Trường đua nhộn nhịp, tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp nơi.
Trình Diệu Vi ngồi trên xe chiếc xe đua được mệnh danh là vua tốc độ trong làng chơi xe. Mọi con mắt đều đặc biệt dõi về cô bởi trong đường đua này cô chính là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch.
Rừm rừm. Tiếng động cơ V12 vang rền.
Tiếng xe gầm bên cạnh cô, ngay ở vạch xuất phát. Trình Diệu Vi đảo mắt nhìn sang. Tên đối thủ da đen đang gườm gườm thách thức. Hắn đội mũ hàm kín mít, lúc này chỉ lộ ra hai con mắt và nửa cái mũi đen bóng. Trình Diệu Vi cười khẩy.
“Đừng vội khích tướng. Chị đây sẽ cho chú em biết thế nào là hít khói sau xe chị!”
Tên da đen dường như hiểu được những lời mỉa mai của Trình Diệu Vi. Hắn lấy tay làm ký hiệu móc mắt trêu ngươi. Gạt tấm kính chắn xuống, hắn liếc nhìn đồng hồ điểm, phía giữa đường đua, một cô gái sexy đang cầm cờ chờ một tiếng còi phất cờ bắt đầu.
“Vậy chờ cô ở vạch đích! Đừng để tôi phải chờ lâu quá!” Tên da đen cười một tràng dài và lớn.
Hóa ra hắn cũng biết tiếng Bắc Hoa của cô. Vậy mà nãy giờ còn làm bộ làm tịch. Thật đáng ghét!
“Vậy chị sẽ ngồi chơi xơi nước mà chờ!”
Trình Diệu Vi chậm rãi đội mũ bảo hiểm vào. Mái tóc dài được buộc gọn ghẽ sau lưng. Đường cong cơ thể mồn một hiện rõ sau bộ đồ bảo hộ. Không chỉ là ứng cử viên của chức vô địch, Trình Diệu Vi còn là hoa hậu trường đua. Cách đây không lâu, hiệp hội đua xe thế giới đã vinh danh cô, nhưng ngoại trừ danh hiệu sau tay lái, những cái thứ hoa lá ấy, Trình Diệu Vi cơ bản không bận tâm.
“Ngon!” Lại có tiếng vang lên bên cạnh.
Trình Diệu Vi ngó sang. Không ai khác, hắn chính là đối thủ nặng ký nhất của cô, bao nhiêu năm trên đường đua là bấy nhiêu lần Trình Diệu Vi đối mặt với hắn.
“Anh cũng tham gia à? Tôi tưởng anh đi tham gia giải F1 châu lục rồi, quan tâm gì trận đấu tư nhân này?”
“Tôi không thích đua mà không có cô. Mất vui!”
Trình Diệu Vi mỉm cười. Đối với Chu Thiên Lang, cô không dám khinh suất, hắn thực sự đáng gờm. Có điều, lần này mục đích của cô chỉ là tiền thưởng, cho dù không nhất, được hạng hai thì cô cũng có thể có đủ tiền chữa bệnh cho em gái. Chỉ vậy mà thôi.
“Các tay đua chú ý! Sắp tới giờ xuất phát!”
Từ trên loa phát thanh, tiếng ban tổ chức vang lên. Trình Diệu Vi đeo bộ bảo hộ hàm rồi nháy mắt một cái với Chu Thiên Lang, gạt tấm kính chắn xuống. Liếc nhìn qua gương chiếu hậu, Trình Diệu Vi hít một hơi sâu.
“Em gái! Đợi chị mang tiền thưởng về!” Trình Diệu Vi tự nói với chính mình. Chân đạp vào côn, ổn định lại tay lái.
Tiếng súng xuất phát vang lên. Cô gái sexy phất cờ trước vạch! Những chiếc mô tô lao ra từ các khoang y như những mũi tên biết nhả khói bụi. Cùng với đó cả trường đua chỉ còn tiếng gầm rú của động cơ.
Hay đấy! Trình Diệu Vi reo vui trong đầu, cô lượn qua góc cua tuyệt đẹp nhanh, gọn và mềm mại như lụa.
Bên ngoài, tiếng khán giả vỗ tay reo hò, bình luận viên nói những lời mà Trình Diệu Vi chẳng hề nghe rõ. Cô chỉ dồn sức, tập trung vào âm thanh của động cơ.
Brừm… brừm…
Trình Diệu Vi băng qua một ải. Chiếc xe vọt lên cao, ma sát với con dốc khiến nó tóe khói. Ổn định chắc tay lái, Trình Diệu Vi tiếp đất an toàn tiếp tục đoạn đường đua đầy cam go.
“Trình Diệu Vi! Trình Diệu Vi!”
Trường đua vang rền tiếng hò reo của người hâm mộ. Trình Diệu Vi nhanh chóng nhận ra phía trước là một đường hầm dài, nhỏ hẹp. Cô nhíu mày, tập trung cao độ. Chiếc mô tô như viên đạn lao thẳng vào đường hầm.
Phía sau Chu Thiên Lang bám theo cô sát nút. Qua kính chiếu hậu, Trình Diệu Vi có thể thấy đầu xe hắn chạm đuôi xe cô. Trình Diệu Vi bình thản, ổn định tay lái, bất ngờ lách sang trái.
Rẹt! Rầm!
Chu Thiên Thang chưa kịp đình hình, bẻ lái gấp gáp, phi thẳng vào rào chắn. Nhưng hắn chẳng chịu bó tay, cua một vòng tròn, Chu Thiên Lang trở lại đường đua, tăng tốc đột ngột.
“Chú em tưởng chị sợ ư?” Trình Diệu Vi nhếch môi, nheo con mắt, dốc tất cả tinh thần lên vô lăng. Cô nhấn ga. Chiếc xe vọt đi y như tên lửa đạn đạo.
Brừm… brừm… brừm…
Tai Trình Diệu Vi cảm nhận rất rõ từng di chuyển của động cơ. Thanh âm này đối với cô thật sự mang lại cảm giác thăng hoa. Cuộc đời Diệu Vi có lẽ sinh ra là dành cho trường đua, tự tin nhất cũng là lúc ngồi sau tay lái.
Vút! Vù vù! Phần phật! Tiếng lá cây cùng gió sượt qua tai Trình Diệu Vi. Con đường ngoằn ngoèo với đầy những chướng ngại vật bủa vây chiếc xe chiến thần. Trình Diệu Vi nhẹ nhàng đưa “đồng đội sắt” lướt qua, mềm mại và uyển chuyển y như đang biểu diễn nghệ thuật.
“Khốn thật!”
Chu Thiên Lang tái mặt. Hắn bị Trình Diệu Vi bỏ xa lại. Không thể ngờ chỉ mới một thời gian ngắn ngủi không đụng nhau trên đường đua mà Trình Diệu Vi đã tiến bộ đến mức chẳng khác nào nữ hoàng tốc độ.
Tên da đen ráo riết không chịu cúi đầu. Hắn hi sinh điểm vòng đua chướng ngại vật, phóng đà ủi văng những hàng rào chắn, xông thẳng tới đuổi theo Trình Diệu Vi.
“Chú em khá đó!” Trình Diệu Vi hừ lạnh, nhìn tên da đen qua kính chiếu hậu với thời gian chỉ tính bằng tích tắc.
Rẹt rẹt! Ma sát tóe lửa. Chiếc xe lần nữa tăng tốc.
“Cô ta điên rồi!” Tên da đen khẽ thốt lên.
Phía trước lại là một đường hầm, hơn nữa nó có vô vàn khúc cua và địa hình cao thấp bất ổn. Trình Diệu Vi đưa xe xông thẳng vào đó, trong khoảnh khắc cô liền mất hút.
“Ha ha! Chú em đâu mất tiêu rồi?” Diệu Vi cười lớn.
Uỳnh!
Bỗng mô đất lớn chắn trước mặt, Trình Diệu Vi mất tập trung giây lát, chiếc xe mất thăng bằng vọt lên. Cô nghiến chặt bộ bảo hộ hàm, nhíu mày một cái rồi cua gấp, chân đạp phanh vội vã.
Rầm! Két! Đuôi xe va phải mô đất phía sau. Người Trình Diệu Vi tung lên, lệch sang một bên, dây bảo hiểm bật ra. Không nao núng, tay cô giữ chặt vô lăng, nhổm người ngồi lại ghế lái.
Rầm! Một chướng ngại vật bất ngờ thứ hai. Lần này Trình Diệu Vi không còn may mắn.
Xoẹt! Đuôi xe vỡ tung, qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên.
“Không ổn rồi! Đuôi xe đang bốc cháy!” Trình Diệu Vi mím môi tự nói với chính mình.
Bing!
Chiếc xe tông thẳng vào tường đường hầm văng ra xa. Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, Trình Diệu Vi chỉ thấy khói và khói, còn bản thân đã bị hất văng lên, rơi bộp xuống y như bao cát.
Một màu tối đen vây hãm.
…
“Cô ta đã tỉnh chưa?” Có tiếng đàn ông vang lên trong đầu Trình Diệu Vi.
Ngay lập tức, nối theo sau là tiếng của phụ nữ.
“Chị ấy vẫn chưa chịu tỉnh.”
“Tiếng nói này…” Trình Diệu Vi mơ hồ nhận ra đó là tiếng em gái Trình Diệu Lan. Nhưng rõ ràng em gái cô đang trong viện, cũng rất yếu… Trình Diệu Vi còn chưa suy nghĩ xong, ở bên tai lại vẳng tiếng của Diệu Lan.
“Anh Tử Phàm… chuyện ly hôn tính sao đây? Nếu chị ấy không tỉnh thì ai sẽ ký đơn?”
“Ly hôn?”
Trình Diệu Vi giật mình. Cô cựa mình, cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân ê nhức. Có lẽ cú va chạm đã khiến cô trở nên như vậy.
“Chị ấy… tỉnh rồi!” Có tiếng Trình Diệu Lan gấp gáp.
Đôi mắt Trình Diệu Vi từ từ mở ra, không ngờ trước mắt cô quả thật là cô em gái thân yêu của mình. Cô vui mừng mỉm cười nhưng ngay lập tức, Trình Diệu Lan lên tiếng.
“Chị tỉnh rồi thì mau ký đơn ly hôn đi! Hãy giải thoát cho anh Tử Phàm.”
“Chuyện gì thế này?” Trình Diệu Vi nhíu mày khó hiểu. Chỉ thấy trước mặt mình, cô em gái nhỏ bệnh tật nay lại hoạt bát lanh lợi có thể đi lại cười nói, chỉ là… xa cách hẳn với cô.