợp đồng, cũng là một việc làm ăn không tệ.

"Đổng lão gia, Tô La cảm thấy chuyện này quả thật là nên đàm phán, hôm nay sắc trời đã không còn sớm, nếu không chúng ta lại hẹn thời gian, cùng bàn bạc kỹ?" Tô La thầm nghĩ trong lòng: nếu mà thật sự việc làm ăn đàm phán thành, hợp đồng khẳng định là muốn ký, thuận tiện thừa dịp thời gian này nghĩ hợp đồng nội dung thật tốt.