Đến chạng vạng, huynh đệ Thôi gia lục tục về đến nhà, vừa mới vào phòng khách đã thấy ba nữ tử trong nhà đều ở trong sảnh, ba người vây quanh bàn vừa ăn điểm tâm vừa tán gẫu. Thôi Tố Nhu vừa thấy hai huynh đệ họ thì nhẹ nhàng tươi cười, đôi mày lá liễu tinh tế tỉ mỉ cong cong như trăng khuyết trên bầu trời cao. Thôi Vô Trần không hiểu dời mắt đến trên người Vương Tiểu Đại, cũng là cười yếu ớt dịu dàng, đáy mắt mang theo vui vẻ không thể che dấu.
Hai huynh đệ không rõ nguyên do vô cùng nghi hoặc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời chuyển ánh mắt đến trên người thê tử của mình, Thôi Vô Trần đi đến bên cạnh Vương Tiểu Đại, ôn nhu hỏi: “Đại Nhi, hôm nay gặp được chuyện tốt gì vậy? Lại có thể cười vui vẻ đến như thế?”
Vương Tiểu Đại chỉ cười mà không nói, nhớ lại con thú bông đáng yêu kia, nụ cười nhạt ở khóe miệng cũng càng thêm sâu. Nói thực, nàng ấy cũng không biết hình dung ra sao về con thỏ đáng yêu kia, vẫn là chờ đến đêm nay về phòng, để cho tướng công nàng chính mắt nhìn con thỏ tai dài kia, hắn sẽ hiểu vì sao mà khó nói ra.
Trái lại Thôi Tố Nhu cũng thích thú đi đến trước mặt Thôi Vô Trần, sau đó dùng tay ôm con thú bông cừu nhỏ, cười dài nói: “Nhị ca, đại tẩu tặng cho muội và nhị tẩu hai lễ vật khác nhau, đó là một con thú bông rất to, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Nhị ca có thể bảo nhị tẩu đưa cho huynh nhìn xem, thật sự là một con thú bông rất đáng yêu!”
Thôi Tố Nhu không biết khi nàng ấy nói những lời này, mắt nàng ấy có bao nhiêu lóng lánh. Mà thấy nàng ấy vui vẻ như thế hai huynh đệ cũng có chút kinh ngạc liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều có thần sắc giống nhau. Khi phụ mẫu bọn họ lần lượt ra đi, đã có khoảng thời gian rất lâu huynh đệ họ chưa từng thấy tiểu muội nhà mình cười đến đáng yêu như vậy, giống như một nữ hài đơn thuần đáng yêu, khi cao hứng thì thoải mái cười, khi không cao hứng thì tận tình khóc.
Thôi Vô Nhàn đem toàn bộ ánh mắt để trên người tiểu thê tử của hắn, trong mắt lộ ra cảm kích như ẩn như hiện, nhiều hơn vẫn là ôn nhu thâm tình như nước. Hắn vẫn biết nàng là một nữ nhân tốt, chung sống nhiều ngày, hắn càng hiểu nàng thêm một phần. Thời gian chậm rãi trôi qua, càng hiểu rõ nàng, cỗ ấm áp trong lòng cũng càng trở nên rõ ràng.
Hắn biết người ta đều nói nàng có phúc, một nông gia nữ bình bình phàm phàm thế mà lại có thể gả làm thê tử cho hắn. Mấy người đó vĩnh viễn sẽ không biết, kỳ thật hắn mới là người có phúc. Có thể thú nàng làm thê tử, đây là phúc phần to lớn của hắn.
Có câu nói là: được thê như thế, còn cầu gì hơn. Mà hắn còn khắc sâu hàm ý của câu nói này, được thê như Tô La, hắn đây đã hài lòng thoả dạ. Bao nhiêu năm sau, có lẽ còn có mấy đứa bé béo núc ních bồi ở bên người. Có thê tử có con trai, hoặc có thê tử có con gái, cuộc đời chỉ cần vậy thôi.
Ăn xong cơm chiều rồi về phòng, tâm tình Tô La khoái trá tắm nước nóng ấm áp, da thịt toàn thân đều ngâm đến trắng nõn nà. Nếu không phải nước ấm nhanh nguội, nàng còn thực sự muốn tiếp tục ngâm thêm mười phút nữa. Duỗi tay cầm xiêm y vắt ở bình phong, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mặc xiêm y lên trên người.
Vừa mới mặc xong xiêm y đơn giản từ bên kia bình phong ra, liếc thấy Thôi Vô Nhàn đã vô thanh vô tức về trong phòng từ lúc nào rồi. Dù hai người cùng giường chung gối vài ngày, lần đầu vừa mới tắm gội xong ra liền thấy Thôi Vô Nhàn cười yếu ớt, Tô La có chút không thích ứng.
Cứ như thế, trong lòng nàng đang không ngừng nhắc nhở chính mình bọn họ là vợ chồng, Thôi Vô Nhàn về phòng chỉ là chuyện rất bình thường. Nhưng lần đầu thấy hình bóng chiếu trên bình phong, nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Mặt đỏ ngó nhìn Thôi Vô Nhàn, sau đó ra vẻ dường như không có việc gì đi đến bên giường cầm lấy một cái áo dầy mùa đông phủ thêm.
Nàng mới vừa phủ thêm áo ngoài, đã bị Thôi Vô Nhàn kéo cổ tay. Sau nháy mắt đã thành Thôi Vô Nhàn ngồi ở trên ghế tròn, nàng ngồi ở trên đùi Thôi Vô Nhàn, thuận tiện bị Thôi Vô Nhàn gắt gao ôm vào trong ngực tư thế rất mờ ám.
Ngoài phòng tuy rằng thỉnh thoảng thổi qua một cơn gió lạnh, trong phòng lại ấm áp làm lòng người nhũn ra. Đầu Tô La nâng lên lặng lẽ tựa vào bờ vai Thôi Vô Nhàn, dưới ánh nến càng thêm nhu hòa, kìm lòng không đậu duỗi ngón tay thon dài nhẹ nhàng miêu tả đường nét đẹp đẽ.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay tuy rằng không bóng loáng tinh tế được như da thịt nữ tử, nhưng cũng có một hương vị khác mê hoặc lòng người. Đôi mắt đen như mực nhìn theo ngón tay di chuyển mà tối thêm mấy phần, trong mắt lúc ẩn lúc hiện một nét hứng thú, dưới ánh sáng của nến chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh phân minh có vẻ tính – cảm đến cực điểm.
“Nương tử, đây chính là đang mời vi phu làm chuyện nào đó sao?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn ẩn ý cười khó mà phát hiện, đôi mắt thâm thúy chưa bao giờ biểu lộ ôn nhu với người ngoài, nhu tình như nước, dần dần hiện ra một tia mờ ám nhàn nhạt không thể che dấu.
Khuôn mặt trắng noãn nháy mắt sung huyết đỏ bừng, đầu ngón tay thon dài cũng vì lời này mà bỗng nhiên dừng lại. Tô La chỉ cảm thấy đầu ngón tay bỗng nhiên ấm áp, đợi lấy lại tinh thần lần nữa, nhất thời sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn ngón tay nàng đang bị mút ở trong miệng nam tử. Chờ nàng ý thức ra đầu ngón tay bị ngậm chặt đầy mờ ám, sắc mặt đỏ như nhỏ máu.
Không có cách nào cứu vãn ngón tay bị người nào đó hết sức “Chà đạp”, Tô La đành phải dùng cách khác, dùng một bàn tay khác chọc chọc bộ ngực cứng rắn, nhìn người nào đó không đem chút sức lực nhỏ của nàng để ở trong mắt, đành phải bất lực nhắc nhở: “Tướng công, nói chính sự đã!”
Hai người đã làm vợ chồng một khoảng thời gian, Thôi Vô Nhàn có chuyện nhưng không cùng nàng nói, trong lòng nàng vẫn để ý. Buổi tối khi ăn cơm, nàng phát hiện ra Thôi Vô Nhàn giống như có chuyện muốn cùng nàng thương lượng, bây giờ càng thêm xác định chuyện này.
Đến đây Thôi Vô Nhàn mới lưu luyến không rời buông ngón tay bị hắn ép buộc đã lâu, cổ họng có chút khàn khàn nói: “A La, tiểu muội hết năm đã qua mười sáu . Trước kia ta và nhị đệ đều bận việc làm ăn, vẫn quên lưu ý mấy nam tử đến tuổi thành hôn ở trấn cho tiểu muội. Ta nghĩ nàng và đệ muội đều là tẩu tử của tiểu muội, nếu không nàng và đệ muội thương lượng, giúp tiểu muội nhìn xem ở trấn phải chăng có nhà nào thích hợp. Nếu mà có người nào thích hợp, cũng nhanh chóng lưu ý giúp tiểu muội. Ta sợ không sớm chút xem xét, người tốt đều bị chọn mất.”
Tô La nghĩ nghĩ cũng đúng, nơi Thôi Tố Nhu sinh sống là một nữ tử cổ đại, lại qua một hai năm nữa thực sự không còn tốt nữa. Nếu không có Thôi Vô Nhàn nhắc tới, nàng thực sự sơ sẩy. Đã trải qua thời gian dài như vậy, nàng vẫn không quen tập tục cưới gả nơi này, nàng tẩu tử này cũng thật là có chút không xứng.
“Được, ta sẽ cùng Tiểu Đại thương lượng, chờ chúng ta xác định được người nào ổn một chút sẽ để các chàng nhìn xem. Mấy nam tử có phẩm chất ra sao, chung quy vẫn là các chàng biết rõ hơn chúng ta nhiều.” Tô La nghĩ nghĩ, lại nói: “Tuy vậy, chúng ta vẫn phải xem ý của Tiểu Nhu, nếu như nàng không thích nam tử chúng ta chọn, vậy thì không nên miễn cưỡng nàng. Sau khi gả cho người ta, cuộc sống của nàng đều ở nhà chồng, không thể tùy ý định ra mối hôn sự của nàng được.”
Tuy rằng ở triều đại này cùng với trung quốc cổ đại có khác nhau một chút, nhưng đa phương diện đều cực kỳ tương tự. Trong truyện chung thân đại sự này, nữ tử thường thường đều ở thế yếu. Tô La không thích kiểu hôn sự xem lệnh của cha mẹ lời của mối mai, đồng thời cũng không hi vọng hôn sự của Thôi Tố Nhu cũng như thế. Mặc kệ nói thế nào, Thôi Tố Nhu cũng xem như muội muội của nàng, nàng thật lòng hi vọng nàng ấy có thể gả cho một lang quân như ý.
Đối với chung thân đại sự, Thôi Vô Nhàn tràn đầy cảm xúc. Có khi hắn cảm thấy năm đó Lưu gia từ hôn, có lẽ đều là trời cao an bài, vì để hắn chờ nữ tử càng thêm thích hợp với hắn. Mà bây giờ, quả thật hắn đã tìm đuợc nữ tử thích hợp nhất với hắn. Mặc kệ người ngoài nói thế nào, ở trong lòng hắn, nàng chính là tốt nhất .
Nói tới, trấn trên cũng có không ít nam tử đến tuổi thành hôn biết Thôi phủ có một cô nương đến tuổi thành hôn. Năm Thôi Tố Nhu cập kê, trấn trên có người truyền, cô nương Thôi gia xuống được phòng bếp, lên được phòng khách, chân chính là một hiền thê lương mẫu để cưới, lấy về nhà chắc chắn là nghi gia nghi thất.
Có mấy nhà môn đăng hộ đối đã sớm từ mấy năm trước chú ý đến Thôi phủ, cũng có mấy nhà đã sớm động tâm tư, đi tìm bà mối tới cửa cầu hôn. Chẳng qua thời gian đó Thôi phủ đã nhận chỉ thị của Thôi Vô Nhàn, chỉ cần là bà mối tới cửa liền trực tiếp đóng cửa từ chối tiếp khách. Số lần nhiều , mấy bà mối cũng không dám không mời mà tự đến nữa.
Sau lại không biết sao lại truyền ra lời đồn đại cô nương Thôi gia cũng diện mạo bình thường, tuy nhiên mấy chuyện này chỉ như một cơn gió lướt qua. Khi tới có chút khí thế, chẳng qua tới nhanh đi cũng nhanh. Qua một thời gian, trấn trên lại có chuyện khác mới mẻ truyền ra, cũng không có bao nhiêu người nhớ được chuyện này đã từng xảy ra.
Giờ này khắc này, hạ nhân Thôi phủ trực tiếp đến nhà bà mối mời bà mối tới Thôi phủ đàm luận chuyện hôn sự của Thôi Tố Nhu, mấy bà mối khác không biết từ chỗ nào biết được tin tức liền phía sau nối tiếp phía trước ùa vào Thôi phủ. May là ở trấn cũng chỉ có ba bốn bà mối, bằng không ngưỡng cửa Thôi gia sớm đã bị mài thành đất bằng phẳng.
Mà mấy nam tử đến tuổi thành hôn ở trấn nghe được tin tức này thì lòng đầy phấn chấn, nam tử có ý cầu hôn nhao nhao đi tìm họa sư để vẽ bức họa bản thân, sau đó giao bức họa cho bà mối, dặn đi dặn lại phải nhớ nói giúp nhiều lời hay. Bà mối bên này đáp ứng nhà này, bên kia đáp ứng nhà kia, cũng không biết hỗn loạn đến thế nào.
Thôi phủ gần đây quả thật rất náo nhiệt, không có gì ngoài bà mối tới cửa, Tô La và Vương Tiểu Đại đợi ở trong phòng xem xét mấy bức họa nam tử cầu thân. Trước đây tuy rằng Tô La cũng được cầu thân, nhưng mà lần đầu thấy bức họa nam tử cầu thân. Không xem còn được, xem liền thực sự cảm thấy có chút tức giận, mấy bức họa đều vẽ thành người đẹp như tranh, sao còn có thể thấy diện mạo thực sự của chủ nhân bức họa. Xem xong bức họa này, Tô La càng thêm cảm thấy hôn sự kiểu này thực sự là không được.
Lúc này, Tô La và Vương Tiểu Đại đang ở trong phòng vừa xem bức họa vừa bất lực thở dài, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra một cái, sau đó liền thấy Thôi Tố Nhu bước nhanh xông vào. Hai người Tô Vương không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hướng bước chân hoảng loạn của Thôi Tố Nhu, đầu tiên đập vào mắt chính là đôi mắt hồng hồng, cùng với gương mặt tái nhợt.