- A Liên hôm nay ta muốn vào núi săn, có thể ngày mai ta mới về, chàng ở nhà buổi tối nhớ khóa cổng lại cẩn thận, đừng mở cửa cho ai, chờ ta trở về
Lan Linh dự định vào sâu trong núi săn thú lớn, bên ngoài có thú sân nhưng khá ít, muốn kiếm được tiền phải vào sâu bên trong, biết đâu ngoài thú ra cô có thể tìm được ít thảo dược quý thì sao
Lúc trước A Linh thường hay vào núi sâu, có khi ở đến vài ngày nên trí nhớ cô vẫn còn lưu lại
Mục Liên tay chân run rẩy chạy đến ôm cô
- Thê chủ trong núi nguy hiểm, nàng đừng đi, nếu không...nếu không nàng cho ta đi cùng được không
Khẽ vuốt tóc , cô nâng khuôn mặt đang khẽ run lên vì khóc của hắn, đặt một nụ hôn lên trán
- Chàng đã biết là nguy hiểm nên ta không thể dẫn chàng theo được, đường núi rất khó đi, có chàng ở bên ta cũng không thể chuyên tâm được, chàng yên tâm ,ta sẽ không sao, trưa mai ta sẽ về thôi
- Thê chủ ta không cần có tiền nhiều, ta chỉ cần như vậy là được, nghèo hơn cũng không sao, ta chỉ cần thê chủ ở bên ta, ta không muốn nàng đi đến nơi nguy hiểm
Mục Liên biết cô vào rừng là muốn săn thú để kiếm tiền, hắn biết cô muốn hắn được sung sướng, những thứ đó hắn không quan trọng, hắn chỉ cần cô thôi
- A Liên ngoan, ta cam đoan với chàng ta sẽ an toàn về nhà mà không sức mẻ miếng thịt nào, ta kiếm tiền vì muốn lo cho chàng một phần cũng vì bản thân ta, là thê chủ của chàng mà không lo được cho chàng, ta sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng
- Được ta sẽ đi chuẩn bị thức ăn và nước cho nàng mang theo
Biết không thể khuyên cô, mang theo buồn bã vào bếp chuẩn bị đồ cho cô lên đường
Lan Linh vào kho, lấy theo cái sọt to nhất, bỏ cung tên ,một cây rựa và búa lớn vào, cầm theo phần thứ ăn mà phu lang làm cho mình, sữa soạn lên đường
Mục Liên nhìn theo thê chủ mình đến khi khuất bóng, hắn đi vào nhà, qua loa ăn bữa trưa, ngồi thẩn thờ trên bàn ngoài sân, ngôi đến khi trời tối hẵng
Tắm rửa bước vào phòng ngủ, lần đầu ngủ mà không có cô, cảm giác lạ lẫm, trống vắng, ôm chiếc gối của cô vào lòng, nước mắt hắn không kìm được mà rơi xuống
- Thật nhớ nàng ấy.
Khóc một lúc lâu, hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ, trên tay vẫn ôm gối đầu của cô vào lòng
Sáng sớm khi gà mới gáy, Mục Liên thức dậy, nhìn trời vẫn còn sớm, hắn ra sau nhà ráng nước tưới rau
Vườn rau rất tươi tốt, dưa và đậu trên giàn cũng đã ăn được, rau dưa trong nhà dùng đa phần là đều từ mãnh vườn này
Đàn gà cũng đã lớn trông thấy, một tuần trước hai con gà mái tơ đã bắt đầu đẻ trứng
Sau khi tưới rau, dọn dẹp lại nhà cửa thì trời đã sáng, hắn hái rau chuẩn bị bữa sáng, đợi thê chủ của mình về
Mặt trời đã lên cao, mọi người cũng bắt đầu ra đồng làm việc, thê chủ của hắn vẫn chưa về
Hôm qua nàng chỉ nói hôm nay sẽ trở lại, nhưng không nói giờ nào, hắn cứ đi vào đi ra, trông ngóng
Thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ, có dấu hiệu sẽ mưa, Mục Liên nhanh chóng đem đồ đang phơi vào phòng
Nhìn bầu trời mây đen kéo đến càng lúc càng nhanh, thôn dân cũng đang tranh thủ thu lúa đang phơi vào nhà, nhìn cảnh như vậy hắn càng lo lắng
Mặc áo tơi vào hướng đến phía núi mà đi, mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng nặng hạt, cũng càng lúc càng lớn hơn
Nước mưa cứ tạt vào mặt, làm cho tầm nhìn của hắn càng mờ đi ,vì nhìn không rõ nên bản thân vấp té nhiều lần
Nước mưa xuyên quá áo tơi thấm vào y phục bên trong ướt đẫm, đôi giày vì đất bùn mà mất hết một chiếc
Không quan tâm bản thân mình bây giờ chật vật như thế nào,hắn vẫn chạy lên núi, đến bìa rừng ,đi vào bên trong bỗng có cánh tay níu hắn lại
- Liên nhi sao cháu lại ở đây ?
Người hỏi là Hà Ân thúc, hắn vừa đi đốn củi về bị mắc mưa, đang chạy xuống núi để về nhà, thì thấy bóng người chạy lên núi
Cứ nghĩ mình nhìn lầm, nhưng bóng dáng ấy ngày càng đến gần, ông nhìn kỹ là Mục Liên phu lang của A Linh đây mà
Nhìn thấy Hà Ân, Mục Liên như thấy được nhánh cây cứu mạng, hắn nắm lấy tay ông, khóc rống
- Hà..Hà thúc...thê chủ của ta đi vào núi săn từ hôm qua vẫn chưa về, nàng nói với ta hôm nay sẽ trở về nhưng vẫn không thấy, Hà thúc ngài làm ơn giúp ta
Nhìn thấy hắn khóc không ra hơi, ông níu tay hắn đi về nhà mình, nhưng hắn vẫn đứng đó, ông khuyên nhủ
- Liên nhi cháu đến nhà ta nghỉ một lúc, đợi khi tạnh mưa ta sẽ cũng Lý Thạch đi tìm A Linh, trời mưa thế này cháu vào núi sẽ không tìm được không chừng sẽ còn gặp chuyện, A Linh con bé có thể đang trú mưa, đợi hết sẽ về, nếu con bé về thấy cháu như vậy hoặc cháu vào trong vì tìm con bé mà bị thương nó sẽ đau lòng
Hắn nhìn lên núi, suy nghĩ một lúc rồi đi theo Hà Ân thúc về nhà
Về đến nhà gặp Lý Thạch đang nấu cơm, thấy Mục Liên liền cười hề hề
Hà Ân đi nấu canh rừng cho hắn uống, nấu một nồi nước ấm, cho hắn tắm còn đưa cả đồ của bản thân cho hắn mặc
- Liên nhi cháu lại đây ăn ít cơm đi
- Cháu không đói
Hà Ân nắm tay hắn kéo ngồi xuống bàn, xới một bác cơm để trước mặt hắn nói
- Cháu ăn để có sức, thúc nhìn cháu là biết chưa ăn gì, cháu không ăn một lát A Linh về con bé sẽ buồn
Cầm bác cơm ăn lên, nhưng trong miệng lại không cảm nhận được bất cứ mùi vị nào, hắn mong cơn mưa này nhanh hết để bản thân có thể gặp lại thê chủ của mình