Xuyên Qua Thế Giới Nữ Tôn Làm Giàu Sủng Phu Lang

Chương 26



Đến nhà lý trưởng Lâm Phong là người ra mở cửa, nhìn thấy cô hắn ta liền khẽ cười mời vào nhà


Vào nhà gặp lý trưởng hỏi thăm có ai trong thôn hiện tại muốn bán lại ruộng đất


Nhưng hiện tại mọi người trồng trọt khá tốt, cũng không có ai có ý định chuyển nhà bán lại ruộng


Gửi cho lý trưởng năm đồng,nhờ bà khi nào có người muốn bán đất thì mong có thể thông báo cho cô trước


Cầm tiền trong tay, bà lắc đầu, nhớ đến vị khách là bạn của con trai bà vào buổi sáng bà cảm thấy tiếc nuối


- Thê chủ ,mùa vụ  cũng sắp đến, nhà chúng ta cũng đã ngâm lúa giống, nhưng ta còn phải lo tiệm trên trấn vậy phải tính sao ?


- Ta dự định nhờ cha con Hà thúc giúp, Lý Thạch tuy khờ khạo nhưng sức khỏe tốt, hai người ấy lên trấn làm tiền công cũng không có bao nhiêu, sức khỏe Hà thúc lại không tốt, chúng ta thuê họ làm việc ở đây, sẽ trả tiền công mỗi ngày, vừa giúp đỡ họ mà họ lại còn không thấy ngại ngùng


- Được!


Mục Liên cảm thấy thê chủ mình thật là một người tốt


Nếu để Lan Linh nghe được câu này, cô sẽ cười mắt


Cô chỉ tốt với những ai tốt với cô thôi, còn lại hả...


- A Liên nhà chúng ta nhân thủ không đủ, ta muốn thuê thêm hai phu thê của A Thuận và Văn Chiêm , đương nhiên công thức nước lẩu chỉ mình chúng ta biết, họ sẽ phụ trách việc trong bếp và ngoài sảnh


- Còn ta ?


Mục Liên nhìn cô, ngón tay chỉ vào mình hỏi


- Chàng hả, đương nhiên là làm lão bản rồi, chàng chỉ việc ngồi tính sổ sách và tiền bạc thôi, ta cho cho chàng đếm tiền cả ngày luôn


- Ha...ha !


Nhìn hắn cười vui vẻ ,cô không nhịn được liền ôm vào lòng


- Thê chủ còn đang đi ngoài đường đâu


Mục Liên ngại ngùng đẩy cô ra


Cô buông phu lang nhà mình ra, lấy hai tay nhéo gò má mềm mại, thấp giọng nói


- Nếu chàng còn làm khuôn mặt câu dẫn ta như vậy, ta không ngại đây là bên ngoài đâu


" Bùm "


Câu nói của cô làm hắn thua triệt để, cả cơ thể đỏ lên ,cố gắng trấn định bản thân bước nhanh về phía trước


- A Liên đợi ta !


Vui vẻ chạy theo phu lang nhỏ nhà mình


Hình ảnh đẹp đẽ đó bị một bóng dáng nhìn thấy, khăn trong tay bị người đó vò nát, một lúc sau liền quay đầu đi về hướng đầu thôn


- A Liên chàng đừng giận ta nữa được không?


Mục Liên thật sự không có giận cô, hắn chỉ ngại ngùng thôi, sao nàng lại có thể nói ra những câu nói như thế


- A Liên...A Liên à, chàng đừng không nhìn ta mà, ta sai rồi, ta xin lỗi !


Hắn nhìn thấy cô cuối đầu dáng vẻ đáng thương, cảm giác vì đó của bản thân đều bay mất, nắm lấy tay hắn lắc đầu


- Ta không giận nàng !


- Vậy chàng tha thứ cho ta chứ ?


Một người cao lớn dùng ánh mắt chó con nhìn ngươi, cảm giác này thật không thể tưởng tượng được


Nhưng trong mắt Mục Liên cô thật đáng yêu


- Được ta tha thứ cho nàng !


- Phu lang của ta thật tốt !


Một lần nữa ôm hắn vào lòng, nơi Mục Liên nhìn không tới cô nỡ nụ cười giảo hoạt


Hì phu lang mình yêu mình như vậy, chỉ cần làm nũng chút là xong, nếu như sau này cô muốn hắc hắc, không phải chỉ cần dùng tuyệt chiêu này là được hay sao


Mục Liên không biết, vì sự nhẹ dạ của mình mà thân thể đã bị con sói này tính kế, bị ăn khắp mọi nơi, ăn đến sạch sẽ


- A Liên ta muốn nuôi một hồ cá, ta muốn thuê Mộc a di và Lai Phúc mua cá giống, đào ao , sao khi xong việc thì Mộc a di sẽ chăm sóc ao cá, còn Lai Phúc ta sẽ thuê cô ấy vuốt và bán tăm tre cho chúng ta, muốn bán món lẩu chúng ta cần phải có nhiều tăm tre, chàng thấy ta làm vậy có được không ?


- Được, ta nghe lời nàng ! Nhưng ta luôn thắc mắc tại sao chàng lại muốn nuôi cá ?


- Hì, thì để cải thiện thêm bữa ăn cho chúng ta.


Cô không muốn hắn biết cô muốn nuôi cá vì hắn


Phu lang cô không biết ,những lần trên mâm cơm nếu có thêm món cá hắn sẽ ăn đặc biệt nhiều hơn, mỗi khi ăn đều rất thích thú


Cá rất khó bắt, người ta cũng ít nuôi, đa phần họ chỉ ra suối bắt đem về để ăn, dù có bán thì nó cũng không còn tươi hoặc đã ốm


Nuôi cá đến khi nó lớn, vừa có thể ăn vừa có thể dùng nguyên liệu làm lẩu ,thật đúng việc


Vườn rau nhà cô cũng có thể dùng, chuyến này về cần phải mở rộng thêm, trồng nhiều loại rau nữa


Đàn gà trong nhà giờ cũng có gần mười con, phu lang của cô chăm chúng rất tốt, mỗi ngày đều có trứng để ăn, để chúng ấp trứng nở con, vậy là có thêm nguyên liệu nấu lẩu rồi


A mọi thứ thật tốt


Về đến nhà Mục Liên vào bếp nấu ăn, cô đem sọt dao lên rừng đốn cây


Ôm một đống cây to về nhà, đi thêm vài chuyến mới đủ tất cả, ôm về thêm một sọt cỏ non to đầy, cho trâu ăn và uống nước


Làm xong  chuồng cho nó thì cũng tối ,ăn cơm xong cô bưng chén đi rửa, Mục Liên luôn hỏi tại sao không để hắn rửa, đùa sao nước lạnh như vậy mà để phu lang mình đụng nước không phải sẽ bệnh sao, nguyên liệu làm cơm cô còn rửa sạch để sẵn ,mỗi lần nấu ăn chỉ cần lấy nấu mà thôi


Nếu không phải sợ phu lang cô buồn, thì cô cũng chẳng muốn để hắn làm việc nữa kìa


Phu lang là để yêu thương!