Sau khi bắt mạch hồi lâu cho Mục Liên, Hoàng đại phu gật đầu cười , ánh mắt nhìn cô hoàn toàn khác hẳn hôm trước
- Phu lang nhà ngươi tốt lên rồi, nhưng hắn vẫn còn phải uống thuốc và bồi bổ thêm, trong thời gian này đừng làm việc nặng, uống hết thuốc thì đến ta khám lại
- Đa tạ đại phu
Cô cung kính khom người
- Ha ha không sao, đây là việc của ta
Nói xong bà ấy ra phía trước bốc thuốc, cô đỡ phu lang nhà mình theo sau
Để hắn ngồi xuống ghế, cô đi dạo xung quanh, từ nhỏ để tiết kiệm ít tiền khi cô hay bọn trẻ trong nhà bị bệnh đa phần các mẹ sẽ tự lên núi hái thuốc, sau này cô lớn nhiệm vụ này thuộc về cô, nên nói ra cô vẫn biết một ít về thuốc
Ngọn núi của thôn Tây Sơn rộng lớn, cô chắc chắn trên đó có nhiều loại thảo dược, cô muốn xem trong tiệm có loại nào cô nhận ra không, nếu trên núi có thì cô hái bán cho Hoàng đại phu như vậy thì có thêm một nguồn thu nhập nữa rồi
Dạo một vòng ngoại trừ những loại thuốc cô nhận biết thì còn thêm một thứ khá quen thuộc nữa
Ở đây có đầy đủ nguyên liệu để làm ra " thập tam hương"
Thập tam hương là một loại gia vị trong nấu ăn, có thể làm tăng hương cho món ăn càng thêm ngon miệng, nguyên liệu gồm :
Hoa hồi, quế, đinh hương, thảo quả, ngò, tiểu hồi, tần bì, xuyên tiêu, mộc hương, bạch chỉ, sơn tra , sa cương, tiêu sọ
Cô thật muốn hỏi mấy cái này đều trị bệnh được thật sao
- A Liên chàng biết ở đây có gia vị nào tên " thập tam hương " không?
Phu lang cô trước đây là con của nhà quan gia có lẽ biết nhiều thứ, hỏi chàng ấy là được
- Không có a thê chủ !
Ở đây đúng là không có thật, nếu cô làm ra được nó thì không phải sẽ có tiền hay sao, cho dù là bán lẻ hay bán luôn cả công thức thì cũng được một khoảng không nhỏ rồi
Cô tin chắc thời đại nào thì cũng thích ăn ngon thôi
Nói là làm, cô nhờ hỏa kế trong tiệm lấy những thứ cô cần, trước tiên cô chỉ làm ra một ít, nếu như bán được cô lại làm nhiều hơn, còn việc sợ người ta ăn cắp công thức ấy à, ai dám nghĩ đến lấy thuốc làm gia vị bao giờ
Cô cũng không sợ người ta nếm ra được vị, ai có thể tìm ra mùi của mười ba loại chứ, " thập tam hương " này dù thiếu chỉ một loại thôi mùi hương cũng sẽ khác đi
Ra khỏi tiệm cô dắt phu lang mình đi mua quần áo
- Thê chủ không cần mua cho ta đâu, ta có thể mặc đồ của cha để lại mà
Mục Liên nhìn thê chủ nhà mình vào tiệm vải, hết ướm rồi lại thử đồ lên người hắn, biết cô định mua quần áo cho mình, hắn không nỡ, hắn không làm gì được giúp cô mà cô đã tiêu tiền cho hắn nhiều quá rồi
- Ta mua đồ cho phu lang của mình mà, với lại ta thích chàng mặc đẹp, ta thích ngắm
Không đợi hắn nói tiếp bà chủ trong quán đã chạy ra, mặt niềm nở
- Hai vị đại gia muốn mua gì, ở đây có rất nhiều loại cho hai vị lựa
- Ta muốn mua vải may vài bộ quần áo, cửa tiệm của bà chủ đây có may chứ?
Cô không biết may đồ, và tất nhiên cũng không để phu lang của mình làm, bỏ thêm ít tiền nhờ người ta may là được rồi
- Có có chứ ạ, ngày cứ lựa vải đưa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đo để cắt, tiền công mỗi bộ đều đồng giá
Vải lụa đắt tiền hiện tại cô không mua nỗi, mua nên chỉ mua vải thường, mua thêm một ít bông để làm áo bông ấm cho phu lang nha cô
Nhờ người trong tiệm đo vải, may cho cô hai bộ, một bộ màu nâu, một bộ màu xanh dương
Phu lang nhà cô ba bộ, cũng giống màu, thêm một bộ màu hồng nhạc, có thêm hai chiếc áo bông
Cũng may nhờ Mục Liên một mực muốn may đồ lót cho cả hai không thì cô cũng muốn nhờ người ta làm tất
Tổng cộng năm bộ đồ , hai chiến áo, một khúc vải trắng, một ít vải vụn ( phu lanh nhà cô muốn mua về mai vớ , làm giày vải ) tổng cộng bốn mươi lăm đồng
- Phu lang chàng cho ta bốn lượng bạc với năm đồng đi
Thời điểm trong tiệm cũng không phải là ít khách, khi nghe cô nói ai cũng nhìn lại họ
Lần đầu tiên họ được thấy cảnh thê chủ xin tiền phu lang
- Thiếu gia ngài nhìn xem cô ta còn phải xin tiền phu lang nhà mình, kiểu này chắc phải ở rể nhìn mặt nhà chồng mà sống rồi, đúng là vô dụng
- Tiểu Lâm không được nói bậy chuyện người khác
- Vâng thiếu gia !
Người nói chuyện là hai chủ tớ , họ vào tiệm sau cô, lúc nói chuyện âm thanh của người hầu cũng không nhỏ, nghe xong mọi người xung quanh đều cười
Thời đại này nữ nhi ở rể là một chuyện cực kỳ khinh nhục , không những cô ở rể mà còn phải xin tiền nhà chồng sống nữa, haha nhục nhã biết bao nhiêu
Mục Liên nghe nói về thê chủ của mình liền rất tức giận, âm thanh cũng nhịn không được mà lớn tiếng
- Thê chủ tiền này của chàng làm ra, chàng cứ lấy không cần phải xin ta
- Ta đưa cho chàng , nghĩa nó là của chàng, ta đã nói rồi nhà chúng ta chàng làm chủ, ta làm ra tiền đưa cho chàng giữ, lúc ta muốn xài thì xin chàng, chàng muốn hay không cho cũng được
Nhìn cả hai nói với nhau, không khí xung quanh càng thêm im lặng, có nam nhi lặng lẽ đỏ mặt ngượng ngùng nhìn cô, họ muốn có một thê chủ mình như vậy, phu lang nhà cô thật có phúc
Tiểu Lâm tên người hầu lúc nãy nghe vậy thì cuối đầu
Nhìn thấy có nhiều người nhìn thê chủ mình như vậy, Mục Liên sững sờ, nhìn lại cô, hắn vừa thích vừa không thích cảm giác này
Thích vì mọi người không còn nói xấu thê chủ của hắn nữa
Còn ghét vì ánh mắt họ nhìn cô mang theo ái mộ, cô xuất sắc như vậy lỡ có một ngày có người nói thích cô thì làm sao
Bản thân hắn chẳng có gì cả, còn làm một nô lệ, lúc đầu hắn có suy nghĩ nếu sau này cô muốn ở bên người khác hắn sẽ rời đi, còn bây giờ thì sao, hắn luyến tiếc
- Thê chủ
Vừa tính tiền xong thì thấy phu lang nhà mình gọi, nhìn lại thấy người đang cuối mặt, cánh tay run run
- A Liên chàng sao vậy, chàng mệt sao chúng ta trở lại cho Hoàng đại phu khám cho chàng nhé
Thấy cô hoảng loạn Mục Liên liền cảm thấy mình quá đáng, rõ ràng trong mắt cô chỉ có hắn, luôn như vậy nhưng hắn lại vì bản thân suy nghĩ bậy bạ mà làm cô lo lắng
Ngước mặt lên nhìn cô cười tươi lắc đầu, cô luôn nói thích hắn cười, vậy hắn sẽ cười thật nhiều cho cô xem
- Ta chỉ có chút đói, nên hơi mệt
Cô thấy hắn cười thì lắc đầu, từ sáng đến giờ cũng trễ rồi, cô lại chưa mua gì cho phu lang mình ăn cả, hắn đói là phải
- Đi ta dẫn chàng đi ăn, mua thêm ít đồ nữa thì chúng ta về
Nắm tay người ra khỏi cửa, đi đến tiệm mì, ăn một tô mì thịt
Đi chợ mua thêm một ít hạt giống rau củ, vì nhà vẫn còn thịt muối, thịt hôm trước mua thì đã hết, cô mua thêm ít thịt và xương về hầm, một chục trứng, đem tất cả bỏ vào sọt
Lên xe về nhà, về đến nhà đã là giữa trưa