Sáng sớm, đang ngủ mơ mơ màng màng thì Tô La bị tiếng gà trống gáy liên tiếp không ngừng báo sáng, tiếng mở cửa đánh thức. Vươn vai đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trừ chân trời có một nét ánh sáng thoáng hiện, chỗ còn lại đều là tối đen. Rất muốn tiếp tục ngủ thêm một lúc, nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua đã đáp ứng với Tô Văn, đành phải từ bỏ.
Hôm nay là tết Trung thu mỗi năm một lần, tối hôm qua đã đáp ứng Tô Văn rằng hôm nay sẽ dẫn cậu đi lên trấn mua ít bánh Trung thu để ăn. Kỳ thật khoảng thời gian trước đã bán bánh Trung thu, nhưng khi đó nàng bị các loại việc cuốn lấy, phút chốc quên sạch sẽ việc Trung thu sắp đến.
Chờ nàng sửa soạn dung nhan xong đến phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Tô Văn đang hưng phấn khoa chân múa tay. Tô La vô cùng bất lực nâng trán thở dài, tiết Trung thu mua ít bánh Trung thu đã có thể làm Tô Văn cao hứng thành như vậy, tâm tình đứa nhỏ thật sự quá khó hiểu.
Tô mẫu thấy con trai hưng phấn như vậy, lại vô cùng hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Trước kia trong nhà, đến tết Trung thu đều không thể mua bánh Trung thu, chỉ là mua một ít kẹo về cho hai chị em đỡ thèm. Tối hôm qua chính miệng con gái nói muốn mang cậu nhóc đi trấn trên mua ít bánh Trung thu, nghĩ đến cậu hẳn là đặc biệt vui vẻ.
Tâm tình Tô Văn vẫn ở trong trạng thái hưng phấn, ngay cả khi ăn cơm cũng vui vẻ vô cùng. Trên trán Tô La không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu có ai cùng nàng nói, đệ đệ nhà bọn họ tính tình dường như kỳ quái đến mức có chút dọa người, nàng khẳng định sẽ giơ hai tay tán thành.
Cơm nước xong, hai chị em Tô gia một đường vui vẻ ra mặt lên trên trấn. Trên đường đi gặp không ít người trong thôn, lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, nối nhau đi trên đường. Nếu gặp phải cô nương cùng tuổi, sẽ cùng nhau đi lên trấn nhỏ.
Đến trấn nhỏ, ngã tư đường đã có dòng người nườm nượp chen chúc nhau. Hôm nay chợ rất khác với ngày thường, tất nhiên là vì có không ít sạp bán bánh Trung thu. Chỉ thấy hai bên đường cái, cách mấy sạp hàng thì có thể nhìn thấy một sạp hàng bán bánh Trung thu, trước mỗi sạp hàng bán bánh Trung thu đều có không ít dân chúng đứng.
Tô La nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó mang Tô Văn đi đến bên trái một quầy hàng có nhiều hàng nhất. Tết Trung thu trước kia, nàng ở chỗ làm việc đều được biếu tặng bánh Trung thu, cho nên nàng rất ít khi mua bánh Trung thu. Trừ phi là đặc biệt muốn ăn vị bánh Trung thu nào đó, nàng mới không ngại vất vả mua bánh Trung thu về.
“Ông chủ, bán cho ta hai cái bánh Trung thu nhân hạt sen…”
“Ông chủ, bán cho ta hai cái bánh Trung thu ngũ vị.”
Hai giọng nói khác nhau đồng thời vang lên, điều này làm cho chủ quầy hàng nhất thời có chút khó khăn, trái nhìn xem cô nương bên trái, phải nhìn xem cô nương bên phải. Không quản người đến là ai, đều là khách hàng của ông, chẳng hề muốn đắc tội với khách.
Hai cô nương đồng thời lên tiếng mua bánh Trung thu chính là Tô La và Lưu Thư Hương, hai người dường như cũng không nghĩ đến ở chỗ này chạm mặt nhau, cùng nhìn đối phương một lần, sau đó như có như không khẽ gật đầu với đối phương.
Tô La nghĩ, nàng và Lưu Thư Hương phải thuộc về loại quan hệ bình thủy tương phùn(*), hai người không cùng xuất hiện quá nhiều, rồi lại thường thường gặp nhau. Không đi nghĩ còn được, suy nghĩ liền không khỏi cảm thấy gặp nhau được thật sự là quá trùng hợp .
(*)Bình thuỷ tương phùng Bèo nước gặp nhau, tình cờ mà gặp.
“Để nàng ấy mua trước đi, ta lại xem loại bánh khác.” Tô La chú ý thấy chủ quầy hàng như là vô cùng khó xử, chợt không nhanh không chậm mở miệng nói. Quay đầu nhàn nhạt nhìn Lưu Thư Hương đứng ở bên phải nàng, sau đó quay đầu trở lại tiếp tục xem bánh Trung thu khác.
Lưu Thư Hương giật mình, dường như không nghĩ đến sẽ nghe được lời nói bình tĩnh thong dong của Tô La. Đợi phục hồi tinh thần lại, chủ quầy đã đem hai cái bánh trung thu ngũ vị gói gọn gàng đưa cho nàng ta. Nhận bánh Trung thu rồi trả tiền, trong lòng Lưu Thư Hương tuy là có chút không thoải mái, nhưng vẫn nhẹ giọng cảm ơn Tô La, sau đó xoay người rời đi trước.
“Ông chủ, hai cái bánh trung thu ngũ vị, hai cái bánh trung thu nhân hạt sen.” Bánh Trung thu cổ đại chủng loại không nhiều bằng thế kỷ hai mươi mốt, Tô La mới vừa mơ hồ nhìn xung quanh quầy hàng bánh trung thu một chút, thấy đa số đều là hai loại này, loại khác thật sự thấy không nhiều.
Chủ quầy cười a a đáp ứng một tiếng “Được rồi”, sau đó tay chân lanh lẹ đem bốn cái bánh Trung thu phân biệt để vào hai tấm giấy dầu. Không lâu sau, bánh Trung thu được gói trong tấm giấy dàu xinh xinh đẹp đẹp, nhìn một cái lại cảm thấy có chút hấp dẫn khẩu vị.
Mua bánh Trung thu, Tô La lại mang Tô Văn đi mua ít hoa quả, mua đều là mấy hoa quả bình thường thường thấy. Muốn nói Trung thu ăn hoa quả nào ngon, vậy tất nhiên là ăn bồ đào khá hợp với tình hình. Nhưng ở cổ đại bồ đào thật sự quý, người bình thường đều không mua được. Hơn nữa trên phố mấy sạp hàng như vậy, sớm đã bị người có tiền mua hết rồi. Ngay cả có lòng muốn mua một chút trở về nếm thử, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Nghe nói chưa? Ở tửu lâu Thiên Duyệt vào Trung thu tổ chức cuộc thi câu đối lớn sắp bắt đầu, bây giờ trong lầu kia đã có đầy tài tử giai nhân ngồi đó!”
“A? Đệ vẫn cho là phải nửa canh giờ nữa, rất nhanh đã bắt đầu rồi, vậy chúng ta nhanh chóng qua đó đi, bằng không đợi lát nữa ngay cả vị trí đứng đều không còn .”
Tô La đem đoạn đối thoại của hai công tử bên cạnh nàng nghe vào trong tai một câu không bỏ sót, nàng nhìn bóng dáng nho nhã đang nói chuyện kia, chuyển ánh mắt trầm tư một chút, bất chợt nói với Tô Văn “Tiểu Văn, chúng ta cũng đi tửu lâu Thiên Duyệt nhìn xem.”
Tô Văn nghe vậy lộ ra thần sắc vui mừng, hai mắt sáng long lanh đều là vui sướng không chút che dấu. Cậu tuy rằng mới vừa vặn nhập học không lâu, nhưng cậu vẫn rất khâm phục tú tài công tử có thể làm thi ca, đối câu đối, nhất là Du tiên sinh, chỉ mong có thể học tập bọn hắn nhiều hơn.
Tô La và Tô Văn rất nhanh đã đến tửu lâu Thiên Duyệt, tập trung nhìn kỹ, trong lâu đã ngồi đầy người. Tô La nhìn xung quanh một lúc, chợt mang Tô Văn cẩn thận dè dặt xuyên qua đám người, đi đến một góc khuất, sau đó hết sức chăm chú nghe chưởng quầy tửu lâu nói nội dung cuộc thi đấu.
Ở tửu lâu Thiên Duyệt Trung thu thi câu đối thực tế cũng là một loại khuyến mãi khác, quy tắc cuộc thi vô cùng đơn giản, chỉ cần dựa theo tửu lâu Thiên Duyệt ra một chữ nào đó, dùng chữ đó để đối thành câu đối, nhưng câu đối cần phải liên quan đến Trung thu, nếu không đúng sẽ bị loại.
Khi Tô La đang nghe đến nhập tâm, một tiểu nhị ca tướng mạo phổ thông, thân thể gầy ốm xuyên qua bàn ghế và đám người đến đứng ở trước mặt Tô La. Tô La cho rằng chỗ này là chỗ bọn họ không cho phép đứng, vừa mới nghĩ cất bước thay đổi chỗ khác đứng, đã thấy Tiểu nhị ca mở miệng nói chuyện .
“Xin hỏi cô nương họ Tô?” Tiểu nhị ca tuy là nghe được ông chủ phân phó đem Tô cô nương này dẫn lên lầu hai, nhưng theo thói quen ân cần thăm hỏi một tiếng, tránh cho cô nương này hiểu lầm.
Trong mắt Tô La mang theo khó hiểu, tuy nhiên cũng khẽ gật đầu, lại nghe Tiểu nhị ca nói “Đương gia chúng ta có mời cô nương lên lầu hai ngồi, nơi đó có thể đem tình hình dưới lâu thu hết vào trong mắt.”
Nghe vậy, Tô La hơi hơi ngửa đầu nhìn lên lầu hai, vừa lúc đồng thời nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy nhìn sang đây. Trên dưới cách nhau xa xa nhìn nhau, một đôi mắt tựa như sâu thẳm không thấy đáy ngàn năm lạnh nhạt, đạm mạc đến không có thần sắc gì, lại ôn nhu như trong mộng. Cái nhìn kia, làm nàng cảm thấy khá hơn và làm cả người nàng nhộn nhạo phiêu phiêu, có một loại ấm áp không biết tên chậm rãi chảy vào đáy lòng.
Cùng Thôi Vô Nhàn gặp nhau lần nữa là chuyện ngoài dự tính, tuy rằng nàng cũng có nghĩ qua thân là đương gia của tửu lâu Thiên Duyệt Thôi Vô Nhàn có khả năng lớn xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà, khi chân chính thấy hắn, trong lòng lại không nhịn được có ít nhiều mùi vị khác.
Ngày đó nghe Tô mẫu nói chuyện năm đó, ít nhiều trong lòng nàng lưu lại một chút lo lắng. Nàng sẽ không hỏi chuyện mười năm trước kia, chỉ lo lắng bây giờ Thôi Vô Nhàn vẫn như cũ không bỏ xuống được chuyện năm đó. Hắn và nàng kia( nàng kia là Lưu Diệu Nguyệt đó ) là đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt nhiều người như vậy, muốn nói trong lòng một chút cũng không để ý là không thể .
Ôm loại tâm tình khó chịu này cùng Thôi Vô Nhàn xem cả quá trình thi câu đối, đồng thời hơi có chút hiểu rõ cái nhìn của Thôi Vô Nhàn đối với chuyện năm đó. Có lẽ hắn chẳng hề để ý mấy chuyện trước kia giống như nàng, trong lòng nàng nghĩ như vậy.
“Tô cô nương?” Thôi Vô Nhàn nhìn Tô La có chút thất thần, trong mắt hiện lên ý cười cực kỳ nhạt. Nếu không nhìn kỹ, thì không thể nào biết trong đôi mắt âm u kia cũng có thể có thần sắc vui cười như thế.
“A?” Phản xạ có điều kiện đáp lại một tiếng, đợi Tô La phát hiện nàng thế nhưng một bên nghĩ chuyện một bên nhìn Thôi Vô Nhàn, cuối cùng bản thân trông như là hoa si, gương mặt trắng nõn thanh tú nháy mắt sung huyết đỏ bừng, một lát sau đỏ ửng liền khuếch tán đến bên tai.
Thật là bẽ mặt đến cực điểm, nàng lại sững sờ nhìn một nam tử đến phát ngốc như thế. Từ khi có ký ức tới nay, nàng trước giờ chưa từng làm qua những chuyện tương tự, không nghĩ đến cuối cùng lại trong hoàn cảnh như vậy làm ra chuyện này, thật sự muốn chui xuống đất.
“Ta cho rằng nàng không thích ăn bánh ngọt, bây giờ xem ra là ta nghĩ sai .” Thôi Vô Nhàn nhìn trên bàn có hơn mấy đĩa bị ăn không ít điểm tâm, tuy nói có thể đệ đệ Tô La ăn không ít, nhưng hắn cũng chú ý đến Tô La cũng ăn không ít.
( Đọc đoạn này cứ nghĩ anh Nhàn keo kiệt, tiếc điểm tâm =))) )
Nhớ lại hôm ở Hồ Hương Lâu nàng động cũng chưa động vào một tí điểm tâm nào, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ lý do trong đó. Ngày đó là hai người lần đầu chính thức trò chuyện, nàng có hành vi cử chỉ như thế, ngược lại nói rõ rằng nàng thật sự hiểu chuyện hơn so với trong tưởng tượng.
Mấy ngày trước đây bố trang Vân Cẩm đi Tô gia cầu thân, tìm hiểu ngóc ngách ngọn nguồn, hắn cũng đã hiểu rõ. Vốn hắn cũng muốn tìm bà mối tới cửa cầu hôn, nhưng đối tượng nếu là Tô La trước mặt này, trực tiếp cầu hôn dường như cũng không phải quyết định tốt lắm.
Tô La nghe được câu nói mang ý trêu đùa của Thôi Vô Nhàn, trên mặt lại càng đỏ thêm một tầng. Nàng nghĩ bây giờ không cần nhiều lời, Thôi Vô Nhàn hẳn đã mang thức ăn lên cho nàng ăn vậy vì sao không ăn chút bánh ngọt .
Nhìn vẻ mặt Thôi Vô Nhàn đã hiểu rõ ràng, sau đó cúi đầu nhìn điểm tâm trên mặt bàn, dường như đã không còn thẹn quẫn như vừa rồi, chỉ có chút ngại ngùng nói “Điểm tâm hương vị rất ngon, ăn xong không thể ngừng miệng được.”
Trong mắt Thôi Vô Nhàn lại một lần nữa hiện lên một nét cười, vẻ mặt lại cũng không khác vừa nãy, chỉ nói “Tô cô nương nếu thích ăn, không ngại thì ăn nhiều một chút, ta cũng không thích ăn mấy đồ ngọt này, ăn không hết lại lãng phí .”
Tô La nghe vậy nhịn không được ở trong lòng trợn trắng mắt, cảm thấy thầm nghĩ nếu mang điểm tâm lên mà không ai ăn, đây không phải cũng là lãng phí sao? Thật là một luận điệu kỳ quái.