Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 77



Trời còn chưa sáng, Tô La đã phát hiện ra động tĩnh ở bên cạnh, hơi hơi mở to đôi mắt có chút sương mù, mơ hồ nhìn Thôi Vô Nhàn đang lặng lẽ đứng dậy, sau đó lại giúp nàng dém chăn cẩn thận không cho chút gió lọt vào, làm cho chăn ấm hầm hập khiến nàng không nghĩ tới.



Thôi Vô Nhàn phát hiện ra đôi mắt đang hé mở tí hi, nhìn khuôn mặt nàng vẫn đầy buồn ngủ, duỗi tay cách chăn vỗ vỗ sau lưng nàng, hạ thấp giọng ôn nhu nói: “Nàng ngủ thêm một lúc nữa, ta đi thư phòng xem một chút sổ sách trước, đợi lát nữa lại trở về gọi nàng dậy dùng bữa sáng.”

Mấy ngày nữa là sắp hết năm, hắn muốn thừa khoảng thời gian này thẩm tra sổ sách một lần nữa, tránh đến lúc đột nhiên có người tới đây kiểm tra thuế sẽ loạn tay loạn chân. Nghĩ đến đây, đầu hắn liền đau, không tới sớm không tới trể, năm nào cũng tới vào lúc bận rộn, thực sự khiến người ta mất kiên nhẫn cực kỳ.

Tô La mở to đôi mắt lim dim nhìn hắn, có chút lo lắng lầu bầu nói: “Chàng ăn chút bữa sáng rồi lại đi thư phòng, sáng sớm cái gì cũng không ăn đã bắt đầu bận việc, hơn nữa cũng đều là mấy công việc trí óc. Tục ngữ nói: người là sắt cơm là thép, không ăn một chút sao có thể làm gì được.”

Tuy rằng không hiểu rõ “công việc trí óc” trong lời nói kỳ quái của Tô La là cái gì, Thôi Vô Nhàn cũng không hỏi nhiều nghĩ nhiều, chỉ là ôn hòa cười cười sau đó gật gật đầu: “Được, ta sẽ nhớ ăn một chút gì đó trước rồi làm việc.”

Nói xong lại vỗ vỗ chăn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xoay người đi ra ngoài. Thẳng đến khi bóng lưng của Thôi Vô Nhàn biến mất khỏi tầm nhìn, Tô La mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Nhưng không biết vì sao, đột nhiên lại không buồn ngủ, mỹ nhân mở to mắt nhìn chòng chọc nửa ngày, ngó ngó, bất tri bất giác liền ngủ .

Có lẽ là thai phụ ham ngủ, Tô La lần nữa tỉnh lại là bị đánh thức, đánh thức nàng không phải ai khác, chính là Thôi Vô Nhàn. Con mắt híp lại nhìn Thôi Vô Nhàn thần thái sáng láng, Tô La lại chui vào trong chăn. Bên ngoài quá lạnh, nàng thật sự không muốn rời giường.

Nhìn nàng bị đánh thức mà dáng vẻ bất tình bất nguyện, Thôi Vô Nhàn có chút dở khóc dở cười nói: “Lạnh cũng phải dậy ăn một chút gì rồi lại ngủ, bằng không đợi lát nữa đói sẽ làm nàng khó chịu, huống hồ bây giờ nàng đang có mang, không thể để đói như vậy.”

Vốn Tô La chỉ có một chút ngột ngạt, nhưng vừa nghe đến từ “Đang có mang” này liền trở nên càng thêm ngột ngạt . Nàng nâng mắt nhìn Thôi Vô Nhàn phía đầu giường, vẫn là tuấn nhan quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng nàng lại cảm thấy dường như hắn có chút không giống trước, tựa như hắn coi trọng là con mà không phải nàng.

Nghĩ đến đây, Tô La hơi hơi nhíu mày, nâng tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu mình, cố gắng ném cái suy nghĩ kỳ quái này đi. Nàng nghĩ, bây giờ nàng tám phần chính là bệnh trạng mọi người thường nói thời gian mang thai tính khí biến hóa lớn, hơi có chút không hài lòng liền cảm thấy buồn bực hoặc là ngột ngạt.

“Tướng công, có phải chàng cảm thấy ta quá lười hay không, chỉ vẫn muốn đi ngủ thôi?” Tô La cũng không nghiêm túc nghĩ, lời nói này ở trong lúc lơ đãng nói ra miệng, cùng với ánh mắt u buồn nhàn nhạt, tâm tình cũng có chút buồn bực không tên.

Thôi Vô Nhàn nghe lời nói này, lúc bấy giờ liền giật mình một cái, có chút không hiểu sao nàng đột nhiên hỏi vấn đề như vậy. Phục hồi tinh thần lại chăm chú nhìn ánh mắt mơ hồ không có chút dối trá nào, có chút buồn cười khẽ vuốt cái trán trơn bóng, cuối cùng gương mặt hồng nhuận bóng loáng, rước lấy một cái liếc trắng mắt không có tí uy lực nào.

“Nàng đang nghĩ đến đâu vậy ? Ta còn nghĩ nàng mỗi ngày đều chỉ lo bận rộn nghĩ thú bông mới hay là xiêm y mới, đều không biết làm thế nào mới có thể để cho nàng nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ thấy nàng ngủ ngon như vậy, cao hứng còn không kịp, có chỗ nào cảm thấy nàng lười chứ.” Thôi Vô Nhàn nhếch môi cười cười, trong mắt hiện lên một tia cười đùa nhợt nhạt: “Ta còn nghĩ làm chuyện gì mới có thể để cho nàng ngoan ngoãn ngủ nhiều thêm, bây giờ như vậy lại làm ta có chút do dự xem nên làm hay là không nên làm .”

Nghe đến câu nói này, Tô La một bên không có ý tốt trừng mắt nhìn hắn, một bên khống chế không nổi mặt đỏ rực. Biết rõ lời nói này của Thôi Vô Nhàn chỉ là đùa giỡn, nhưng nghe từ ngữ mờ ám như thế, nàng thực sự là không có cách nào giả vờ cái gì cũng đều chưa nghe thấy.

Từ khi Tô La mang thai tới nay, Thôi Vô Nhàn liền bị lão đại phu ân cần dạy bảo, mang thai ba tháng đầu cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất không được làm chuyện phòng the. Hắn tất nhiên là cẩn thận nghe lời dạy bảo của lão đại phu, dù nói thế nào lão đại phu cũng nhiều kinh nghiệm hơn so với hắn, càng huống chi hắn còn thỉnh giáo riêng Thôi Vô Trần không ít kinh nghiệm phụ thân.

Cho nên nói, nam nhân cấm dục đã lâu cũng không phải chỉ đùa giỡn một chút mà thôi, chỉ là ngại vào lúc này chính xác không nên làm mấy chuyện đó, hắn là một trượng phu kiêm phụ thân, đành phải tiếp tục chuỗi ngày đau khổ chỉ có thể xem không thể ăn.

Đợi hai người ăn xong bữa sáng nghỉ ngơi một chút, Thôi Vô Nhàn lại tiếp tục trở lại thư phòng bận việc. Tô La hôm nay cũng có chút việc muốn làm, cho nên nàng cũng chẳng quan tâm bên ngoài rất lạnh lẽo, trực tiếp mặc quần áo giữ ấm mùa đông vào, lại phủ thêm áo choàng lông hồ ly trắng thuần, chịu gió lạnh bước nhanh tới phòng khách chính.

“Phu nhân.” Hai người nha hoàn ở trong sảnh đem nước ấm và trà nóng để lên bàn cho Tô La, liền vội vàng cung kính phúc phúc thân.

“Các ngươi tiếp tục làm việc của các ngươi đi.” Tô La ngữ khí bình bình đạm đạm, nhìn ra nơi xa xa, vắng vẻ trống không không thấy một bóng người, thế là quay đầu nói cùng Xuân Hồng bên cạnh: “Xuân Hồng, em đi nhìn xem Vĩnh Khang ở đâu, tìm thấy hắn thì mời hắn tới đây một chuyến.”

Xuân Hồng trả lời “Vâng”, sau đó lĩnh mệnh mà đi. Bên kia Đông Thanh thấy Tô La đi đến một bên ghế dựa, tay chân lanh lẹ cầm bình trà rót một chén nước. Trước đó đem cái chén tráng qua nước nóng một lần, sau đó lại rót nước ấm vào chén một lần nữa.

Không bao lâu sau, Xuân Hồng bị phái đi tìm hạ nhân Vĩnh Khang liền trở về, chỉ thấy vĩnh khang đi đến trước mặt Tô La liền cung kính lễ độ nói: “Bẩm báo phu nhân, chuyện phu nhân phân phó đã xử lý ổn thỏa, không biết phu nhân bây giờ định ra căn nhà đó, hay là thêm khoảng thời gian nữa lại quyết định.”

“Bây giờ là được. Ngươi nói căn nhà này khoảng cách gần hơn trước, vị trí cũng tốt hơn.” Tô La thần sắc bình thản, không lâu nữa là sắp hết năm, nàng nghĩ thừa dịp khoảng thời gian này dời xưởng nhỏ đến chỗ mới.

Trước vẫn không tìm được căn nhà thích hợp, mắt thấy thời gian càng lúc càng gấp, thế là liền nói với Thôi Vô Nhàn về chuyện này. Thôi Vô Nhàn sau khi nghe lập tức phân phó hạ nhân Vĩnh Khang đi tìm chỗ thích hợp, mà nay qua thời gian mấy ngày, còn hi vọng người tên Vĩnh Khang này có thể tìm được cho nàng một nơi vừa lòng.

Không đến một phút đồng hồ, Vĩnh Khang liền đem mấy căn nhà hắn tìm được nhất nhất nói với Tô La một lần. Bởi vì Tô La lúc trước đại khái nói một chút yêu cầu của nàng, hắn có thể tìm được căn nhà phù hợp điều kiện cũng không phải nhiều, nhưng nếu ở trong đó đã định một căn ra, hắn vẫn nắm chắc .

Mà sau khi Tô La nghe xong hắn giới thiệu, quả thật rất vừa lòng gật đầu, trong lòng nghĩ Vĩnh Khang không hổ là người bên cạnh Thôi Vô Nhàn, chỉ là đại khái nói với hắn một lần, hắn đã ghi tạc toàn bộ trong lòng, tìm được mấy gian nhà cũng thực sự phù hợp với yêu cầu của nàng.

“Ta muốn căn nhà gần ngõ Lâm Bắc, ngươi đi cùng chủ nhà bàn tiền thuê và thời gian thuê trước, xong rồi cho ta một câu trả lời.”

“Nếu như phu nhân không còn chuyện gì khác, ta liền đi tìm chủ nhà thương lượng chuyện này.”

“Không còn việc gì nữa, ngươi đi đi.”

Đều đã tìm được chỗ, chuyện còn lại cũng trở nên dễ như trở bàn tay. Đến buổi chiều, Vĩnh Khang liền thương lượng cùng chủ nhà tiền thuê và thời gian thuê, sau khi song phương ký văn kiện, Vĩnh Khang lập tức về trong phủ đem chuyện này báo cho Tô La.

Bởi vì gần đây thời gian quả thật quá gấp, Tô La biết được tin tức này sau đó liền đi xưởng nhỏ một chuyến. Đương nhiên không phải nàng đi một mình, Thôi Vô Nhàn nghe thấy nàng muốn đi xưởng nhỏ, bảo Vĩnh Phúc chạy xe ngựa tới, tự mình bồi nàng đi một chuyến.

Xưởng nhỏ bây giờ nhân số là hai mươi bảy người, phần lớn đều là nữ tử từ mấy thôn xóm gần đó tới đây. Ngay từ đầu còn thường thường có mấy người nữ tử tới đây hỏi thăm còn thiếu người hay không, người xưởng nhỏ thật sự không còn chỗ thừa, hơn nữa không bao lâu nữa là sắp hết năm, Tô La cũng không thuê thêm người.

Dựa theo tình hình phát triển hiện tại mà xem, năm sau có lẽ sẽ thuê thêm mấy người nữa, tuy nhiên đó đều là chuyện kế tiếp, hiện tại tạm thời cố không được nhiều như vậy, vẫn là đem bên trong xưởng nhỏ dời đến chỗ mới trước, sau đó liền thuận tiện cho nhóm công nhân nghỉ đông, năm sau lại tiếp tục bắt đầu làm việc.

“Uyển nhi, cô tìm hai người cùng Xuân Hồng cùng nhau đến chỗ mới nhìn xem. Ngày kia bắt đầu nghỉ đông, mùng 9 năm sau tới làm thú bông. Đến khi đó các cô thừa dịp khoảng thời gian này báo cho những người còn lại địa chỉ mới, để tránh các nàng đến khi đi nhầm chỗ.” Trước tiên cùng công nhân xưởng nhỏ nói về việc dời địa chỉ mới, chuyện Tô La muốn nói lúc này cũng không còn nhiều.

“Được, ta sẽ tìm hai người cùng nhau đi nhìn xem.” Trải qua mấy tháng thời gian, Tô Uyển Nhi càng thêm trầm ổn, nhất là khoảng thời gian gần đây làm việc đều đặc biệt ổn trọng, Tô La gặp chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi, rất có loại cảm giác “Kẻ sĩ xa nhau ba hôm, đương lau mắt mà nhìn”.

Khi Tô Uyển Nhi mang hai người cùng Xuân Hồng Vĩnh Khang xuất phát đi về địa chỉ mới, Tô La xoay người đi đến phòng làm việc, triệu tập cả nhà một lần nữa nói một lần về việc dời đi và nghỉ phép, thuận tiện giờ thân ngày kia tới đây nhận tiền công tháng này cùng với giúp dọn dẹp xưởng nhỏ.

Bận rộn gần hơn nửa năm, mọi người nghe đến cái tin tức này tất nhiên đặc biệt hưng phấn. Ở trong vòng nửa năm này, các nàng kiếm được tiền bạc vượt xa các nàng tưởng tượng, có thể có tin mừng như vậy tất nhiên là vui mừng không thôi, đồng thời cũng hi vọng dùng tiền các nàng kiếm được về mua một ít hàng tết cho gia đình.

Sáng sớm hai ngày sau, Thôi Vô Nhàn phân phó Vĩnh Phúc Vĩnh Khang mang người đến xưởng nhỏ dời đồ đến địa chỉ mới. Một người đi đường đều là một lao động, chỉ một buổi sáng liền dời mọi thứ xong xuôi. Lại dọn mọi thứ đến địa chỉ mới xong, công việc hôm nay mới tính xong xuôi.

Công nhân xưởng nhỏ giờ thân cũng lục tục tới, thấy gian phòng trong một đêm đã chỉ còn sót lại mấy bộ bàn ghế lúc ban đầu, nhất thời thực sự có chút không quen. Hai mươi người rất nhanh thu dọn gian phòng sạch sẽ, lĩnh tiền công sau đó cao hứng phấn chấn hẹn nhau ra đường đi dạo.