- A di người đến tìm chúng ta có việc gì sao ?
- Ta chỉ đến để đưa lại phần tiền còn dư mà cháu gửi ta mua cá giống, còn lại bốn đồng hai hào !
- A di người cứ giữ lại mua những thứ cần thiết !
- Không cần mua thêm vì cả , nhà ta có đầy đủ rồi !
Cả hai cứ kì kèo qua lại, cuối cùng Lan Linh phải bắt ép bà ấy nhận
Trước khi bà ấy về còn nói với cô một câu
- A Linh hôm nay việc làm của cháu rất đúng, những người đó nếu để bọn họ đạt được mục đích thì không biết sao này tình cảnh phu lang cháu sẽ ra sao, Liên nhi nó là đứa trẻ ngoan, ta mong cả hai cháu sẽ sống với nhau thật tốt, có như vậy cha và mẫu thân của cháu, còn có phu lang ta trên trời mới yên lòng.
- Mộc a di người yên tâm, cả đời này ta chỉ có một người phu, ta cũng sẽ chăm sóc ngày thật tốt, đáp lại sự yêu thương của người và Sương thúc !
Nhìn mái tóc người trước mặt, bây giờ đã điểm trắng
Người ta thường nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, vậy liệu nó có xóa bỏ được tình yêu mà bà dành cho phu mình,liệu nó có bù đắp nỗi đau và sự mất mát khi bản thân mất đi người mình yêu thương nhất không
Ngước mặt lên trời, bà thở dài lẩm nhẩm
- Sương nhi ta muốn đi theo ngươi, nhưng ta lại hứa với ngươi sẽ sống tốt cả phần của ngươi , Sương nhi đợi ta được không, ta chắc chắn sẽ đi tìm ngươi , phu lang của ta!
- Thê chủ, nàng sao thế !
Mục Liên thấy thê chủ cứ đứng mãi ngoài cổng, bóng dáng cô quạnh, hắn không đành lòng, liền tiến lên hỏi
Lan Linh nhìn phu lang mình, cảm xúc đau lòng càng dâng lên nhiều hơn, ôm hắn vào lòng, siết chặt tay, cô muốn đem hắn khảm vào thân thể, luôn luôn ở bên mình
- A Liên đáp ứng ta, nếu như sau này một trong hai ta có người chết đi, ta muốn người còn lại cũng sẽ đi theo được không ?
Cảm xúc buồn bã dần thay thế thành tiêu cực, cô muốn hắn phải theo cô, cả đời cho dù lúc sống hay chết, nói cô ít kỹ cũng được, nhưng cô không muốn bỏ hắn cô đơn trên thế giới này nếu như cô đi trước, còn nếu đã không có hắn đương nhiên cô cũng chẳng cần sống tiếp làm gì
Cô đến thế giới này là để gặp được hắn, vậy hà tất gì đến cuối đời cả hai lại phải âm dương cửu biệt
Lần đầu tiên Mục Liên cảm nhận được thê chủ mình sợ hãi, trong ánh mắt nàng ấy nồng đậm sự đau thương , hắn nhón chân, đặt lên môi cô một nụ hôn, nghiêng đầu mĩm cười
- Được !
Đè ép những xuống những suy nghĩ không tốt, cô nắm tay hắn
- Đi vào thôi, ta dạy chàng công thức làm nước lẩu !
- Tốt !
Hôm nay là ngày thứ hai, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày khai trương quán
Chiều hôm qua cô đã chạy đi nói chuyện với Lai Phúc và hai phu thê A Thuận và Văn Chiêm, cả năm người nghe nói đều vui mừng đồng ý
Cô đã nhờ Lai Phúc làm hai trăm xiên trúc, mỗi xiên có giá một xu
Buổi sáng cả hai đã lên trấn mua đồ chuẩn bị, chiều nay chuẩn bị đồ ngày mai khai trương sẽ có đồ bán
Mua xương về hầm từ sáng, để lửa nhỏ, hầm qua đêm như vậy nước dùng rất ngọt
Tăm trúc xiên thịt được đánh dấu đỏ, còn xiên rau thì không, như vậy nếu khi tính tiền sẽ dễ dàng hơn
Mỗi xiên thịt có giá hai hào ,còn xiên rau cũ thì một hào, mỗi bàn sẽ được cho một dĩa rau miễn phí
Buổi trưa khi ăn cơm xong, hai phu thê A Thuận và Văn Chiêm đến giúp đỡ
Thịt , cá được băm nhuyễn vo viên , gà được chặt nhỏ , mỗi cây có khoảng năm đến sáu miếng thịt
Rau thì có khoai, bắp , nhiều loại đậu
Buổi chiều cả sáu người chỉ ăn qua loa, lại làm tiếp đến tối
Nước lẩu của món lẩu ngọt đã làm xong, còn nguyên liệu của lẩu chua cay cô đã làm sẵn, đợi khách dùng chỉ cần bỏ vào là được
Mọi thứ đều ổn thỏa, làm xong việc thì cũng đã khuya, cô muốn giữ hai phu thê họ lại nhưng họ không chịu, hứa là sáng sớm sẽ đến đúng hẹn để đi lên trấn cùng cô
Dọn dẹp lại một chút, đem những đồ cần dùng để vào một nơi ,xong rồi cả hai cùng nhau đi ngủ
- Chàng ngủ không được sao ?
Nhìn phu lang mình cứ lăn lộn qua lại, cô ôm hắn
Mục Liên thật sự không muốn ngủ, hắn thật sự rất mong chờ ngày mai
- Ta không ngủ được, ta...ta
- Ngoan chàng ngủ một lát đi, nếu không ngày mai sẽ không đủ sức để làm việc !
- Được !
Cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn xuống, hắn vùi vào lòng cô nhắm mắt lại
Nhìn phu lang của mình đã ngủ , cô hôn hắn, thả lỏng cơ thể, mong chờ ngày mai
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, Văn Chiêm đánh xe trâu chở bọn họ đến nhà cô
Chắc nồi nước dùng , thêm vài hộp thịt xiên , rau củ xiên lớn, tất cả được sắp xếp lên xe
Vì không còn chỗ trống nên Mục Liên đành ngồi phía trước với thê chủ mình
Đến tiệm, phu thê Văn Chiêm cùng nhau đem hai xe trâu đi gửi thuê người giữ xe, xong cả hai đi chợ mua rau
Rau này được dùng miễn phí, dù sao cũng không tốn nhiều tiền lắm nên Lan Linh mua khá nhiều
Nồi nước dùng được đun nóng, xiên que được bày ra tủ phía trước, khách chỉ cần chọn nguyên liệu rồi sẽ được đem đến bàn
Sáu người đứng trước cửa, chuẩn bị đốt pháo, khí thế sẵn sàng