[Xuyên Sách] Nam Phản Diện Này Thật Khó Chiều

Chương 20: AI CÔNG LƯỢC AI?



Vài ngày sau, tại nơi làm việc của Mộc Nghiên, cô đang trầm ngâm ngồi xem xét bản kế hoạch thì bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến.

Mộc Nghiên hơi nhướn mi, mắt vẫn dán chặt vào tệp tài liệu trên bàn, không có ý định ngẩng đầu lên nhìn, điềm đạm nói:

"Mời vào."

Giọng cô vừa dứt thì cửa phòng làm việc mở ra, Lục Thiếu Quân tay bưng cốc cafe sữa đi vào, trên môi anh là nụ cười tươi rói.

Lục Thiếu Quân nhẹ đặt cốc cafe xuống bàn, chầm chậm đi đến trước mặt Mộc Nghiên, quan sát cô hồi lâu mới lên tiếng.

"Em nghỉ ngơi chút đi, liên tục làm việc với mấy số liệu thống kê này không tốt cho mắt đâu."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lục Thiếu Quân, Mộc Nghiên mới dừng công việc lại, khẽ ngẩng đầu nhìn anh.

"A, vâng." Cô đáp.

"Em uống chút cafe sữa cho tỉnh táo đi, lát nữa làm tiếp." Lục Thiếu Quân cười cười, đẩy cốc cafe sữa đến trước mặt cô.

Mộc Nghiên nhận lấy, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ, hương vị thơm thơm béo béo của sữa hòa quyện với cafe khiến cô rất thích, cô thầm cảm thán trong lòng cốc cafe này thật ngon.

Một mạch uống hết nửa cốc cafe, Mộc Nghiên mới chú ý tới Lục Thiếu Quân vẫn còn trong phòng làm việc, có vẻ như anh có chuyện tìm cô, từ nãy giờ vẫn kiên nhẫn đợi cô uống cafe mà chẳng có biểu hiện khó chịu gì.

Thái độ này của Lục Thiếu Quân khiến Mộc Nghiên có chút ngại ngùng, đây chắc chắn chính là đãi ngộ anh rành riêng cho nữ chủ Mộc Nghiên, cũng chỉ có anh mới có thể kiên nhẫn với cô ấy như vậy.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút áy náy, cô hiện tại đang hưởng thụ cuộc sống của nữ chủ Mộc Nghiên vậy mà lại chẳng thể nói thật với Lục Thiếu Quân.

Chuyện cô xuyên sách trở thành nữ chủ Mộc Nghiên mà nói ra chắc chắn sẽ chẳng một ai tin, có khi họ còn cho rằng cô bị tâm thần, vậy nên tốt nhất là không nói.

"Anh có chuyện muốn nói với em hả?" Cô hơi nghiêng người, quan sát Lục Thiếu Quân một chút, hỏi.

Lục Thiếu Quân cười gượng gạo, gãi gãi đầu nói: "À, cũng không có gì."



Mộc Nghiên khó hiểu nhìn Lục Thiếu Quân, khóe môi giật giật, anh đây là đang ngại ngùng sao? Bộ có gì khó nói lắm hả?

"Thật sự không có gì hả? Sao em thấy hôm nay anh lạ thế?" Cô không tin, hỏi lại một lần nữa.

Lục Thiếu Quân ngại ngùng nhìn Mộc Nghiên, sau đó lấy hết can đảm nói ra ý muốn của mình, "Tối này đi ăn tối cùng anh nhé!"

Mộc Nghiên bật cười thành tiếng, có chút khó đỡ với lời mời của anh, hóa ra muốn mời cô đi ăn tối vậy mà lại không dám nói ra. Lục Thiếu Quân đây là quá nhút nhát hay ngại ngùng đây?

Thật là...đột nhiên cô cảm thấy anh có chút dễ thương nhưng mà so với Phó Cẩn Dật vẫn là thua kém một bậc.

Tự nhiên nghĩ đến Phó Cẩn Dật, Mộc Nghiên hơi giật mình, hắn mới đi có vài ngày ngắn ngủi thôi mà cô đã cảm thấy nhớ hắn rồi.

Haizz...cũng không biết ai công lược ai? Sao tự dưng cô cảm thấy bản thân không cần hắn làm gì đã tự đổ gục trước vẻ đẹp và sự dịu dàng, ôn nhu của hắn rồi!

Thấy cô ngẩn ngơ không đáp lại lời mời của mình, Lục Thiếu Quân có chút sốt ruột, khẽ điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, nhắc nhở:

"Em ngẩn ngơ cái gì vậy? Có thời gian đi ăn tối cùng anh không?"

Mộc Nghiên khẽ "A" lên một tiếng, xoa xoa chóp mũi vừa bị anh điểm lên, chu môi nói:

"Đương nhiên là có rồi. Anh chọn địa điểm đi."

Lục Thiếu Quân vui vẻ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc của cô. Thời gian rất nhanh đã trôi qua, giờ tan tầm cuối cùng cũng đến, Mộc Nghiên thu dọn đồ đạc một chút rồi ra về.

Đến dưới tầng hầm để xe đã thấy Lục Thiếu Quân đợi ở kia, cô cùng anh lên xe, sau đó rời khỏi nơi làm việc đi đến nhà hàng anh đã đặt.

Lúc này, tại nhà của Phó Cẩn Dật, một chiếc Rolls-Royce Sweptail từ từ dừng lại, hắn một thân vest đen lịch lãm bước xuống, sự mệt mỏi hiện hữu trên khuôn mặt. Hắn sải bước vào bên trong phòng khách, một bầu không khí hiu quạnh bao phủ khắp căn nhà, hắn khẽ cau mày khó chịu.

"Mộc Nghiên cô ấy chưa về sao?" Hắn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, quay sang hỏi quản gia.

Lão quản gia có chút bối rối, vội vã đáp: "Mộc tiểu thư chưa có trở về, chắc là tiểu thư tăng ca, bình thường tiểu thư về nhà rất đúng giờ."



Nghe lão quản gia báo cáo tình hình, hắn cũng không có hỏi thêm, khẽ "Ừ" một tiếng sau đó đi lên lầu. Nhìn theo bóng lưng Phó Cẩn Dật rời đi, lão quản gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, ông nhìn ra vừa rồi thiếu gia không vui khi Mộc tiểu thư chưa có trở về.

Xem ra, Mộc tiểu thư có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của thiếu gia, lần này ông có thể yên tâm báo cáo tình hình cho Phó lão phu nhân rồi. Sẽ sớm thôi, Phó gia rất nhanh sẽ có tin vui.

Hơn 9 giờ tối, Lục Thiếu Quân mới đưa Mộc Nghiên về đến nhà của Phó Cẩn Dật, trước khi đi anh còn không quên dặn dò cô vài câu. Mà cảnh tượng cười cười nói nói vui vẻ giữa Mộc Nghiên và Lục Thiếu Quân đã bị Phó Cẩn Dật ở trên ban công tầng hai nhìn thấy tất cả, biểu cảm trên khuôn mặt hắn trùng xuống, ngón tay thon dài siết chặt ly rượu.

Một cỗ tức giận dần lan tỏa khắp cơ thể Phó Cẩn Dật, hắn bực bội uống cạn ly rượu trên tay, sau đó lạnh lùng xoay người đi vào bên trong phòng.

Tạm biệt Lục Thiếu Quân xong, Mộc Nghiên đi vào nhà, bỗng thân ảnh Phó Cẩn Dật đập vào mắt khiến cô giật mình.

"Phó Cẩn Dật? Anh về khi nào vậy?" Cô kinh hỷ trong lòng, nhẹ hỏi.

Phó Cẩn Dật lúc này đã bị cơn giận dữ chiếm lĩnh hết thảy lý trí, hắn không nói không rằng nắm lấy tay cô kéo lên lầu, đến trước cửa phòng của cô, hắn mạnh bạo ép sát cô vào cánh cửa.

"Có vẻ như không có tôi ở đây cô rất vui nhỉ? Có thể vô tư cười nói với người đàn ông khác, Mộc Nghiên...cô nên nhớ hiện tại cô là bạn gái của tôi, tôi không cho phép cô qua lại với bất kì người đàn ông nào!"

Phó Cẩn Dật không kiềm chế được cảm xúc, bộc bạch hết những lời trong lòng khiến Mộc Nghiên sừng sờ. Hắn...đang cảnh cáo cô sao?

Đây là...đang ghen ư?

Nhưng mà khoan, cô đâu có làm gì có lỗi với hắn đâu! Chẳng lẽ hắn hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lục Thiếu Quân?

Hiểu ra vấn đề, Mộc Nghiên định mở miệng giải thích nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị đôi môi của hắn chặn lại.

Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, muốn dùng sức đẩy hắn ra nhưng không thể, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp, lâu lâu lại phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ.

Phó Cẩn Dật cẩn thận gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng của Mộc Nghiên, một tay đưa ra sau gáy cố định đầu cô, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo sát lại gần mình.

Chiếc lưỡi của hắn điêu luyện tách mở hàm răng của cô, thành công đi vào bên trong mà càn quét, từng thứ mật ngọt trong khoang miệng bị hắn chiếm hữu sạch.

Cả cơ thể Mộc Nghiên trở nên mềm nhũn, ánh mắt ngập tràn hơi nước từ từ khép lại, cảm nhận từng cơn khoái cảm từ nụ hôn hắn mang lại.