Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ

Chương 46



Trương Kiều Mai đang đứng bên cạnh nghe, những thứ này cũng có thể giúp cô ấy tham khảo.

"Khi chị mang thai Mãn Khố, lúc năm tháng bụng chỉ là một khối nhỏ." Chị Lý nói.

"Chị cũng vậy, đến tháng sáu mới bắt đầu to hơn một chút." Chị Đại Sơn không nhịn được nói theo, càng nói càng thấy không ổn: "Kiều Mai, em đi canh cửa. Minh Châu, em cởi áo khoác ra cho bọn chị xem nào?"

Trương Kiều Mai thấy vậy liền ra cửa canh chừng. Chị Lý và chị Đại Sơn vén áo của Bạch Minh Châu lên nhìn. Dù chỉ là vén áo, nhưng bụng cô cũng quá to rồi.

"Thật sự là năm tháng hả?" Hai người lại hỏi.

"Vâng ạ." Bạch Minh Châu gật đầu.

Chị Đại Sơn và chị Lý không nhịn được nhìn nhau, đều cảm thấy hơi lo lắng, trong mắt chỉ có một thông điệp: Bụng năm tháng đã lớn như vậy, sau này biết sinh thế nào đây?

Bạch Minh Châu cũng nhìn thấy biểu cảm của họ, tim cô đập thình thịch, cô hỏi: "Có phải là do... em ăn quá nhiều không?"

"Em thật sự phải ăn ít lại." Chị Lý kéo áo lại cho cô.

"Em có gọi bà Lý qua xem chưa?" Chị Đại Sơn hỏi.

"Bà Lý là ai?" Bạch Minh Châu không biết.

Chị Lý nói: "Là bà nội của Lý Thái Sơn, hầu hết trẻ con trong thôn chúng ta đều do bà ấy đỡ đẻ, Mãn Thương Mãn Khố cũng vậy."

Chị Đại Sơn tiếp lời: "Mấy đứa nhà chị cũng vậy, không nói mấy đứa nhỏ này. Hình như ngay cả Phong Thu, Đại Sơn còn cả Kiều Mai cũng đều do bà ấy đỡ đẻ, đúng không?"

"Đúng." Trương Kiều Mai, người trong cuộc, gật đầu, đáp: "Nếu trong thôn có nhà nào sinh con, bình thường đều phải mời bà ấy qua."

"Không chỉ ở thôn chúng ta mà ở các thôn khác, nếu có ai sinh khó đều phải lặn lội đường xa đi bằng xe lừa đến mời bà ấy. Năm ngoái, không phải ở đại đội Đại Hà có một người sinh khó sao? Hai bà đỡ đều bó tay, đành lặn lội đường xa mời bà Lý đến, trước là cho nằm ổ rồi lại đỡ đẻ, cuối cùng mẹ tròn con vuông. Nghe nói nhà đó là năm đời độc đinh nên nhất định phải cho bà Lý một phong bao lì xì năm đồng!" Chị Đại Sơn nói.

Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến bà Lý, nhưng cuối cùng đều rút ra được một kết luận, bà cụ này là một cao thủ đỡ đẻ.

Ít nhất trong nhiều năm làm nghề, bà ấy chưa từng để xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn nào.

Bạch Minh Châu không thể chờ đến hết năm, bụng cô quá lớn khiến cô có hơi lo lắng, dù cô đã rất kiềm chế việc ăn uống nhưng nó vẫn lớn rất nhanh.

Hôm nay, chị Lý và chị Đại Sơn nhìn thấy cái bụng tròn vo như quả bóng của cô, rõ ràng đều bị sốc, hỏi đi hỏi lại cô xem có nhớ đúng là năm tháng hay không?

Vì vậy khi về nhà với Chu Lâm, Bạch Minh Châu liền nói: "Anh biết bà Lý đỡ đẻ không?"

"Biết chứ, anh đã đi chào hỏi bà ấy rồi. Đến lúc đó anh sẽ tìm bà ấy đỡ đẻ cho em." Sao Chu Lâm có thể không chuẩn bị trước? Anh đã đi chào hỏi từ sớm rồi.

Bạch Minh Châu nói: "Anh đi mời bà ấy đến xem thử bụng của em đi."

"Sao vậy, em không thoải mái à?" Chu Lâm nhìn thấy sắc mặt vợ có hơi khó coi, trong lòng liền căng thẳng.

"Không, bụng em quá lớn. Chị Đại Sơn và chị Lý bảo em tìm bà Lý xem sao."

Đương nhiên Chu Lâm nghe theo ý vợ, cũng không thèm để ý đến chuyện hiện tại đang là năm mới, phạm đại kỵ gì đó, không thấy vợ anh cũng bị dọa sợ rồi sao?

Anh đỡ vợ mình lên giường, nói: "Vợ, em nghỉ ngơi một lát. Anh đi mời bà ấy đến ngay!"

Vào ngày cuối năm, Chu Lâm đã mời bà Lý đến nhà.

Trên đường đi, bà Lý hỏi thăm tình hình của Bạch Minh Châu, nghĩ bụng đang là dịp cuối năm mà còn mời bà ấy đến nhà xem, chẳng lẽ là có vấn đề gì à?

Đương nhiên Chu Lâm không dám giấu giếm. Ngay cả bản thân anh cũng là do bà Lý đỡ đẻ nên anh đều nói thật: “Bụng quá lớn, bọn chị Lý nói bụng vợ cháu lớn như bụng họ vào lúc bảy tháng, nhưng bây giờ vợ cháu chỉ mới năm tháng mà thôi.”

Bà Lý lại hỏi thêm một số triệu chứng khác, Chu Lâm đều trả lời một cách thành thật. Bà Lý có kinh nghiệm phong phú đã có manh mối trong lòng, đợi đến khi nhìn bụng của Bạch Minh Châu, bà ấy đã xác định được.

Bạch Minh Châu nhìn bà cụ mặt mũi hiền lành kia, nói: “Bà Lý ơi, có phải là bụng cháu hơi lớn không ạ?”

“Không lớn, cũng đừng lo lắng, không có vấn đề gì to tát cả. Tuy nhiên vẫn nên ăn ít lại nhưng vẫn phải đảm bảo dinh dưỡng cho con. Mỗi bữa chỉ ăn no bảy phần. Những lúc khác nếu đói bụng thì cũng chỉ ăn no khoảng bốn, năm phần thôi. Không cần để bản thân bị đói.” Bà Lý nói.

“Chắc là cháu đã bị thừa dinh dưỡng rồi phải không ạ?” Bạch Minh Châu không nhịn được, nói: “Chị Sơn và chị Lý đều nói bụng cháu to như bụng họ vào lúc bảy tháng, nhưng bây giờ cháu cũng mới được năm tháng thôi.”

“Đúng đấy bà Lý, bà nhất định phải xem kỹ cho vợ cháu. Đúng là bụng cô ấy có hơi to thật.” Chu Lâm vội vàng nói.

Trước đây anh sờ thấy chỉ là một cục nhỏ, mấy tháng trôi qua, bây giờ đã lớn đến mức này rồi?

“To là bình thường. Người ta mang một đứa con, vợ cháu mang hai đứa. Nếu không to mới là không bình thường.” Bà Lý cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-46.html.]

Lời này vừa nói ra khiến cho hai người vừa mới làm cha làm mẹ đều sững sờ.

Bạch Minh Châu nhanh chóng phản ứng lại, không khỏi sờ vào bụng mình, có hơi hoảng hốt, hóa ra cô mang thai đôi sao?

Chu Lâm không phản ứng nhanh như vậy, anh chỉ ngơ ngác nhìn bụng của vợ mình.

“Được rồi, không có gì nữa thì bà về trước đây. Mấy người trẻ các cháu đúng là thiếu kinh nghiệm. Nhưng cũng không trách các cháu được, trong đại đội Ngưu Mông của chúng ta chưa từng có ai sinh đôi, cháu là người may mắn đó.” Bà Lý nói với Bạch Minh Châu.

Bà ấy cũng từng nghe nói qua về cô gái thanh niên trí thức họ Bạch này, nhưng quả thật không thể không nói, cô thật sự xinh đẹp cũng thật sự có phúc.

“Chu Lâm, anh đưa bà về đi.” Bạch Minh Châu vội vàng nói.

Lúc này Chu Lâm mới phản ứng lại, trước tiên anh đưa bà Lý về nhà. Dọc đường đi, anh còn hỏi bà ấy cần chú ý những gì, nuôi dưỡng như thế nào, cũng như những vấn đề ăn nhiều hay ăn ít.

Bà Lý rất kiên nhẫn giải đáp, bởi vì những người đàn ông quan tâm đến vợ như vậy không phải là không có nhưng vẫn khá ít. Hầu hết đàn ông đều có thái độ như thể việc vợ sinh con không liên quan gì đến bọn họ vậy.

Vì vậy bà ấy không chê anh phiền, lại dặn dò một lần nữa, cuối cùng nói: “Vợ cháu mang thai đôi, đến lúc đó phải đến bệnh viện thành phố sinh đấy.” Điều này cũng là để an toàn hơn một chút.

“Vậy nếu có thể thì bà Lý đi cùng chúng cháu đi.” Chu Lâm lập tức nói.

“Ừm, đến lúc đó bà sẽ đi cùng.” Bà Lý gật đầu.

Chu Lâm đưa bà ấy về nhà, sau đó quay lại, gần như là chạy về nhà. Lúc về đến nhà, anh còn thở hổn hển nữa.

Sau khi vào nhà, Chu Lâm liền nhìn thấy Bạch Minh Châu đang ngồi trên giường, cô đang nhìn anh.

Cuối cùng Bạch Minh Châu cũng có thể đặt tảng đá lớn trong lòng xuống rồi. Cô luôn cảm thấy bụng mình lớn quá nhanh. Sau khi được chị Đại Sơn và chị Lý xem qua thì càng không cần phải nói, vừa sợ vừa hoang mang.

Kết quả không ngờ cô lại mang thai đôi.

Vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Tự nhiên cô cũng hoàn toàn thoải mái rồi.

“Vợ ơi.” Chu Lâm đi tới, nhìn bụng cô rồi lại nhìn cô, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không che giấu được sự vui mừng.

Bạch Minh Châu đứng dậy trực tiếp nắm lấy tai anh, nói: “Anh nói chúng ta chỉ sinh một đứa mà. Đây mà là một đứa hả?”

Chu Lâm thực sự không nhịn được nữa, há miệng cười to, để mặc vợ nhéo tai trút giận: “Là một đứa thật mà, nhưng anh không ngờ em giỏi thế, một lúc lại mang hai đứa.”

Bạch Minh Châu buông tay anh ra, vừa cười vừa lườm anh, bắt đầu nói chuyện chính: “Lúc đó phải mời bà Lý cùng đến bệnh viện với em để đỡ đẻ.”

Cô định sinh con ở thành phố, nếu chỉ sinh một đứa thì còn được, nhưng sinh hai thì chắc chắn phải vào thành phố mới an toàn.

Chu Lâm gật đầu: "Điều này là bắt buộc, vừa rồi bà Lý cũng đã nói với anh như vậy. Bà ấy cũng sẽ đi cùng chúng ta vào thành phố."

Về phần phương tiện đi đến thành phố, tất nhiên là xe lừa của chú Đào.

Vì Bạch Minh Châu đang mang thai đôi, việc cái bụng to lên chắc chắn không phải là vấn đề. Đúng như bà Lý nói, thai đôi mà bụng không to thì mới là bất thường.

Nhưng bà ấy cũng đã dặn dò, vừa phải đảm bảo dinh dưỡng, vừa không được ăn quá nhiều, nói chung là phải vừa phải.

Vì vậy, Bạch Minh Châu cũng dựa vào định lượng của mình, chỉ ăn no bảy phần, nếu đói thì ăn bánh đậu xanh.

Bánh đậu xanh này là do Chu Lâm làm cho cô, đậu xanh ngâm nước, sau khi hấp bánh bột ngô thì nhồi đậu xanh mềm nhuyễn vào trong bánh, hương vị cũng đặc biệt ngon.

Nhanh chóng đến ngày mùng năm Tết, Chu Lâm cùng Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai đến nhà họ Cố để chúc Tết.

Ban đầu anh định đưa Bạch Minh Châu đến nhà cậu út và mợ út chúc Tết, nhưng bây giờ thì thôi, bụng cô quá to, lại đang giá rét, không cần phải gấp, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.

Cũng là đến lúc này, Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai mới biết từ chỗ anh rằng Bạch Minh Châu đang mang thai đôi.

"Chẳng trách bụng Minh Châu lớn như vậy, hóa ra là sinh đôi. Trong đại đội Ngưu Mông của chúng ta chưa từng có ai sinh đôi bao giờ nhỉ?" Trương Kiều Mai cười nói.

"Vâng, chưa từng có ai sinh đôi." Chu Lâm cười.

Cố Quảng Thu lộ ra vẻ mặt hâm mộ, còn nhìn vào bụng Trương Kiều Mai nghĩ thử liệu cô ấy có thể sinh cho anh ấy một cặp song sinh hay không.

Trương Kiều Mai nhìn thấy ánh mắt của anh ấy thì hơi đỏ mặt. Anh ấy là một gã đàn ông thô lỗ không biết xấu hổ!

Nhưng không thể phủ nhận rằng khi biết Bạch Minh Châu mang thai đôi, cô cũng rất hâm mộ. Nếu có cơ hội, cô ấy cũng muốn mang thai một lần hai đứa, thật là tốt biết bao.