Mà khi bọn họ làm ầm ĩ vì hiểu lầm và la hét muốn chia tay thì các thành viên còn lại của đại đội Ngưu Mông vẫn tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Cũng không phải thu hoạch vụ hè xong thì có thể rảnh rỗi, người nhà nông trừ tháng chạp trời đông giá rét thì có thể lười biếng một chút, còn không thì không có thời gian rảnh rỗi.
Dưới sự lãnh đạo của ông đội trưởng, các thành viên không hề chậm trễ mà gieo hết hạt giống cho vụ thứ hai, sau đó họ lại bắt đầu dùng nhân lực gánh nước tưới nước.
Nhóm đàn ông chịu trách nhiệm gánh nước, còn phụ nữ chịu trách nhiệm tưới nước cho hoa màu và hạt giống vừa mới nảy mầm.
Bởi vì cánh đàn ông là những người lao động khỏe mạnh, việc gánh nước này cũng rất vất vả, cho nên công điểm cũng sẽ cao.
Chịu trách nhiệm tưới nước cũng không dễ dàng, nhưng thật sự thoải mái hơn một chút, cho nên công điểm sẽ ít hơn một chút.
Sau khi bận rộn hết tất cả các công việc này thì mới thật sự có thể được nghỉ ngơi một chút.
Cũng chính vào lúc này, có người trong thôn tranh thủ thời gian này để làm tiệc cưới.
Có gia đình chọn lúc này để gả con gái, có gia đình chọn lúc này để cưới vợ.
Giống như Lý Thái Sơn, lúc này anh ta đã bị mẹ đưa đi xem mắt.
Lý Thái Sơn đã lén đi gặp cô gái đó và anh ta thật sự rất hài lòng.
Nhưng trước đó cô gái đó còn không mấy hài lòng với anh ta. Bởi vì mẹ cô ta đã nhờ người đi hỏi thăm về anh ta thì thấy anh ta có chút không nghiêm chỉnh.
Nhưng mà năm nay về cơ bản thì anh ta đã đi làm tử tế rồi. Đây chính là muốn cưới vợ nên biết phấn đấu.
Hơn nữa Lý Thái Sơn còn đến tìm cô ta và nhét cho cô ta một miếng xà phòng, rồi đỏ mặt bỏ chạy.
Nhìn anh ta như vậy thật sự không giống người xấu chút nào.
Cô ta cũng không biết Lý Thái Sơn trở về khoác lác với Chu Lâm như thế nào, ngược lại lại nói rằng cô ấy đỏ mặt rồi chạy đi.
Nguyên nhân chính là vì họ đều đã gặp nhau rồi, hơn nữa điều kiện của gia đình nhà ông Lý cũng rất tốt, còn Lý Thái Sơn cũng hiểu được bản thân phải tiến bộ nên chuyện này lập tức được giải quyết.
Hôn lễ lập tức được ấn định vào cuối năm.
Đây cũng là khoảng thời gian mà rất nhiều người sẽ lựa chọn để kết hôn.
Chu Lâm nhìn Lý Thái Sơn vẫn luôn vui vẻ sau khi đi xem mắt trở về: “Sắp xong rồi, không phải chỉ là cưới vợ thôi sao mà lại vui vẻ đến mức như vậy.”
“Anh Lâm, hiện tại thì anh có thể nói như vậy. Lúc trước khi anh với chị dâu hòa hợp, tôi thấy anh cũng rất vui vẻ.”
Lời nói này khiến cho Chu Lâm không có cách nào phản bác lại được.
“Tôi muốn đi lên núi đi dạo, cậu có muốn đi chung không?”
Hiếm khi có được mấy ngày nhàn rỗi, sao Chu Lâm có thể chỉ lên núi đi dạo được chứ?
Hiện giờ đang là giữa hè, trong núi có rất nhiều món hoang dã, anh phải đi kiếm một ít mang về cho vợ bồi bổ.
“Muốn, muốn!”
Lý Thái Sơn vừa nghe vậy, sao có thể không đồng ý được, anh ta chỉ chờ đi vào núi cùng Chu Lâm thì có.
Ngày hôm sau, Chu Lâm và Lý Thái Sơn đi lên núi, đúng ra định gọi cả Cố Quảng Thu đi cùng, nhưng mà nhân lúc đang nông nhàn rỗi, Cố Quảng Thu dẫn Trương Hiểu Mai quay về nhà họ Cố, cũng mang cho cậu mợ một ít lương thực mới thu hoạch hè năm nay.
“Cậu mang bao tải to thế làm gì?”
Chu Lâm gánh hai cái sọt, nhìn sang Lý Thái Sơn, không chỉ có sọt, trong tay còn cầm theo một chiếc túi da rắn lớn.
Lý Thái Sơn nói: “Tôi sợ chút nữa sẽ gặp được đồ tốt nên phải dự phòng trước.”
Chu Lâm: “……”
Người anh em này tin tưởng anh thật đấy, anh còn chưa tin bản thân đến mức đấy đâu.
Nhưng mà đúng là bọn họ lên núi gặp được đồ tốt thật, một tổ mật ong rừng rất lớn.
“Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà!” Lý Thái Sơn kích động hô lên.
Anh ta đi theo Vương Nhị Anh đen đủi kia vào núi, không kiếm được cái gì thì thôi, còn bị ong vò vẽ đốt cho sưng đầu.
Đi cùng anh Lâm là khác ngay, tìm được một tổ mật ong rừng lớn như vậy.
Lớn đến mức từ trên cành cây chạm đến tận mặt đất luôn.
Chỗ này thì có bao nhiêu mật chứ? Anh ta chỉ cầm có mỗi một cái túi thì có đủ đựng hết được không?
“Sao lại thế này, cả tổ mật ong to thế mà có mỗi chút mật?” Chu Lâm không hiểu, chỉ có mấy con ong mật bay loanh quanh tổ, quá kỳ lạ.
Nhưng đến lúc hai người đến gần, phát hiện ra manh mối, trên mặt đất có không ít kiến.
Đây là bị đại quân kiến theo dõi rồi.
Kiến là thiên địch của ong mật, nếu như bị một con kiến theo dõi là đã đủ để khiến ong mật lo lắng rồi, mà cái tổ ong này còn bị cả một đội quân kiến theo dõi, không còn cách nào khác, nên phải chuyển tổ đi.
Cả một cái tổ lớn thế mà bị bỏ lại.
Chắc là cũng mới chuyển đi, nên số lượng kiến vẫn còn rất nhiều.
“Anh Lâm, cái tổ lớn như thế này thì có thể đổi được bao nhiêu tiền?” Lý Thái Sơn vừa lấy túi, vừa kích động hỏi lại.
“Đổi làm gì, để lại ăn.” Chu Lâm nhận lấy túi, đánh giá: “Túi của cậu có sạch không?”
“Anh Lâm yên tâm, tôi cảm nhận được hôm nay chúng ta chắc chắn có thể kiếm được đồ tốt, nên tôi đã bảo mẹ tôi giặt sạch cái túi rồi.”
Chu Lâm thử lại, may mà cái túi này sạch sẽ, không có mùi gì lạ.
“Đi thôi, đợi lát nữa quay lại lấy mật ong, đi tìm thức ăn đã.” Chu Lâm đưa lại túi cho anh ta.
“Kiếm được hời như vậy rồi, mà vẫn còn muốn đi tìm thức ăn nữa sao?” Lý Thái Sơn hỏi, cầm được cái tổ ong này về, là đã không phí công đi một chuyến rồi.
“Chẳng phải chúng ta lên núi để đi kiếm thức ăn sao?”
“Nhưng để cái tổ ong lớn như thế ở lại, nhỡ đâu bị người khác phát hiện lấy mất thì phải làm sao?” Lý Thái Sơn không nỡ rời đi.
Chu Lâm liền nói: “Vậy cậu ở lại canh giữ đi, tôi đi.”
Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh lên núi một chuyến, sao có thể chỉ mang mỗi cái tổ ong về được, vẫn chưa có tí thịt nào đâu.
“Anh Lâm có chia cho em không?” Lý Thái Sơn ra vẻ đáng thương, nhìn anh Lâm của anh ta.
“Để xem tôi bắt được bao nhiêu đã, nếu có nhiều tôi sẽ chia cho cậu một ít, nếu ít thì không đến lượt cậu đâu.”
Lý Thái Sơn nghe vậy thì an tâm, anh Lâm của anh ta lên núi săn thú hoang mà còn sợ không săn được sao.
Chu Lâm đi hơn ba tiếng rồi quay về.
Trong đòn gánh của anh có hai con thỏ béo mập, cộng thêm bảy, tám con gà rừng, tất cả bọn chúng đều được buộc chắc bằng dây mây.
Anh còn mang về khoảng nửa sọt là trứng gà rừng, đây là chiến tích anh đi lần mò trong sáu ổ gà rừng.
Trứng gà rừng để trong núi có thể có sâu, bọ, anh đã kiểm tra hết một lượt, tất cả đều tốt cả.
Trong lúc anh đi săn, Lý Thái Sơn luôn ngồi phía trên cây, ôm thân cây ngủ một lúc, nghe thấy tiếng động mới tỉnh, nhìn thấy anh Lâm của anh ta xách thịt thú hoang về.
Anh ta nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng rồi, nhảy từ trên cây xuống: “Anh Lâm, anh bắt được nhiều thế, tôi muốn một con thỏ.”
“Cậu đừng có tưởng bở, tôi giữ lại một con thỏ, một con khác đưa qua cho cậu mợ tôi, cho cậu hai con gà rừng.”
“Vậy cũng được.” Lý Thái Sơn cười hì hì.
Con mồi do Chu Lâm bắt rất tốt.
Hai người lấy dao, từ từ cắt tổ ong cho vào trong túi da rắn.
Đại quân kiến phía dưới không buồn đốt bọn họ, bởi vì chúng đã bị mật ngọt rơi xuống làm choáng váng, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi để ý đến bọn họ chứ?
Hai người cầm những thứ thu được, đi xuống núi.
Bởi vì có một ít mật ong chảy khỏi túi, nhão nhão dính dính, rất khó chịu, Chu Lâm để Lý Thái Sơn vác về.
Trong miệng Lý Thái Sơn đang cắn một miếng mật ong, bị anh Lâm của anh ta sai bảo cũng không thấy khó chịu, cam tâm tình nguyện.
Đời này của anh ta chắc chắn phải gắn chặt với anh Lâm.
Không ước có thể được ăn thịt cùng anh Lâm, nhưng anh Lâm ăn thịt, kiểu gì anh ta cũng được uống nước canh.
Hai người bắt đầu đi từ buổi sáng, trên đường về bị một số việc làm chậm trễ, nên lúc về đến nhà đã gần bốn giờ chiều.
Hai người xách đồ mang về nhà Chu Lâm.
“Anh Lâm, tôi đi về tắm rửa đã rồi lại sang.” Cả người Lý Thái Sơn cứ nhão nhão dính dính, thực sự không thoải mái.
“Tắm xong cầm cái bình sứ đến.” Chu Lâm đưa cho anh ta hai con gà rừng.
“Vâng.” Lý Thái Sơn cười, nhận lấy gà rừng.
Bạch Minh Châu đi từ trong nhà ra nhìn những thứ Chu Lâm mang về, thỏ hoang, gà rừng, nửa sọt trứng gà rừng, còn cả một tổ ong rừng lớn.
“Sao tìm được cái tổ ong lớn thế?”
“Vợ, em mau lại đây nếm thử đi.” Chu Lâm cười, bẻ một miếng đưa cho vợ.
Bạch Minh Châu ăn miếng mật ong, ngọt đến tận tim luôn.
“Có bị ong đốt không?” Bạch Minh Châu hỏi, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.
Chu Lâm mỉm cười: “Ong mật bị đại quân kiến cưỡng ép rời đi rồi, bọn anh may mắn nhặt được.”
Bạch Minh Châu cười, cô biết anh chồng nhà cô rất may mắn, nhưng không ngờ lại tốt như vậy.
Cô đi lấy tấm vải và bình sứ bắt đầu lọc mật ong.
Trong nhà có hai cái bình sứ, cô đã đổ đầy cả hai nhưng vẫn còn rất nhiều.
Bạch Minh Châu lấy hộp đựng trái cây trong nhà, rửa sạch, đem ra đựng.
Trong nhà có không ít hộp đựng, đều là do năm trước Chu Lâm mua thức ăn về cho cô, đựng đầy cả sáu hộp rồi nhưng vẫn còn rất nhiều.
“Để em đi mượn thím Trương.” Bạch Minh Châu đưa nồi cho anh, kêu anh lọc vào trong nồi trước.
Nhà ông Trương có không ít bình sứ, Bạch Minh Châu mượn ba cái, cô còn gọi cả thím Trương sang lấy mật ong.
Thím Trương nhìn thấy thì kinh ngạc: “Lấy được tổ ong lớn thế không bị đốt chứ?”
“Tổ ong này bị đại quân kiến theo dõi, rời đi rồi, vừa khéo bị chúng cháu nhìn thấy.”
“Ui trời, cháu đúng là may mắn!”
Bạch Minh Châu cười nói: “Thím lấy một bình về đi, còn có cả gà rừng nữa, thím lấy hai con về hầm cho chị dâu bồi bổ.”
Thím Trương cũng biết ngại: “Thím chỉ lấy một bình mật ong thôi, các cháu giữ lại gà rừng mà ăn.”